Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 43 :Để ta đi an ủi nàng? Không, ta cự tuyệt!

Chương 43: Để ta đi an ủi nàng? Không, ta cự tuyệt! Lời này vừa truyền ra liền làm kinh động vô số tu sĩ cư dân kinh thành, gây ra đủ loại bàn tán. “Ngọa Tào! Ta nghe nói Lý Mạc Tà từ di tích thần bí trở về, chưa được một tuần! Thế mà nhanh như vậy đã nổ ra một tin động trời rồi?” “Quả nhiên thế sự vô thường, lòng người khó đoán!” “Ngày trước người kinh thành ai mà chẳng biết, Khuynh Tiên công chúa ngày nào cũng nhớ nhung ánh trăng sáng Lý Mạc Tà, nhớ nhung ngót nghét mười mấy năm trời!” “Thật không ngờ, ánh trăng sáng mà nàng đêm ngày mong nhớ trở về lại đi thông đồng với thị nữ của mình!” “Hơn nữa lại còn cho nàng đeo một cái nón xanh! Ta mà là Khuynh Tiên công chúa, chắc tức đến hoài nghi nhân sinh mất!” “Cái buồn cười nhất không phải chuyện này có được không?” Có người cười nhạo nói: “Tô Ngật An ôn nhu chung tình với nàng như vậy, Sở Khuynh Tiên lại không biết quý trọng, còn trực tiếp bức hắn đi.” “Bây giờ ánh trăng sáng đã biến thành vết nhơ, các ngươi có cảm thấy Khuynh Tiên công chúa sẽ mất lý trí điên cuồng tìm cách vãn hồi Tô Ngật An không?” Lời này vừa ra lập tức nhận được sự đồng tình của rất nhiều tu sĩ. Tất cả mọi người đều nói Sở Khuynh Tiên đã bỏ lỡ một nam tử ôn nhu như tiên, nhất định sẽ hối hận. Bất quá, buồn cười là trước đó. Rất nhiều người nghị luận về Tô Ngật An. Nói Tô Ngật An hai năm qua hao tâm tổn sức, tự biến mình thành tôm tép nhãi nhép. Bây giờ Lý Mạc Tà là chính chủ trở về, thân phận thế thân của hắn chắc sẽ có kết cục thê thảm, cuối cùng âm thầm kết thúc trong lặng lẽ mà chẳng ai biết. Nhưng vạn vạn không ngờ, kịch bản phát triển lại liên tục có những cú quay xe bất ngờ. Trong phủ công chúa. Sở Khuynh Tiên thậm chí không biết, mình đã về từ Thái Huyền Sơn Mạch bằng cách nào. Nhưng sau khi trở về, cả người nàng như bị thương tổn tinh thần nghiêm trọng, tâm thần uể oải, ngơ ngơ ngác ngác. Thậm chí tự phong bế mình trong phủ công chúa, trực tiếp thiết lập cấm chế, không muốn gặp bất kỳ ai. “Tiên nhi.....” Ngoài cổng phủ. Một người mặc phượng bào, cài trâm, khí chất đoan trang cao quý, dung mạo giống Sở Khuynh Tiên vài phần, bây giờ mặt mày ủ rũ đứng trước cổng lớn. Bà chính là mẫu thân của Sở Khuynh Tiên, Tần Huyễn Nguyệt. Khi biết chuyện xảy ra với con gái mình, Tần Huyễn Nguyệt vừa phẫn nộ, lại vừa đau lòng. Nhưng kẻ đầu sỏ gây chuyện là Lý Mạc Tà đã sớm bỏ chạy, chẳng thấy bóng dáng. Cho dù có diệt cả Trấn Quốc phủ, tru diệt cả chín tộc của hắn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bà thực sự rất sợ, sợ con gái mình vì cú sốc này mà rơi vào vực sâu tăm tối, không thể đứng dậy nổi nữa. Nhưng bỗng nhiên, một tia linh quang lóe lên trong đầu Tần Huyễn Nguyệt. Bà đột nhiên nghĩ đến một người! Tô Ngật An! Trước đây chẳng phải cũng là Tô Ngật An đã xuất hiện. Đưa con gái bà thoát khỏi cái vực sâu tăm tối đó sao? “Nhanh! Đi tìm Tô Ngật An tới! Bổn hậu muốn gặp Tô Ngật An!” Đúng vậy, Tô Ngật An ôn nhu như vậy. Đối với Sở Khuynh Tiên khi xưa thì vô cùng dịu dàng, thậm chí náo loạn đến toàn kinh thành đều biết. Nếu là hắn thì chắc chắn có thể giúp Sở Khuynh Tiên vượt qua bóng ma tâm lý lần nữa!........ Không lâu sau. Một thái giám nhận được chỉ ý của Tần Huyễn Nguyệt, dẫn một đám người đến phủ của Tô Ngật An. Tên thái giám này rõ ràng biết, hoàng thất rất coi trọng Tô Ngật An. Vì vậy, giọng điệu nói chuyện cũng khá là khách khí. “Tô đại nhân, Huyễn Nguyệt nương nương cho mời, hi vọng ngươi có thể theo chúng ta đến phủ công chúa một chuyến.” Trong phủ. Tô Ngật An vẫn thong thả uống trà cùng Mị Tiên Nhan, không vội đáp lời. Nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong hài hước. “Huyễn Nguyệt nương nương? Mẫu thân của Sở Khuynh Tiên?” Đối với Tần Huyễn Nguyệt, trên thực tế hắn không hề lạ lẫm, thậm chí có chút giao tiếp. Chỉ là một chút không vui mà thôi. Trước đây sau khi nhận nhiệm vụ ủy thác của Sở Thiên Hành. Tần Huyễn Nguyệt đã ngầm có ý phê bình kín đáo đối với hắn, trong lòng đánh giá hắn là một kẻ vô danh tiểu tốt, không có thân phận, không có bối cảnh tán tu. Hơn nữa, trong lời ăn tiếng nói đều coi thường hắn, không cho phép hắn có thêm một bước tiến gần với Sở Khuynh Tiên. Trong lòng vị nương nương này, Lý Mạc Tà vĩnh viễn là người được chọn làm con rể số một. Bởi vì, dù gì thì Lý Mạc Tà cũng có chỗ dựa là Trấn Quốc Phủ, dù có sa cơ lỡ vận cũng vẫn là vương công quý tộc. Sao có thể so sánh với hạng người không nơi nương tựa, không bối cảnh như hắn, thậm chí còn bán thân để kiếm sống? Vì thế đấy. Người phụ nữ này đã không ít lần ám chỉ, thậm chí nói thẳng với hắn, bảo hắn biết điều đi. Bảo hắn đừng hòng có ý định với Sở Khuynh Tiên. Nếu không gây ra hậu quả gì thì hắn không gánh nổi đâu bla bla bla. Thực tế ở Lam Tinh, hắn cũng thường xuyên gặp tình cảnh như vậy, do tính chất đặc thù của nghề nghiệp mà hay bị người nhà của khách hàng xem thường. Cho rằng hắn đang cố tình dùng cách này để có thể “gà rừng hóa phượng hoàng”. Đối với việc này, hắn sớm đã quen, cũng không quá để trong lòng. Dù sao hắn muốn chỉ là tiền, chứ không phải muốn đi ở rể. Nhưng mà... hắn bây giờ đã hoàn thành xong hợp đồng trong khế ước rồi, chỉ chờ cuối tháng là có thể rời khỏi Thái Huyền Tiên Triều. Sao hắn còn phải phí sức tự mình chuốc lấy phiền phức đi quản chuyện này? Thật cho rằng hắn làm từ thiện chắc? Nghĩ tới đây, Tô Ngật An nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ: “Không, ta cự tuyệt.” “Ngươi nói cái gì?” “Hắn vậy mà cự tuyệt!?” Trong phủ công chúa. Nghe được tiếng truyền âm của đám thái giám, Tần Huyễn Nguyệt sau một hồi ngây người ngắn ngủi liền tức giận đến mặt mày tím tái. “Tô Ngật An hắn dám!” “Hắn không phải chỉ là một tên bán thân thôi sao!? Mà dám cự tuyệt bổn hậu! Quả nhiên là gan to bằng trời!” “Dẫn ta đi gặp hắn! Ta ngược lại muốn xem hắn lấy đâu ra bản lĩnh!” Với thân phận là hoàng hậu của Thái Huyền Tiên Triều, Tần Huyễn Nguyệt cũng vô cùng tôn quý. Từ nhỏ đến lớn, đến tận khi trở thành hoàng hậu, số người nịnh bợ bà nhiều vô số kể. Biết bao nhiêu người mong được lấy lòng bà để vớt vát chút lợi lộc từ bà. Tô Ngật An là người đầu tiên dám cự tuyệt bà! Hơn nữa, trước đây bà cũng có nghe Sở Thiên Hành vô tình nhắc đến chuyện của Tô Ngật An. Biết được đại khái thân phận của Tô Ngật An. Loại người kiếm tiền làm việc này là kẻ không có thân phận, không có cốt khí nhất, bản chất chính là một kẻ bán thân! Vậy mà lại dám cãi mệnh lệnh của bà! Tần Huyễn Nguyệt cất tiếng the thé, cùng với sự hỗn loạn bên ngoài, vọng đến đại điện đang đóng chặt cửa. Cả người đang gục trên giường, mặc cho mình hòa làm một với bóng tối, Sở Khuynh Tiên, khi nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài, nhất là khi nghe được việc Tô Ngật An từ chối đến an ủi mình. Tim càng thêm đau nhói dữ dội, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn lệ quang lấp lánh. Tô Ngật An à Tô Ngật An... Chúng ta dù sao cũng ở chung với nhau được hơn hai năm. Bây giờ, ngay cả đến gặp ta, dỗ dành ta một chút thôi mà ngươi cũng không muốn sao? Nhưng mà... khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở Phong Hoa Lâu, cùng với chuyện đêm đó nàng xông vào hoàng cung, phụ hoàng nói với nàng những lời đó. Cơn giận dữ và bất mãn trong lòng khoảnh khắc lại tan biến, biến thành sự hối hận và không cam lòng.... Rốt cuộc nàng đã làm cái chuyện ngu ngốc đến cỡ nào vậy? Vì một tên nát rượu, chẳng còn gì là Lý Mạc Tà, mà từ bỏ một Tô Ngật An vô cùng ôn nhu... Nàng đúng là quá ngu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận