Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 57 :Tại trong biển người tìm được hắn cơ hội, hai đại công chúa gặp nhau!
Chương 57: Cơ hội tìm thấy hắn giữa biển người, hai vị công chúa gặp nhau!
Thời gian trôi qua không biết bao lâu.
“Tiên Nhi cũng đã biết lỗi rồi, ngươi tại sao còn muốn kích thích nàng như vậy?”
“Nàng cũng đã hôn mê mấy ngày rồi! Tiên Nhi nếu không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi!”
Giữa một hồi ồn ào náo động.
Sở Khuynh Tiên lúc này mới thong thả tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đập vào mắt nàng là cung điện mái vòm quen thuộc mà tráng lệ.
Nàng dường như vừa mới bị tức đến ngất đi.
Lại giống như là vừa trải qua một giấc mộng.
Đến mức cơ thể rệu rã, ý thức có chút mơ hồ.
Nhưng khi nhớ đến điều gì đó, cả người Sở Khuynh Tiên vốn có chút uể oải bỗng nhiên như bị tiêm thuốc, bật dậy khỏi giường!
Vô thức hoảng sợ nói: “Ngật đâu! Tô Ngật An đâu! Ta muốn gặp hắn!”
Giọng nói không nhỏ của nàng
Ngay lập tức khiến tiếng ồn ào bên ngoài phòng ngưng bặt.
“Tiên Nhi!”
Rất nhanh, Tần Huyễn Nguyệt nghe động tĩnh xông vào.
Thấy nữ nhi hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng vội vàng ôm con vào lòng.
“Mẫu thân…?”
Sở Khuynh Tiên toàn thân có chút hoảng hốt.
Nhất là khi nhìn thấy mẫu thân tiều tụy chật vật, tựa hồ rất lâu không ngủ, trong lòng nàng càng thêm đau lòng.
Còn chưa kịp mở miệng an ủi, Tần Huyễn Nguyệt đã nói: “Tiên Nhi, con cần gì phải treo cổ trên một thân cây?”
“Chân cóc ba cẳng khó tìm, còn đàn ông thì thiếu gì!”
“Tiên Nhi con muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, người theo đuổi nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu những người ưu tú.”
“Mẫu hậu sẽ tổ chức một buổi yến tiệc cho con, đến lúc đó những thiên chi kiêu tử trong giới tu luyện đều sẽ đến, để con chọn lựa!”
Tần Huyễn Nguyệt vừa đau lòng vừa lo lắng, thật sự không muốn thấy con gái mình tiếp tục lún sâu vào Tô Ngật An nữa!
Nhưng nghe những lời này, Sở Khuynh Tiên chỉ mím môi, bỗng im lặng không nói.
Trong hai năm nàng ở bên Tô Ngật An, cũng không ít người từng nói những lời tương tự với Tô Ngật An.
Trước đây nàng không hiểu cảm giác này, giờ thì nàng đã hoàn toàn hiểu.
Sở Thiên Hành ở bên cạnh chỉ im lặng, trong lòng thở dài.
Lúc trước hắn trả trước thù lao cho Tô Ngật An, cũng là hy vọng Sở Khuynh Tiên sớm giải tỏa được nỗi khổ tâm.
Không ngờ, hảo tâm lại thành chuyện xấu.
Có lẽ, Tô Ngật An trong lòng con gái hắn còn quan trọng hơn hắn tưởng.
“Tiên Nhi, con đừng quá đau buồn.”
“Phụ hoàng lúc trước báo thù cho Tô Ngật An cũng cho hắn một tấm thư mời vào Thiên Tâm thư viện.”
“Nếu hắn thật sự rời khỏi Thái Huyền Tiên Triều của ta, thì khi Thiên Tâm thư viện mở cửa, hẳn hắn sẽ đến.”
“Tiên Nhi, con có lẽ có thể gặp lại hắn ở đó.”
Là một bậc quân chủ, Sở Thiên Hành luôn biết cân nhắc nhiều điều.
Việc dùng thư mời vào Thiên Tâm thư viện xem như thù lao ngoài định mức cho Tô Ngật An.
Thực chất là hắn đang tạo ra một cơ hội, cố gắng nối lại sợi dây duyên phận cho con gái và Tô Ngật An.
“Thật sao, phụ hoàng?”
Vừa nghe những lời này, ánh mắt vốn ảm đạm của Sở Khuynh Tiên lại sáng lên.
Thế giới tu tiên mênh mông vô tận, xung quanh còn có vô vàn thế giới khác.
Nàng sợ rằng lần này chia tay Tô Ngật An, sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn giữa biển người.
Nhưng giờ nghe phụ hoàng nói, trong lòng Sở Khuynh Tiên lại bùng lên một niềm hy vọng.
Nói không chừng, nàng thật sự có thể gặp lại Tô Ngật An ở Thiên Tâm thư viện.
Đến lúc đó, dù phải trả bất cứ giá nào, nàng cũng sẽ không để lỡ mất hắn!
Sở Thiên Hành vừa định mở miệng nói tiếp, thì bỗng dừng lại vì một đạo truyền âm.
“Bệ hạ, đại công chúa và tứ công chúa của Dao Trì Tiên Triều cùng một đám đại thần đến bái kiến!”
Sở Thiên Hành lập tức nghi hoặc.
Thái Huyền Tiên Triều của họ tuy cũng là hoàng triều nhân loại như Dao Trì Tiên Triều, nhưng hai bên vốn không có nhiều giao hảo.
Sao hai vị công chúa lại dẫn người đến đây?
Nhưng những lời truyền âm tiếp theo lại càng khiến Sở Thiên Hành chấn kinh, thậm chí thế giới quan của hắn dường như đang sụp đổ!
“Hai vị công chúa nói là đến Thái Huyền Tiên Triều tìm người, một người tên Tô Ngật An!”
Cùng lúc đó.
Một chiếc thuyền tố công hoa lệ, tỏa ánh sao mông lung, cờ xí tung bay trên đó, khắc hai chữ “Dao Trì” đang lao nhanh về phía kinh thành Thái Huyền Tiên Triều.
Trong chiếc thuyền hoa lệ.
Hai nữ tử xinh đẹp mặc cung đình váy dài ngồi đối diện nhau.
Một người là Lạc Tư Vi, người còn lại là Lạc Thanh Ca.
“Tỷ tỷ, tỷ nói tỷ phu thật sự ở đây sao?”
Trong giọng nói Lạc Tư Vi vừa có chút mong chờ, vừa có chút lo lắng.
Dù sao, việc có thể gặp lại người tỷ phu đã khuất khiến nàng rất mong đợi, cũng rất vui mừng.
Nhưng người tỷ phu này lại, có vẻ như chính là nam sủng mà khuê mật tốt nhất của nàng yêu thích...
Nếu chuyện này đến tai khuê mật của nàng thì....
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ cẩu huyết rồi!
“Chữ viết của tỷ phu, ta tuyệt đối không nhận nhầm.”
“Giữa hai người bọn họ không hề có sự khác biệt, dù thế nào bắt chước cũng không thể nào giống được.”
“Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy.” Lạc Thanh Ca đang vuốt một tượng gỗ, giọng rất nghiêm túc.
Hơn nữa.
Nàng và Sở Khuynh Tiên cũng có một chút giao tình từ lâu.
Từng gặp mặt tại yến tiệc do tam đại tiên triều tổ chức và nói chuyện rất hợp.
Vì trước kia các nàng cũng từng trải qua những chuyện tương tự.
Cả hai đều từng vì nhiều lý do mà đau mất tình yêu, bởi vậy cũng từng hàn huyên rất nhiều.
Chỉ là không ngờ...
Bây giờ lại vì cùng một người, mà gắn kết với nhau.
Không lâu sau, dưới sự hộ tống của thị vệ, Lạc Thanh Ca cùng chiếc thuyền đáp xuống quảng trường hoàng cung.
Lúc này tại quảng trường, đã tụ tập không ít người.
Người cầm đầu là một nam tử tuấn tú mặc long bào màu vàng.
Hắn là nhị hoàng tử của Thái Huyền Tiên Triều, em trai của Sở Khuynh Tiên.
Trước đây hắn đang rèn luyện ở biên cương, gần đây nghe tin hoàng tỷ Sở Khuynh Tiên đột ngột gặp chuyện nên vội trở về.
Bên cạnh hắn là Sở Khuynh Tiên, người vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, một mực đòi theo ra ngoài.
Lúc này, khi thuyền đáp hẳn xuống.
Lạc Thanh Ca mặt tươi cười, dẫn Lạc Tư Vi cùng những người khác bước ra khỏi thuyền.
Ánh mắt của nàng dường như dừng lại trên người từng người đàn ông ở đây, như thể đang xác nhận điều gì.
Dù sao trước khi đến đây, nàng đã báo mục đích cho người của Thái Huyền Tiên Triều biết.
Có lẽ Tô Ngật An mà nàng mong nhớ, đang ở trong số những người này.
“…” Cũng giống vậy, những chi tiết nhỏ của Lạc Thanh Ca đều không lọt qua mắt Sở Khuynh Tiên, lông mày nàng hơi nhíu lại.
Nàng hiểu rõ tâm tư của Lạc Thanh Ca.
Hơn nữa, nàng cũng nghe phụ hoàng nói, Lạc Thanh Ca đến đây chính là để tìm Tô Ngật An!
Một cảm xúc khó tả, lại một lần nữa nảy sinh trong lòng Sở Khuynh Tiên.
Trước là nữ tử váy trắng, tiếp đến lại là nữ tử váy đỏ, giờ lại có thêm công chúa Lạc Thanh Ca!
Tô Ngật An rốt cuộc trở nên được hoan nghênh đến thế bao giờ vậy?!
Vì sao từng người một đều muốn cướp người của nàng?
Thời gian trôi qua không biết bao lâu.
“Tiên Nhi cũng đã biết lỗi rồi, ngươi tại sao còn muốn kích thích nàng như vậy?”
“Nàng cũng đã hôn mê mấy ngày rồi! Tiên Nhi nếu không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi!”
Giữa một hồi ồn ào náo động.
Sở Khuynh Tiên lúc này mới thong thả tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đập vào mắt nàng là cung điện mái vòm quen thuộc mà tráng lệ.
Nàng dường như vừa mới bị tức đến ngất đi.
Lại giống như là vừa trải qua một giấc mộng.
Đến mức cơ thể rệu rã, ý thức có chút mơ hồ.
Nhưng khi nhớ đến điều gì đó, cả người Sở Khuynh Tiên vốn có chút uể oải bỗng nhiên như bị tiêm thuốc, bật dậy khỏi giường!
Vô thức hoảng sợ nói: “Ngật đâu! Tô Ngật An đâu! Ta muốn gặp hắn!”
Giọng nói không nhỏ của nàng
Ngay lập tức khiến tiếng ồn ào bên ngoài phòng ngưng bặt.
“Tiên Nhi!”
Rất nhanh, Tần Huyễn Nguyệt nghe động tĩnh xông vào.
Thấy nữ nhi hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng vội vàng ôm con vào lòng.
“Mẫu thân…?”
Sở Khuynh Tiên toàn thân có chút hoảng hốt.
Nhất là khi nhìn thấy mẫu thân tiều tụy chật vật, tựa hồ rất lâu không ngủ, trong lòng nàng càng thêm đau lòng.
Còn chưa kịp mở miệng an ủi, Tần Huyễn Nguyệt đã nói: “Tiên Nhi, con cần gì phải treo cổ trên một thân cây?”
“Chân cóc ba cẳng khó tìm, còn đàn ông thì thiếu gì!”
“Tiên Nhi con muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, người theo đuổi nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu những người ưu tú.”
“Mẫu hậu sẽ tổ chức một buổi yến tiệc cho con, đến lúc đó những thiên chi kiêu tử trong giới tu luyện đều sẽ đến, để con chọn lựa!”
Tần Huyễn Nguyệt vừa đau lòng vừa lo lắng, thật sự không muốn thấy con gái mình tiếp tục lún sâu vào Tô Ngật An nữa!
Nhưng nghe những lời này, Sở Khuynh Tiên chỉ mím môi, bỗng im lặng không nói.
Trong hai năm nàng ở bên Tô Ngật An, cũng không ít người từng nói những lời tương tự với Tô Ngật An.
Trước đây nàng không hiểu cảm giác này, giờ thì nàng đã hoàn toàn hiểu.
Sở Thiên Hành ở bên cạnh chỉ im lặng, trong lòng thở dài.
Lúc trước hắn trả trước thù lao cho Tô Ngật An, cũng là hy vọng Sở Khuynh Tiên sớm giải tỏa được nỗi khổ tâm.
Không ngờ, hảo tâm lại thành chuyện xấu.
Có lẽ, Tô Ngật An trong lòng con gái hắn còn quan trọng hơn hắn tưởng.
“Tiên Nhi, con đừng quá đau buồn.”
“Phụ hoàng lúc trước báo thù cho Tô Ngật An cũng cho hắn một tấm thư mời vào Thiên Tâm thư viện.”
“Nếu hắn thật sự rời khỏi Thái Huyền Tiên Triều của ta, thì khi Thiên Tâm thư viện mở cửa, hẳn hắn sẽ đến.”
“Tiên Nhi, con có lẽ có thể gặp lại hắn ở đó.”
Là một bậc quân chủ, Sở Thiên Hành luôn biết cân nhắc nhiều điều.
Việc dùng thư mời vào Thiên Tâm thư viện xem như thù lao ngoài định mức cho Tô Ngật An.
Thực chất là hắn đang tạo ra một cơ hội, cố gắng nối lại sợi dây duyên phận cho con gái và Tô Ngật An.
“Thật sao, phụ hoàng?”
Vừa nghe những lời này, ánh mắt vốn ảm đạm của Sở Khuynh Tiên lại sáng lên.
Thế giới tu tiên mênh mông vô tận, xung quanh còn có vô vàn thế giới khác.
Nàng sợ rằng lần này chia tay Tô Ngật An, sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn giữa biển người.
Nhưng giờ nghe phụ hoàng nói, trong lòng Sở Khuynh Tiên lại bùng lên một niềm hy vọng.
Nói không chừng, nàng thật sự có thể gặp lại Tô Ngật An ở Thiên Tâm thư viện.
Đến lúc đó, dù phải trả bất cứ giá nào, nàng cũng sẽ không để lỡ mất hắn!
Sở Thiên Hành vừa định mở miệng nói tiếp, thì bỗng dừng lại vì một đạo truyền âm.
“Bệ hạ, đại công chúa và tứ công chúa của Dao Trì Tiên Triều cùng một đám đại thần đến bái kiến!”
Sở Thiên Hành lập tức nghi hoặc.
Thái Huyền Tiên Triều của họ tuy cũng là hoàng triều nhân loại như Dao Trì Tiên Triều, nhưng hai bên vốn không có nhiều giao hảo.
Sao hai vị công chúa lại dẫn người đến đây?
Nhưng những lời truyền âm tiếp theo lại càng khiến Sở Thiên Hành chấn kinh, thậm chí thế giới quan của hắn dường như đang sụp đổ!
“Hai vị công chúa nói là đến Thái Huyền Tiên Triều tìm người, một người tên Tô Ngật An!”
Cùng lúc đó.
Một chiếc thuyền tố công hoa lệ, tỏa ánh sao mông lung, cờ xí tung bay trên đó, khắc hai chữ “Dao Trì” đang lao nhanh về phía kinh thành Thái Huyền Tiên Triều.
Trong chiếc thuyền hoa lệ.
Hai nữ tử xinh đẹp mặc cung đình váy dài ngồi đối diện nhau.
Một người là Lạc Tư Vi, người còn lại là Lạc Thanh Ca.
“Tỷ tỷ, tỷ nói tỷ phu thật sự ở đây sao?”
Trong giọng nói Lạc Tư Vi vừa có chút mong chờ, vừa có chút lo lắng.
Dù sao, việc có thể gặp lại người tỷ phu đã khuất khiến nàng rất mong đợi, cũng rất vui mừng.
Nhưng người tỷ phu này lại, có vẻ như chính là nam sủng mà khuê mật tốt nhất của nàng yêu thích...
Nếu chuyện này đến tai khuê mật của nàng thì....
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ cẩu huyết rồi!
“Chữ viết của tỷ phu, ta tuyệt đối không nhận nhầm.”
“Giữa hai người bọn họ không hề có sự khác biệt, dù thế nào bắt chước cũng không thể nào giống được.”
“Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy.” Lạc Thanh Ca đang vuốt một tượng gỗ, giọng rất nghiêm túc.
Hơn nữa.
Nàng và Sở Khuynh Tiên cũng có một chút giao tình từ lâu.
Từng gặp mặt tại yến tiệc do tam đại tiên triều tổ chức và nói chuyện rất hợp.
Vì trước kia các nàng cũng từng trải qua những chuyện tương tự.
Cả hai đều từng vì nhiều lý do mà đau mất tình yêu, bởi vậy cũng từng hàn huyên rất nhiều.
Chỉ là không ngờ...
Bây giờ lại vì cùng một người, mà gắn kết với nhau.
Không lâu sau, dưới sự hộ tống của thị vệ, Lạc Thanh Ca cùng chiếc thuyền đáp xuống quảng trường hoàng cung.
Lúc này tại quảng trường, đã tụ tập không ít người.
Người cầm đầu là một nam tử tuấn tú mặc long bào màu vàng.
Hắn là nhị hoàng tử của Thái Huyền Tiên Triều, em trai của Sở Khuynh Tiên.
Trước đây hắn đang rèn luyện ở biên cương, gần đây nghe tin hoàng tỷ Sở Khuynh Tiên đột ngột gặp chuyện nên vội trở về.
Bên cạnh hắn là Sở Khuynh Tiên, người vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, một mực đòi theo ra ngoài.
Lúc này, khi thuyền đáp hẳn xuống.
Lạc Thanh Ca mặt tươi cười, dẫn Lạc Tư Vi cùng những người khác bước ra khỏi thuyền.
Ánh mắt của nàng dường như dừng lại trên người từng người đàn ông ở đây, như thể đang xác nhận điều gì.
Dù sao trước khi đến đây, nàng đã báo mục đích cho người của Thái Huyền Tiên Triều biết.
Có lẽ Tô Ngật An mà nàng mong nhớ, đang ở trong số những người này.
“…” Cũng giống vậy, những chi tiết nhỏ của Lạc Thanh Ca đều không lọt qua mắt Sở Khuynh Tiên, lông mày nàng hơi nhíu lại.
Nàng hiểu rõ tâm tư của Lạc Thanh Ca.
Hơn nữa, nàng cũng nghe phụ hoàng nói, Lạc Thanh Ca đến đây chính là để tìm Tô Ngật An!
Một cảm xúc khó tả, lại một lần nữa nảy sinh trong lòng Sở Khuynh Tiên.
Trước là nữ tử váy trắng, tiếp đến lại là nữ tử váy đỏ, giờ lại có thêm công chúa Lạc Thanh Ca!
Tô Ngật An rốt cuộc trở nên được hoan nghênh đến thế bao giờ vậy?!
Vì sao từng người một đều muốn cướp người của nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận