Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 237


"Đây cũng là một biện pháp tốt!" An lão gia tử gật đầu.
"Đêm nay cứ như vậy mà làm. Phải mau chóng gia tăng tiến độ tìm ra kẻ đứng đằng sau, tuyệt đối không thể để hắn đùa giỡn mãi như vậy được."
Tất cả mọi người đều căm hận Tử Thần, không có ai muốn bị người khác nắm trong tay đùa giỡn như một con thú cưng. Càng đừng nói đến bọn họ xuất thân cao quý, luôn đứng phía trên người khác, hành động này chẳng khác nào là vũ nhục bọn họ! Vì thế nên đề nghị của Thù Hòa mới được mọi người đồng ý.
Ban đêm buông xuống, ba người Thù Lẫm ở chung một phòng, bày sẵn "trận địa mai phục địch" chờ trăng lên. Ở bên cạnh chính là ba người cầm quyền của An gia, Bạch gia và Thù gia. Bọn họ ở chỗ này không phải muốn canh giữ ba tiểu bối, mà là muốn nói cho tử thần biết, bọn họ không hề sợ thần sợ quỷ!
Đây có lẽ là một lời tuyên chiến.
Vào một khắc trăng vừa tròn, sắc mặt ba người Thù Lẫm bỗng nhiên trở nên tái nhợt, đau khổ ôm n.g.ự.c ngã trên đất kêu rên.
"A......"
Đau, đau tận xương tủy, tựa như bị vô số thanh kiếm xuyên qua người, từng nhát từng nhát xẻo thịt bọn họ. Lại giống như có vô số con kiến gặp cắn xương cốt, vừa đau đớn vừa ngứa ngáy khó nhịn. Mà cảm giác ngứa ngay là từ n.g.ự.c truyền đến, mặc kệ bọn họ có cào cấu thế nào cũng không hề giảm bớt, làm cho người ta có một cảm giác muốn lột đi lớp da bên ngoài để gãi ngứa từ bên trong. Ba người nằm trên mặt đất thống khổ vặn vẹo tự làm tổn thương bản thân, nhìn qua có chút kinh khủng.
Những người khác sau khi hoàn hồn liền nhanh chóng tiến lên, ngăn cản hành vi tự ngược của ba người nằm trên đất.
"Ba, con đau quá! Mau cứu con!"
"Ông, đau! Đau quá!"
"Mau! Mau kêu bác sĩ!" Mọi người lập tức kêu bác sĩ đến.
Mấy vị bác sĩ vội vàng đi từ ngoài vào, nhìn đến thảm trạng trên mặt đất thì khiếp sợ, vội vàng kiểm tra cho ba người, rút m.á.u xét nghiệm, chụp CT màu, các loại kiểm tra đều làm một lần nhưng một chút dấu hiệu xấu cũng không có.
"Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ông không thấy bọn nó đau sắp chếc rồi hay sao?"
"Vô cùng xin lỗi, trong y học thường xuyên xuất hiện một số loại bệnh lạ tương tự thế này, cho dù làm kiểm tra thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân. Bọn họ đau thành như vậy mà thân thể không có một chút thương tổn vật lí, tôi hoài nghi cảm giác đau của bọn họ là xuất phát từ việc thần kinh có vấn đề..."
Không đợi ông nói xong, Thù Hòa vốn đang nói chuyện lại đột nhiên ôm ngực, mồ hôi lạnh không ngừng rơi trên gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thống khổ ngã trên đất.
Ngay sau đó người của An gia rồi đến Bạch gia đều xuất hiện tình trạng tương tự, giống như đang bị lây bệnh.
Bác sĩ thấy thế, sợ tới mức nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, lo lắng chính mình cũng sẽ bị lây nhiễm loại virus vô danh kì quái này.
Chẳng qua lo lắng của ông là dư thừa, chỉ có người của ba gia tộc này là bị nhiễm phải, người khác cho dù có tiếp xúc thật gần cũng sẽ bình an vô sự.
Đám người kia gào khóc thảm thiết một đêm, mãi cho đến lúc hừng đông, loại đau nhức như đ.â.m vào cốt tủy này mới biến mất.
Cả đám người như bãi bùn nhão ngã rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, thần sắc uể oải, bộ dáng cực kì chật vật.
Thù Hòa rên rỉ trong miệng: "Sai, quá sai, chúng ta đều nghĩ sai rồi, hắn không phải người, hắn là ma quỷ...."
Người này rõ ràng là ác ma! Chính là ác ma ăn thịt người không chớp mắt!
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa?"
"Như lời hắn nói mà làm, chiếm lấy Tây thị... Chúng ta cũng đã cố hết sức rồi."
Trước kia dù ngoài miệng nói cùng tiến cùng lùi, nhưng trong lòng sớm đã nhìn chằm chằm Tây gia. Chẳng qua chưa làm là vì bọn họ lo sợ nếu thật sự chia cắt Tây thị, người tiếp theo có thể sẽ chính là bọn họ.
Nhưng nếu không làm như lời hắn nói, ngày mười lăm tháng sau lại chịu nỗi đau đớn cùng cực này, mấy người bọn họ chịu không nổi! Thế là sản nghiệp Tây gia bị ba nhà An, Thù, Bạch tấn công. Lấy một địch ba, hiển nhiên, tập đoàn Tây thị rất nhanh liền phá sản, gia tộc Tây gia đứng trước nguy cơ sụp đổ.
Tây lão gia nỗ lực đi tìm đồng minh, dụ dỗ đủ loại nhưng cũng không làm nên chuyện gì, ba gia tộc kia đã quyết tâm đứng cùng một chiến tuyến đối phó Tây gia.
Ông ta đâu biết, nếu không làm theo lời Tử Thần thì ba người bọn họ sẽ phải chịu đau đớn thế nào, đã động tới an nguy của bản thân thì còn ai dám liên minh với ông ta chứ?
Tây lão gia tức đến mức hộc m.á.u hôn mê, được đưa đến bệnh viện tĩnh dưỡng, tập đoàn Tây thị không có người lãnh đạo càng trở nên lung lay sắp đổ. Nhưng mà dù sao cũng là một thế gia uy tín lâu năm, luôn có nội tình không muốn cho người khác biết, chèo chống dăm ba tháng cũng không thành vấn đề. Mà ba nhà An, Thù, Bạch mỗi nhà lại có một kế hoạch riêng, ai cũng muốn mua được nhiều cổ phần nhất, chẳng ai chịu nhường ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận