Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 249:Bình dấm chua nhà ai bị đổ ?

Chương 249: Bình dấm chua nhà ai bị đổ? Dạ Vô Thương cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh. Lúc trước khi hắn đang rơi xuống, rõ ràng thấy được bên cạnh có người. Hơn nữa còn là một tiên tử mỹ mạo vô cùng, vốn tưởng rằng mình sẽ trùng hợp rơi vào người tiên tử này, cuối cùng có một hồi gặp gỡ bất ngờ. Nhưng không ngờ tiên tử này đột nhiên lách mình, còn tiện tay cho hắn một cái tát. Đến mức giờ đầu óc hắn có chút mơ màng. Bùi Thi Ngữ đã sớm lách mình qua một bên tức giận chu mỏ mắng một tiếng. Sao lại là cái tên hèn mọn này? Lần trước gia hỏa này giả trang Ngật An nhà mình, muốn tiếp cận nàng, bị nàng cho một cái tát! Bây giờ lại đến! Thật muốn đem tên này trực tiếp làm thịt! Nhưng cũng không có mấy ai chú ý đến chi tiết này. Cho dù có người chú ý tới, cũng hoàn toàn không thèm để ý. Toàn bộ diễn võ trường đều lâm vào yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đầy vẻ không thể tin. Không như trong tưởng tượng cân sức ngang tài phấn khích so chiêu. Càng không có đánh qua mấy chiêu sau đó, một bên nào đó dựa vào thực lực cao hơn một bậc mà giành chiến thắng. Cuộc tỷ thí này kết thúc bằng ưu thế nghiền ép của Mạc Vấn Kiếm! Thậm chí căn bản không ai nhìn thấy Mạc Vấn Kiếm rốt cuộc là xuất thủ lúc nào! Nhìn Dạ Vô Thương ngã dưới lôi đài, không ngừng kêu khổ, kêu đau toàn thân. Rồi nhìn Mạc Vấn Kiếm đứng trên lôi đài, nhẹ nhõm tự nhiên, một bộ bạch y phần phật. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. “Mạnh!” Thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến nằm ngoài dự đoán của bọn họ! Đâu phải ba mươi hơi thở kết thúc chiến đấu? Từ bắt đầu đến kết thúc, thậm chí còn chưa đến thời gian ba cái hô hấp! Thực lực của Dạ Vô Thương, rất nhiều người thực tế trong lòng đều biết rõ. Tu vi gần Thần Thông cảnh Cửu Trọng, thực lực này đã rất mạnh mẽ, trong những Thiên Chi Kiêu Tử đương đại, cũng xem như là tu vi tương đối cao. Bây giờ sự thật lại là. Mạc Vấn Kiếm từ đầu đến cuối đều lộ ra vô cùng nhẹ nhõm. Bộc phát thực lực, tùy tiện chém ra một đạo kiếm khí, quần áo cũng không hề xuất hiện nửa điểm nhăn nhó, Dạ Vô Thương đã bị ngã xuống đất rồi! “Đa tạ!” Trên lôi đài, Tô Ngật An chắp tay ôm quyền, bạch y tung bay, nụ cười dương quang ôn hòa. Vừa hay, một tia nắng xé rách mây đen, chiếu lên người Tô Ngật An. Khiến bề ngoài cơ thể hắn nổi lên một vầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt. Nhìn thoáng qua, thật sự giống như một vị kiếm tiên trẻ tuổi phóng khoáng ngông nghênh. Giờ khắc này, không ít nữ tu dưới đài mắt đều sáng lên, không hiểu tim đập thình thịch. Thiên kiêu, đây tuyệt đối là một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu a! Hơn nữa, vẫn là đồ đệ của Tuyết Ngâm kiếm tiên đại danh đỉnh đỉnh, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng a! Nếu có thể thân cận một chút, thậm chí trở thành đạo lữ của hắn. Không chỉ không lỗ, thậm chí còn có thể liên lụy đến đường dây của Tuyết Ngâm kiếm tiên, bản thân cũng sẽ có được không ít danh tiếng! Cũng cơ hồ cùng lúc, khi đông đảo nữ tu hướng về Tô Ngật An ném ánh mắt ngưỡng mộ sáng ngời, trong đám người Bùi Thi Ngữ và những người khác, lập tức cau chặt lông mày. Các nàng cảm thấy khó chịu không vui! Tình địch vốn đã đủ khiến các nàng nhức đầu! Bây giờ lại có nhiều người đến tham gia náo nhiệt như vậy! Một loại ghen tuông cùng lòng ham chiếm hữu, không hiểu sao liền không thể ức chế được tiết ra ngoài, trực tiếp trào lên trên thiên linh cái. Mạc Vấn Kiếm trên đài thật là Tô Ngật An sao? Nếu quả thật là... Ánh mắt chúng nữ đột nhiên trở nên thâm thúy u oán. Rất thích náo nhiệt phải không? Rất hưởng thụ cảm giác được vô số nữ tu ngưỡng mộ như vậy phải không? Đáng chết Tô Ngật An! Nếu ngươi thật sự là Mạc Vấn Kiếm, sau này nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi! ...... Đồng thời. Cố Phiêu Tuyết cùng tỷ tỷ mình giấu trong hư không, quan sát tất cả mọi chuyện phía dưới. Cũng đồng thời cảm nhận được ánh mắt có gì đó không đúng của tỷ tỷ nhà mình. “Tỷ tỷ ngươi.....” Cố Phiêu Tuyết có chút kinh ngạc nhìn tỷ tỷ mình. Lúc này, Cố Tuyết Ngâm, ánh mắt có chút u lãnh, thậm chí có một chút ghen tuông khi nhìn mọi người bên dưới. Hết lần này tới lần khác phía dưới rất nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy không hiểu sao cơ thể phát lạnh, nhiệt độ xung quanh thân thể hạ xuống! Cố Phiêu Tuyết lại có chút đau đầu, càng thêm hoảng sợ. Không phải chứ, chỉ có chút như vậy, mà tỷ tỷ của mình đã có phản ứng như thế rồi? Sau khi thân phận thật sự của Tô Ngật An và chúng nữ bị phơi bày, tỷ tỷ mình sẽ không phát điên đó chứ?...... Theo Tô Ngật An chậm rãi đi xuống lôi đài. Rất nhiều người nhao nhao vây lên phía trước, nhưng cơ hồ toàn là nữ tu. Vốn còn rên rỉ trên mặt đất Dạ Vô Thương, không biết bị ai thuận thế đá một cái qua một bên. Uỳnh uỵch lật mấy cái té ngã mới bò lên được. Nhìn Tô Ngật An được chúng tinh củng nguyệt. Bị một chiêu đánh thành trọng thương, cũng không ai để ý tới mình. Một cơn gió thu thổi tới, phối hợp thêm một bản nhạc nền khó hiểu. Dạ Vô Thương nhẹ nhàng vỡ tan! “Ngươi thật là một tên rác rưởi! Một chiêu liền bị ngã lăn quay xuống đất! Lúc trước cùng ta đối nghịch như vậy, ta còn tưởng ngươi mạnh cỡ nào đâu!” Tần Phượng Ca không biết từ đâu chạy ra, lại bắt đầu đâm chọt vào Dạ Vô Thương đã tan nát cõi lòng. Không chỉ có hắn, mấy Thiên Chi Kiêu Tử đi cùng Tần Phượng Ca, bây giờ hoặc là mỉm cười lắc đầu, hoặc là có chút cười trên nỗi đau của người khác, hoặc là có chút thất vọng. Mới một chiêu liền bị đánh cho xuống đất rồi, thực lực của Tô Ngật An ra sao, bọn họ căn bản không biết. Nhìn lại Tô Ngật An bạch y tung bay, xung quanh một đám nữ tu hỏi han ân cần, ánh mắt tỏa sáng, Tần Phượng Ca trong lòng gọi là ghen tị a! Lão tử đã đánh tới một ngàn trận rồi. Tiểu tử kia chỉ thắng có một trận mà thôi, ta thắng nhiều như vậy, sao không có nữ tu nào vây quanh ta vậy hả? “Tiểu bạch kiểm!” “Tư văn bại hoại!” Tần Phượng Ca mắng nhỏ một câu. Mấy vị Thiên Chi Kiêu Tử một bên đồng loạt nhìn về phía hắn, Tần Phượng Ca tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy, ta nói sai sao? Tiểu tử này chính là một tiểu bạch kiểm! Các ngươi xem tiểu tử này chắp tay sau lưng, quần áo đều bay lên! Đây không phải tư văn bại hoại thì là cái gì?” Trong đó một vị thiên kiêu nghe vậy vô ý thức kéo kéo vạt áo trắng có chút lỏng lẻo của mình. Hai vị thiên kiêu khác cũng buông tay đang chắp sau lưng xuống, vẻ mặt có chút lúng túng. Người cuối cùng trong lòng đang nghĩ có nên học theo Tô Ngật An thử xem có thể thu hút nữ tu hay không để thoát ế, giờ lặng lẽ quay đầu rời đi! Mấy người trong lòng cơ hồ cùng lúc mắng chửi. Ngươi Tần Phượng Ca mới thật sự là tư văn bại hoại a! Theo bọn hắn nghĩ Mạc Vấn Kiếm dù sao cũng là Cố Tuyết Ngâm nhận làm đệ tử, đó cũng là một kiếm tu chân chính. Kiếm tu có cá tính của mình cùng phong độ, đây chẳng phải rất bình thường sao? Xem kìa, Mạc Vấn Kiếm không thèm để ý ánh mắt người khác, trước khi giao thủ còn biết chắp tay chào hỏi, có phong độ lại có lễ nghi. Ngươi vừa lên đài liền giống như một tên mãng phu xông lên đánh nhau, thậm chí còn coi người khác là đồ ngốc, bắt người khác cùng ngươi tham gia thi đấu giả! Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ tốt hả? ...... Tô Ngật An cũng không biết chuyện xảy ra bên chỗ Tần Phượng Ca. Bây giờ hắn bị rất nhiều nữ tu vây quanh, có chút không thể phân thân. “Giả heo ăn thịt hổ, giấu quá kỹ rồi! Thật là âm hiểm!” Lúc này trong đám người có người nhỏ giọng nói thầm. Tô Ngật An cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Ta cũng không nghĩ như vậy. Chỉ là ta không thích chém chém giết giết, chỉ thích đơn thuần luyện kiếm tu đạo, tu thân dưỡng tính. Nếu Vấn Kiếm khiến đường huynh có chút không vui, giờ ở đây nói lời xin lỗi.” Chiêu này của Tô Ngật An có thể nói là lấy lui làm tiến. Trong vô hình giết người tru tâm nhất. Tu sĩ nhỏ giọng nói thầm câu đó trong đám người lập tức đỏ mặt. Chưa đợi hắn mở miệng, đã có nữ tu lên tiếng: “Vấn Kiếm đạo hữu nói rất hay!” “Đúng vậy! Vấn Kiếm đạo huynh vốn là không thích chém chém giết giết, vẫn luôn là các ngươi ghen tị người ta! Căm ghét người ta! Bây giờ thấy người ta thực lực mạnh, lại quay sang chửi bới! Thật là không biết xấu hổ!” “Vấn Kiếm đệ đệ quá có phong độ, quá có lễ phép! Có cái gì đáng nói xin lỗi chứ! Ngươi chờ đó, tỷ tỷ chút nữa giúp ngươi ra mặt chém chết cái tên đó!” “Vấn Kiếm đệ đệ thật là lễ phép, thật là có phong độ! Vóc người cũng đẹp trai!” “.....” Một đám nữ tu vây quanh Tô Ngật An, ngươi một câu ta một lời, líu ríu không ngừng, bầu không khí rất là náo nhiệt! Thực lực lại mạnh, lại có thiên phú, người lại trẻ tuổi, dáng dấp lại đẹp trai, lại có lễ phép, còn có một sư tôn khó lường..... Thực sự là quá đáng yêu, quá ưu tú! Nếu không phải bây giờ có nhiều người, các nàng thật sự muốn hỏi một câu, có hứng thú hay không thu đạo lữ?...... Trên mặt Tô Ngật An từ đầu đến cuối nở nụ cười nhàn nhạt. Thấy đấy. Mình còn không cần ra tay, liền có người giúp mình ra mặt. Mấy tên kia trong nháy mắt đã bị mắng chửi té tát! Thật sự thoải mái lại vui vẻ thể xác lẫn tinh thần! Nhưng đột nhiên ngay sau một khắc. Nụ cười của Tô Ngật An đột nhiên cứng đờ. Trong lòng một cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, tràn ngập toàn thân. Đỉnh đầu hắn giống như nổi lên một chữ “Nguy” màu đỏ....!
Bạn cần đăng nhập để bình luận