Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 184
Thẩm Văn Xu bị ý nghĩ của chính mình doạ sợ, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc thì thấy không phải không có lý, nếu không tại sao thái độ của nàng ta đối với mình lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, lại còn nói cái gì cái khỉ gì mà luật nhân quả. Thẩm Văn Xu nghi ngờ, muốn tìm một cơ hội thăm dò Văn Khanh xem thế nào.
Văn Khanh nhìn là biết nàng ta muốn hỏi gì, lại cảm thấy Thẩm Văn Xu cũng là người thông minh, có một số điều đôi khi nói thẳng ra có thể sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ, liền nói: "Tỷ cho rằng chỉ có một mình tỷ trọng sinh sao?"
Một câu nói giống như sét đánh giữa trời quang, Thẩm Văn Xu đầu óc trống rỗng, trợn mắt nhìn nàng. May mắn bây giờ đang là ban ngày, A Phiêu không ở đây, hạ nhân đã được nàng cho lui ra, bằng không phản ứng này của nàng ta đảm bảo không giấu được.
Văn Khanh nói tiếp: "Muội nhờ trọng sinh một lần nên mới biết được nhiều chuyện của kiếp trước, cũng đã tỏ tường rất nhiều đạo lý, gia tộc mới là nơi một người nên dựa vào. Câu nói "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia" không phải là nói xuông, mà là bài học xương m.á.u được đúc kết từ kinh nghiệm đấy."
"Sau khi lấy chồng mới biết được, tỷ muội ghen tức nhau thật sự chẳng tính là gì, hoàng thất lục đục là phải trả giá bằng mạng sống. Kiếp trước mẫu thân vì dọn sạch chướng ngại cho muội mà đẩy tỷ vào hố lửa là chúng ta không đúng, muội xin lỗi tỷ. Nhưng nói cho cùng mẫu thân cũng chỉ ngáng chân tỷ một lần trong chuyện hôn sự, cuộc sống sau thành thân như thế nào là do mình, nếu tỷ cứng rắn hơn thì kết cục có lẽ sẽ không thảm như vậy. Kết cục kiếp trước của tỷ, mẫu thân sẽ không tránh trách nhiệm, nhưng tỷ cũng không phải không có lỗi."
"Thói đời khiển trách nữ tử nặng nề, nữ tử chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ. Tỷ tỷ tính tình thanh cao, tuy nói mẫu thân là mẹ kế khác m.á.u tanh lòng, nhưng phụ thân và tổ mẫu là ruột thịt, lúc tỷ ở nhà không làm bọn họ vui vẻ, không hề thân thiết với bọn họ, sao có thể trông mong nhà mẹ đẻ m.ó.c t.i.m móc phổi với đối tượng thành thân của tỷ? Không phải Lý gia thấy tỷ không có chỗ dựa nên mới ra sức chà đạp tỷ sao? Chỉ cần tỷ làm tổ mẫu phụ thân coi trọng mình thì bọn họ sẽ không dám ức h.i.ế.p tỷ như vậy nữa!"
"Đương nhiên, Lý gia đúng thật là hố lửa (*), nhưng với tính tình kiếp trước của tỷ, cho dù gả cho nhà nào cũng sẽ bị khinh bỉ. Cưới hỏi là hỷ sự hai nhà, không đơn giản chỉ là cưới về một người vợ, không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì cho dù gả đến nhà nào cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi. Nếu như tỷ không thể thân thiết với tổ mẫu, phụ thân thì phải kiên cường một chút, bắt chẹt trượng phu cũng coi như có bản lĩnh, giống như Thạch Lệ Lệ nhà hộ Bộ Thượng Thư."
(*) Hố lửa: ý chỉ hoàn cảnh sống vô cùng bi thảm.
Văn Khanh nhắc đến "cọp mẹ" nổi danh trong thành – Thạch Lệ Lệ, hoàn cảnh của nàng và Thẩm Văn Xu khá giống nhau, mẹ ruột qua đời, phụ thân cưới vợ kế. Mà người mẹ kế này không thể so được với Lý thị, công khai đối xử khắc nghiệt với Thạch Lệ Lệ, lập quy tắc ép buộc nàng, sau này tìm đối tượng thành thân cho nàng là một gã thiếu gia không có chí tiến thủ. Nhưng Thạch Lệ Lệ tính tình mạnh mẽ, trước khi thành thân thì vì thanh danh nên nhẫn nhịn, sau khi thành thân thì mặc kệ những thứ giả dối đó, một đuổi hai nhốt tất cả tiểu thiếp của chồng nàng, chỉnh đốn một phen, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản gắt gao nói gì nghe nấy. Mặc dù nhà trai vô dụng, nhưng không thể không nói Thạch Lệ Lệ thật sự rất có bản lĩnh.
"Tỷ vừa không muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, vừa không thể buông bỏ thanh cao mà tự mình đứng vững, chẳng phải tự biến mình thành một cái bánh bao cho người ta nắn bóp sao? Cho nên ta mới nói, bi kịch kiếp trước của tỷ cũng có một phần vấn đề do tỷ. Dù gì đi nữa, mẫu thân hại tỷ cũng là sự thật, ta không thể vì giảo biện vì mẫu thân, tỷ có oán giận cũng là có lý. Nhưng ta hy vọng tỷ có thể hiểu được, sống lại một lần nữa mà dây dưa oán hận với kiếp trước thì có nghĩa gì đâu? Theo đuổi hạnh phúc tốt đẹp không tốt sao?"
Văn Khanh nói một đoạn dài như vậy, khiến cho tâm tình Thẩm Văn Xu ban đầu từ khiếp sợ không dám tin đến phức tạp rối rắm rồi chậm rãi tiếp thu, vốn dĩ đã dần dần bình tĩnh trở lại nhưng nghe đến câu cuối của Văn Khanh lại châm chọc nói: "Ngươi đứng nói chuyện không đau eo (*), người bị hại không phải ngươi, người phải trải qua những việc đó cũng không phải ngươi, ngươi đừng có mở mồm ra bảo ta buông bỏ cừu hận mà theo đuổi hạnh phúc, nói dễ nghe nhỉ!"
(*) Đứng nói chuyện không đau eo (站着说话不腰疼): là một câu tục ngữ tiếng Trung, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được tiện nghi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận