Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 266:Bạch Đế Thành buông xuống, đó là của ta nghĩa tử!

Chương 266: Bạch Đế Thành giáng thế, đó là nghĩa tử của ta!
Mỗi ngày, cửa lớn Tâm Thư Viện đều mở ra. Đông đảo tu sĩ từ bên trong nối đuôi nhau đi ra.
Tống Thanh Nguyệt đi thẳng vào vấn đề: "Tô Ngật An có ở đây không, hôm nay ta đến đây là vì cầu hôn cho nữ nhi Vãn Ngưng nhà ta."
Tống Thanh Nguyệt nở nụ cười hiền hậu, ấm áp: "Chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành con rể của ta, những thứ sau lưng bá mẫu hôm nay, tất cả đều là của ngươi, đương nhiên, điều này còn bao gồm cả con gái của ta, Từ Vãn Ngưng."
Tống Thanh Nguyệt đẩy nhẹ Từ Vãn Ngưng, cho nàng ánh mắt cổ vũ cố gắng lên.
Từ Vãn Ngưng tái mặt, càng có chút tủi thân. Luôn cảm thấy mẫu thân đây là bán đứng chính mình!
Lời này tuy rất bình thường. Nhưng khi lọt vào tai người khác, lại khiến tất cả mọi người cảm thấy có chút bùng nổ lại thái quá, trong lòng chua xót càng thêm mãnh liệt!
Điều này có khác gì so với việc đi ra ngoài nhặt được tiền lớn, thậm chí gặp bánh từ trên trời rơi xuống?
Chưa bàn đến một xe đồ cưới.
Từ Vãn Ngưng! Đây chính là hòn ngọc quý trên tay của Gia Thiên Thương Minh, đại tiểu thư có thân phận cao quý vô cùng!
Bản thân thân phận đã cao quý không nói, nhan sắc và tư thái đều là nhất đẳng. Một tiên tử tuyệt thế như vậy, không chỉ có lấy lại thì thôi, thậm chí ngay cả mẫu thân đều ủng hộ!
Tên súc sinh Tô Ngật An này đã làm thế nào vậy!
Có người tâm tính muốn sụp đổ. Thật sự, Tô Ngật An, ta van ngươi mở lớp đi! Chúng ta quỳ xuống nghe cũng được!
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tô Ngật An. Đủ loại ánh mắt đều có, phức tạp, kinh hãi, chua xót, ngưỡng mộ!
Rõ ràng, tất cả mọi người bây giờ đều đang đợi câu trả lời của Tô Ngật An. Bởi vì câu trả lời của hắn sẽ quyết định tất cả mọi chuyện kế tiếp.
Mồ hôi lạnh trên trán Tô Ngật An chảy ròng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Vì trả lời thế nào cũng là chết!
Nếu đáp ứng, đó chính là tự chặn đường lui của mình, sau đó chết thảm hại hơn. Mị Tiên Nhan bọn người chắc chắn sẽ cắt hắn thành mấy mảnh.
Nếu không đáp ứng, làm đại tiểu thư Gia Thiên Thương Minh khóc, cũng là một cái chết. Trước sau gì cũng là chết!
“Ta…” Tô Ngật An há to miệng, còn chưa kịp lên tiếng.
"Phịch" một tiếng vang lên. Tô Ngật An giống như bị một lực lượng khổng lồ đánh trúng.
Cả người như một sao băng bay ngược ra, trên bầu trời vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, hướng về bên trong Thiên Tâm Thư Viện rơi đi.
Cũng gần như cùng lúc hắn bay ngược ra, Mị Tiên Nhan bọn người đều ít nhiều gì cũng cho hắn một bạt tai, đạp một cước, đánh cho Tô Ngật An ngơ ngác!
Cuối cùng, Tô Ngật An còn không kịp phản ứng, lại lần nữa đập trúng tòa cung điện mà trước đó đã bị Cố Tuyết Ngâm một kiếm san bằng.
Trong đám người, Dạ Vô Thương, người mà mấy năm nay không biết đã bao nhiêu lần chịu đánh đập tàn nhẫn trong tay Tô Ngật An, lệ nóng doanh tròng. Không phải vì cảm động, mà là thoải mái!
Lão thiên có mắt! Tô Ngật An tiểu tử này cũng có ngày hôm nay, quỷ mới biết hắn đã phải chịu bao nhiêu uất ức trong tay Tô Ngật An, hôm nay cuối cùng cũng thấy tiểu tử này đơn phương bị đánh!
"Đồ đệ ta còn trẻ, thành hôn là chuyện lớn, liên quan đến chung thân hai người, hơn nữa hắn bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi tâm, e là còn chưa gánh nổi trách nhiệm như vậy." Cố Tuyết Ngâm cười, hé một nụ cười.
Tống Thanh Nguyệt không hề để ý, cũng nở một nụ cười lễ phép, nhưng không mất vẻ đoan trang: "Không sao, người trẻ tuổi đều vậy thôi, tục ngữ có câu, tiên thành gia hậu lập nghiệp, sau khi thành gia, tâm của hắn tự nhiên cũng sẽ thu liễm."
"Tuyết Ngâm Kiếm Tiên nếu là sư tôn của Tô Ngật An, chắc hẳn cũng sẽ giúp đồ đệ của mình ở phương diện này?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lại lộ ra ánh mắt im lặng.
Ủng hộ Tô Ngật An tìm được người yêu thương thật sự? Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra ở Thiên Tâm Thư Viện không! Vị Tuyết Ngâm Kiếm Tiên này cũng có ý với đồ đệ của mình đấy! Nàng sẽ để cho con gái của ngươi cứ như vậy mà thành hôn với Tô Ngật An? Không biết phu nhân minh chủ Gia Thiên Thương Minh này, rốt cuộc là cố ý hay là không biết chuyện này. Nhưng Gia Thiên Thương Minh xem như thương minh giàu có nhất Chư Thiên Vạn Giới hiện nay, nội tình cũng cực kỳ phong phú. Từ một số phương diện mà nói, ngược lại không cần e ngại Cố Tuyết Ngâm.
Cố Phiêu Tuyết có chút đau đầu. Tỷ tỷ của mình quả nhiên đã thay đổi. Nàng từng có bao giờ thèm cùng người khác tranh luận mấy chuyện cẩu huyết tình cảm này, thậm chí còn không muốn để ý. Bây giờ thì ngược lại, trực tiếp tranh cãi với người khác trước mặt mọi người! Thật là quá đáng!
Ngay khi Cố Phiêu Tuyết thở dài, định giúp tỷ tỷ mình lật lại một chút thế mạnh thì lại có một giọng nói từ chân trời truyền đến:
“Hóa ra là Thanh Nguyệt tỷ tỷ, chỉ là Ngật An bây giờ là Thiếu chủ Bạch Đế Thành ta, cũng là con ta.”
“Nếu Thanh Nguyệt tỷ tỷ muốn bàn chuyện hôn nhân, cũng cần nói với ta một tiếng chứ?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người lại lần nữa tròn mắt. Cái quái gì!? Mấy ngày nay bọn họ cũng đã điều tra không ít tư liệu về Tô Ngật An. Nếu họ không nhầm thì Tô Ngật An là cô nhi, từ đầu đến cuối là cô nhi! Tại sao bây giờ lại đột nhiên có thêm một người mẹ? Hơn nữa còn là Thiếu chủ Bạch Đế Thành?
Đừng nói người khác, Mị Tiên Nhan, Bạch Thư Hòa, Bùi Thi Ngữ, thậm chí Lạc Thanh Ca, Sở Khuynh Tiên, những người đã từng có giao tình với Tô Ngật An, tất cả đều ngơ ngác. Tô Ngật An còn có mẹ?
Người kinh hãi nhất vẫn là Cố Tuyết Ngâm. Tốt xấu gì nàng cũng ở cùng Tô Ngật An rất nhiều năm. Nàng không thể không biết Tô Ngật An có mẹ hay không sao? Tại sao bây giờ lại có thêm một người mẹ trên trời rơi xuống vậy?!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người. Chân trời bỗng nhiên nổi lên một hồi gợn sóng không gian. Một chiếc Tiên thuyền to lớn vô cùng đâm nát không gian. Trên Tiên thuyền, ngàn vạn phù quang xen lẫn, từng đạo pháp tắc cấm chế tỏa ra khí tức kéo chiếc Tiên thuyền cực lớn phi nhanh mà đi. Phía trên Tiên thuyền là một lá cờ cực lớn, khắc ba chữ vàng chói lọi Bạch Đế Thành, phất phới theo gió.
Theo Tiên thuyền hạ xuống, lơ lửng ở phía không xa, mấy bóng người bay lên không. Có Bạch Nguyệt Liên, có cả Bạch Thừa Thiên thành chủ Bạch Đế Thành, thậm chí là cả tầng lớp cao của Bạch Đế Thành.
Bạch Nguyệt Liên tươi cười, dắt Bạch Linh Nhi đi xuống, nhìn về phía đám người sớm đã trợn mắt há hốc mồm, cười: “Nói chính xác thì, Tô Ngật An là nghĩa tử của ta, từng dùng tên giả Phương Bạch.
Nói xong, Bạch Nguyệt Liên nhìn Cố Phiêu Tuyết: "Điểm này, Cố Phiêu Tuyết tông chủ có thể chứng minh.”
Ánh mắt của tất cả mọi người lại đồng loạt rơi vào người Cố Phiêu Tuyết. Cố Phiêu Tuyết có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.
Cam! Những ngày này đảo lộn quá nhiều, nàng cũng đã quên chuyện này rồi! Nhưng nàng không nghĩ tới Bạch Nguyệt Liên cũng muốn đến góp vui!
"Phương Bạch chính là Tô Ngật An!?" Trong đám người cũng có mấy thiên kiêu của các đại Tiên Môn. Giờ phút này, khi nghe thấy những lời này, ánh mắt càng thêm bùng nổ.
Hai chữ Phương Bạch, bây giờ đối với mấy đại Tiên Môn thiên kiêu này chính là một bóng ma tâm lý! Một mình quét ngang mấy ngàn thiên kiêu của các đại Tiên Môn! Tàn bạo không có giới hạn! Đến giờ vẫn còn nhiều người ban đêm nghỉ ngơi, khi nghĩ đến cái quái vật Phương Bạch này đều giật mình tỉnh giấc. Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại cái quái vật Phương Bạch đó. Hóa ra.....Người ta chỉ là Tô Ngật An cải trang thành! Tiểu tử này nhiều áo lót quá rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận