Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 35


"Ngươi chính là gian thương, hố người hố đến trên đầu chủ tử nhà ta luôn rồi! Ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chém!"
Văn Khanh nhướng mày, nhìn xem Dận Chân sẽ có phản ứng như thế nào, nếu hắn cũng nghĩ vậy, nàng sẽ không bán cho hắn.
Dận Chân nhăn mày, cho Tô Bồi Thịnh một ánh mắt cảnh cáo.
"Không được phép vô lễ."
Sau đó nhìn Văn Khanh nói:
"Xin lỗi, nô tài nhà ta không hiểu chuyện."
Tô Bồi Thịnh bị chủ tử cảnh cáo, trong lòng rất không vui, hắn cảm thấy chủ tử nhà mình bị nữ nhân cổ quái này lừa gạt, nhưng chủ tử không cho hắn nói, hắn đành phải câm miệng, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Văn Khanh xua xua tay, coi như không có chuyện gì.
"Ngươi còn muốn mua không?"
"Một hạt gạo giá một ngàn lượng, cô nương có thể nói cho ta biết nó quý ở chỗ nào hay không?" Dận Chân bất động thanh sắc nói.
"Nếu ngài mua, ta mới có thể nói cho ngài biết. Nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ tiết lộ cho ngài một điều, giá trị thật của nó hơn một ngàn lượng, thậm chí có thể nói là vô giá." Nếu không phải tương lai hắn sẽ lên làm hoàng đế, nàng cũng không rảnh cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì! Càng không nói hắn mua lời chín vạn chín ngàn.
Dận Chân trầm mặt nửa ngày, tựa hồ đang suy nghĩ mua một hạt gạo giá một ngàn lượng có thật sự đáng giá hay không. Nhưng mà hắn vẫn mua, bởi vì hắn cảm thấy mua được đồ vật trong tiệm này với giá một ngàn lượng là đã quá tiện nghi cho mình rồi.
Văn Khanh đếm ngân phiếu, thấy không thiếu tờ nào liền ném vào sọt tre. Dận Chân nhìn thấy rõ rãng, hoàng a mã nói không sai, trong tiệm này bạc được đựng ở trong sọt.
Văn Khanh cười tủm tỉm lấy ra hạt gạo, đưa đến tận tay Dận Chân.
"Tốt, đã thanh toán xong, không thể trả lại hàng."
Dận Chân hơi đau đầu, cảm thấy mình giống như vừa bị lừa!
Hắn hít sâu một hơi.
"Hiện tại cô nương có thể nói cho ta biết hạt gạo này có chỗ nào đặt biệt mà giá lại lên đến một ngàn lượng bạc rồi chứ!" Mấy chữ cuối cùng, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, đối với hạt gạo có giá một ngàn lượng bạc này, Dận Chân vô cùng oán niệm.
"Giống gạo này được gọi là lúa nước, sản lượng một mẫu có thể lên tới ngàn cân." Văn Khanh căn cứ vào trình độ nông nghiệp của Thanh Triều để đưa ra kết luận.
Dận Chân kinh ngạc thất sắc.
"Sản lượng một mẫu lên đến ngàn cân?!"
Không trách hắn lại ngạc nhiên như vậy, phải biết sản lượng ở Thanh Triều hiện tại chỉ mới hơn ba trăm cân một mẫu, đây chắc chắn là đang nói đến loại thượng hạng, loại trung đẳng thì rẻ hơn một chút, còn loại gạo hạ đẳng thì không cần phải nói, cho nên khi nghe một mẫu có thể cho sản lượng lên đến ngàn cân, Dận Chân làm sao không kinh ngạc cho được?
Văn Khanh rất vừa lòng với vẻ mặt của hắn, đây mới là phản ứng bình thường khi mua đồ vật của nàng!
Nàng lập tức bước vào bên trong, đứng trước một tủ đựng sách, bắt đầu tìm kiếm thứ gì. Dận Chân không tự chủ mà đi theo vào, vừa rồi hắn cũng thấy ngăn tủ này, nhưng mà đã bị khóa nên không thể tự tiện mở ra được, hắn đi đến nhìn vào một chút, cảm thấy một hạt gạo đã làm cho hắn kinh hách lớn như vậy, nói không chừng bên trong tủ còn có thể cất giấu bí mật to lớn nào đó.
Sách trong ngăn tủ đều được đóng bằng tay, quyển nào cũng có tên đàng hoàng, Dận Chân cẩn thận xem xét.
>
>
>
>
>
......
Dận Chân hỗn độn, đây là cái quỷ gì vậy?
Lúc này, Văn Khanh lấy ra một quyền sách, cao hứng nói:
"Tìm được rồi! Chính là cái này!"
Hắn cầm lấy, chỉ thấy dòng chữ >
Dận Chân: "..."
Hắn một chút cũng không muốn biết vì sao trong đêm tân hôn thiếu phụ lại thét chói tai!
"Cái này là kĩ thuật trồng lúa, hạt gạo kia không đáng giá một ngàn lượng, thứ này mới có giá trị."
Cái Văn Khanh bán là hàng hóa, nhưng thứ nàng bán thật sự chính là kĩ thuật - kĩ thuật vượt thời đại.
Dận Chân không rảnh quan tâm cái tên kì quái ra sao, vội vàng mở ra, nhìn lướt qua một chút, trái ngược với tên ở trên bìa sách, nội dung bên trong trông đứng đắn và đáng tin cậy hơn nhiều. Nếu những điều nó viết đều là sự thật, Đại Thanh nhất định sẽ có sự thay đổi lớn!
Dận Chân cất sách, sau đó vội vàng tiến cung.
"Phụ hoàng vạn tuế."
Mới vừa bước vào Càn Thanh cung, hắn nhịn không được muốn nhanh chóng báo tin vui. Là một người luôn luôn nghĩ cho con dân bá tánh, đột nhiên biết được phương pháp có thể sản xuất được nhiều lương thực khiến hắn không khỏi kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận