Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 208 :Càng xem càng quen thuộc con mắt, cái này không Cố Tuyết Ngâm sao!

"Vấn Kiếm đạo huynh, không biết lần này ngươi có tự tin vượt qua kỳ thi nhập viện không? Nghe nói lần này độ khó rất cao đấy! Ta cảm thấy có chút căng!" Một vị tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào đen, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm thở dài, "Thật là phiền! Biết vậy ta nên đi trễ hơn một chút! Nhưng cũng không thể trách ta được! Ông bố tiện nghi của ta cứ nhất quyết sắp xếp cho ta một người vợ chưa cưới! Còn hết lần này tới lần khác lại là Thánh nữ của Thiên Hải Tông! Cứ nói là không phải ta thì không ai lấy! Người giỏi trên đời nhiều như vậy, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây? Mấy ngày nay ta ra ngoài du lịch, gặp không ít thanh niên tuấn kiệt cực kỳ ưu tú, như là Vấn Kiếm huynh đây…"
Tô Ngật An cảm thấy tên thanh niên này bên cạnh lảm nhảm không ngừng, hắn chỉ muốn nhổ cái lưỡi của đối phương.
Tên của người thanh niên mặc áo bào đen là Tần Phượng Ca, có vẻ là thiếu chủ của một gia tộc Trường Sinh, hắn gặp Tần Phượng Ca trên đường đến Thiên Tâm thư viện, rồi hai người nói chuyện trên đường đi, coi như là quen biết.
Nguyên nhân là do trong nhà muốn sắp xếp chuyện hôn sự cho hắn. Hắn bất mãn chuyện này nên bỏ nhà ra đi để thể hiện sự phản kháng. Nhưng những lời đó lọt vào tai Tô Ngật An thì không hề có chút bất mãn với hôn sự này mà ngược lại tràn đầy vẻ khoe khoang. Tần Phượng Ca không ngừng nhắc đến vị hôn thê của mình là Thánh nữ của Thiên Hải Tông.
Người có thể trở thành Thánh nữ của Thiên Hải Tông chắc chắn có thiên phú thực lực phi thường, hơn nữa dung mạo của Thánh nữ Thiên Hải Tông cũng cực kỳ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là ánh trăng sáng trong lòng của rất nhiều tu sĩ. Bây giờ trở thành vợ chưa cưới của hắn, tên nhóc này chắc chắn cảm thấy lợi.
Mà vẫn cố làm ra vẻ ta không muốn thế này, chính cô ấy cứ muốn dính lấy ở rể, ta chỉ có thể cố gắng nhận lấy cô vợ này cảm giác đắc ý.
Tô Ngật An có chút câm lặng, càng muốn cho hắn một cái tát. Ngươi khoe khoang cái rắm a! Lão tử chỉ là không muốn nói thôi. Bây giờ một nắm lớn tiên tử lừng lẫy nổi danh trong giới tu tiên đều đang tìm lão tử. Ta mà lộ thân phận thì bọn họ sẽ vì ta mà điên cuồng hết! Ngươi cái đồ chó má trước mặt ta mà còn ra vẻ! Quả đúng là nghịch đại đao trước mặt Quan Công!
"Ha ha… tự tin một chút, kỳ thi này không khó đâu." Tô Ngật An cố nhịn xúc động muốn đánh chết Tần Phượng Ca, tùy tiện nói qua loa một câu cho xong chuyện.
Ầm ầm ——
Đúng lúc này, không gian vũ trụ phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, một trận Phong Bạo vũ trụ đáng sợ đột ngột hình thành.
Phong Bạo vũ trụ được coi là một loại tai nạn trong không gian, do vô số loại quy tắc hỗn loạn tạo thành, có lực phá hoại vô cùng khủng khiếp. Tu sĩ dưới cảnh giới Luân Hồi bị cuốn vào bên trong cơ bản là thập tử nhất sinh. Đương nhiên, tu sĩ cảnh giới Luân Hồi bị cuốn vào bên trong cũng không dễ chịu gì, giống như loại cóc không cắn người mà làm người ta buồn nôn vậy.
"Chút phong bạo vũ trụ nhỏ thôi mà! Vấn Kiếm huynh đừng hoảng sợ, ta có bảo vật vượt qua phong bạo!" Nói xong, Tần Phong Ca đưa tay ra, một tòa cung điện Thanh Đồng đột nhiên từ trong tay hắn bay ra, rồi không ngừng phóng lớn. Bên ngoài cung điện Thanh Đồng khắc rất nhiều cấm chế, bên trong còn có một loại năng lực phòng ngự che chắn, hoàn toàn có thể ngăn cách sự ăn mòn của phong bạo vũ trụ.
"Đồ tốt a!" Đôi mắt Tô Ngật An đột nhiên sáng lên.
Cái cung điện này dường như là một kiện pháp bảo ngự không đặc biệt, có năng lực phòng ngự rất mạnh! Hơn nữa phẩm chất thậm chí đã gần đến vô hạn pháp bảo đạo thân! Trên tay hắn lại không có loại bảo vật như vậy! Có lẽ mình có thể tìm cách từ tay tên ngốc lớn này lừa lấy nó! À không, phải tìm cách để đối phương tự đưa cho mình! Điều này không trách hắn lòng tham thấy của sáng mắt. Muốn trách thì trách Tần Phượng Ca không hiểu đạo lý tài bất ngoại lộ! Cứ phải ở trước mặt hắn khoe mẽ, bản thân lại là người keo kiệt ham của, giờ bị hắn để ý thì đừng có trách!
"Ha ha ha! Phượng Ca huynh lại có thủ đoạn như vậy! Ta quả nhiên không nhìn lầm, huynh tuyệt đối có lai lịch phi phàm a! Bảo vật như thế mà tùy tiện lấy ra! Thật khiến ta mở rộng tầm mắt!" Tô Ngật An tự nhiên thân mật khoác lên vai Tần Phượng Ca, lộ ra một nụ cười nhiệt tình.
Nếu là Dạ Vô Thương ở đây chắc chắn sẽ nói một câu, cảnh tượng này, ta thấy quen thuộc rồi! Những người quen Tô Ngật An đều biết hắn mà lộ ra vẻ mặt này, tức là lại đang nín nhịn ý đồ xấu đấy!
Tần Phượng Ca rõ ràng không biết điều này mà còn có vẻ rất thích thú khi được Tô Ngật An tâng bốc. Thấy vậy, Tô Ngật An chỉ muốn cười. Ma Quân ta vốn không khen người, khen người là cần phải thu lệ phí! Sau đó lấy cái hành cung này của ngươi để gán nợ nhé!
Tòa cung điện đặc biệt này quả thật có hiệu quả thần kỳ. Bên ngoài gió bão vũ trụ tàn phá bừa bãi nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới bên trong cung điện. Cung điện bay trong không gian, xung quanh còn rất yên tĩnh, hoàn toàn không ai cảm thấy sự tồn tại của cơn bão bên ngoài. Ngay khi Tô Ngật An đang nghĩ xem có nên nhân lúc này mà ra tay cướp hay không.
"Vấn Kiếm huynh! Ngươi nhìn kìa! Phía trước có một vị tiên tử tuyệt sắc đấy! Không sai đâu được! Cái bóng lưng này, tư thái này, tuyệt đối là một đại mỹ nhân!"
Tô Ngật An có chút sững sờ. Theo hướng Tần Phượng Ca chỉ, quả nhiên thấy một nữ tử mặc váy dài màu băng lam, đang cất bước giữa cơn bão vũ trụ. Đối phương dường như cố ý che giấu khí tức của mình nên hắn không thể cảm nhận được tu vi của đối phương. Nhưng Tô Ngật An lại vô thức cảm thấy đối phương rất mạnh, thậm chí mạnh hơn những gì hắn có thể tưởng tượng!
"Đừng…" Tô Ngật An muốn lên tiếng nhắc nhở, tốt nhất Tần Phượng Ca không nên trêu chọc người nữ tử đó. Kết quả, tên ngốc nghếch này đã không nhịn được lên tiếng, "Tiên tử dừng bước! Có muốn đi nhờ một đoạn đường không, ta đưa hộ nàng một đoạn nhé!"
Tô Ngật An lập tức muốn mắng người. Ngươi có phải bị ngốc không hả? Nơi này phong bạo vũ trụ mãnh liệt như thế, mà người nữ tử này không hề bị ảnh hưởng gì mà vẫn bước đi trong đó, đủ để chứng tỏ thực lực của đối phương đã vượt xa tưởng tượng của ngươi! Cần ngươi làm quân tử, mời đối phương lên xe đi nhờ ư? Nếu đối phương mà không dễ tính thì e rằng đã trực tiếp giết ngươi ở đây rồi! Ngươi chết thì chết, đừng có liên lụy tới lão tử!
Mà lúc này, nữ tử đang đi lại trong bão vũ trụ kia nghe được âm thanh thì cũng quay người lại. Không cách nào nhìn rõ dung mạo của nàng vì nàng đang đeo một lớp khăn lụa mỏng màu băng lam. Lớp khăn lụa này có tác dụng kỳ diệu, che phủ hoàn toàn gương mặt của nàng, chỉ để lộ một đôi mắt băng lam như sương tuyết ngàn năm. Nhưng chỉ nửa gương mặt thôi đã toát ra một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến người khác cảm thấy vừa mê mẩn vừa thanh lãnh siêu phàm.
"Không sai đâu được! Vị tiên tử này chắc chắn là một đại mỹ nhân vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta!"
So với sự kích động của tên nhóc Tần Phượng Ca, Tô Ngật An lại trợn tròn mắt. Không đúng a! Đôi mắt này sao càng nhìn càng thấy quen thuộc vậy? Mình hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, mà lại còn nhìn thấy trong một khoảng thời gian rất dài… Rốt cuộc là ở đâu nhỉ? Theo cung điện ngày càng gần nữ tử, hình ảnh của nàng cũng càng rõ hơn.
Khi nữ tử lam nhãn kia chú ý đến hắn, đôi mắt liếc qua một cái. Tô Ngật An như bị sét đánh, cả da đầu tê dại. Hắn vừa nói sao lại quen thuộc đến vậy? Đây không phải Cố Tuyết Ngâm sao!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận