Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 222 :Tiên tử cuối cùng vào phàm trần

"Mời các vị kim bài đạo sư của Thiên Tâm thư viện!"
Không nhìn đến đám người phía dưới đang xôn xao bàn tán. Viện trưởng Thiên Tâm dẫn đầu đông đảo trưởng lão thư viện, đều hướng về một phương chắp tay. Hành vi này có vẻ hơi khoa trương, thậm chí có phần không cần thiết. Nhưng những người có thể đến thư viện làm đạo sư đều là những người đã đi trên con đường đại đạo, có bản lĩnh rất lớn, tự nhiên cũng phải để bọn họ dùng lễ để tiếp đón.
Ông!!
Chân trời xuất hiện từng trận hồng quang, ngàn vạn phù văn bốc lên. Có cầu vồng chín màu ngưng tụ thành trên hư không, hoành quán thiên vũ, rải xuống điểm điểm tinh huy. Cũng có vô số hoa sen đại đạo, một đóa tiếp nối một đóa nở rộ, như tạo thành một bậc thang rực rỡ cho tiên nhân tiến lên. Cũng có những Chí cường giả càng thêm bá đạo, phóng thích khí tức bản thân, trực tiếp phá hủy mảng lớn hư không, lấy bão táp hư không làm thông đạo, đạp không mà đến.
So với đám thiên kiêu chưa từng va chạm xã hội khác, lúc này, những người đó đều đang há hốc miệng ngẩng đầu lên xem cảnh tượng rung động lòng người kia. Trong đám người, Tần Phượng Ca cùng Thần Toán Tử lại nhếch mép. Đều đã lớn tuổi rồi, tu luyện tới cảnh giới này còn thích phô trương! Quả nhiên phô trương là một loại bệnh! Dù đã thành tựu Chí cường giả giới tu tiên, vẫn thích trước mặt người khác hiển thánh, để thu được khoái cảm! Hơn nữa so với những cường giả thích dùng những cách hào nhoáng để bay đến. Tuyết Ngâm kiếm Tiên quả thật là đơn giản mà thuần phác a!
Cố Tuyết Ngâm mặc một bộ váy dài băng lam bay trong gió, xung quanh có những vệt pháp tắc ngân huy lượn lờ, mỗi một cơn gió nhẹ thổi qua đều có thể phác họa ra vẻ đẹp dáng người uyển chuyển linh lung giấu dưới váy dài của nàng. Nhưng không ai dám nảy ra ý nghĩ xấu xa gì. Khí chất nữ kiếm tiên bẩm sinh của nàng khiến nàng càng thêm thanh lãnh thoát tục, thần thánh không thể xâm phạm.
“Không biết Tuyết Ngâm kiếm Tiên muốn thu ai có duyên làm đệ tử của mình?” Một vị lão tăng mặt mày hiền lành, khoác áo cà sa đỏ, tay cầm trượng Cửu Hoàn màu vàng, không khỏi cười khẽ lắc đầu: “Tuyết Ngâm kiếm Tiên, đây là còn chưa buông bỏ chuyện trước kia sao?” Ông ta chính là Chí cường giả của Ẩn Không Tự, được người gọi là Hồng Trần Phật Tổ. Trước đây cũng chính ông ta đưa ra giải thích của mình, để cho Cố Tuyết Ngâm đi vào hồng trần luyện tâm, lấy lửa hồng trần đốt cháy thất tình lục dục, rèn luyện ra kiếm đạo vô tình chân chính. Dùng kiếm chém chư thiên! Chém hồng trần! Chém luân hồi! Cuối cùng chém phá gông xiềng trói buộc thế gian, triệt để bước vào Đế cảnh chí cao vô thượng! Nhưng mà... Ông ta thôi diễn vô số lần kết quả, lại bởi vì Cố Tuyết Ngâm gặp Tô Ngật An mà phát sinh biến hóa long trời lở đất. Kết quả là Cố Tuyết Ngâm lẽ ra đã bước vào Đế cảnh mấy năm trước, một mực lắng đọng đến nay vẫn chưa bước vào Đế cảnh. Bởi vì Cố Tuyết Ngâm đã từng lập một lời thề. Không tìm được hắn, đời này không thành đế. Đại đạo có linh, một lời thành sấm. Cho dù là lời vô tâm. Sau khi Cố Tuyết Ngâm nói ra lời này, đạo của bản thân nàng đã chịu ảnh hưởng. Ông ta không biết bây giờ Cố Tuyết Ngâm đang nghĩ gì. Ngược lại ông ta thấy rất đáng tiếc. Rõ ràng đã gần cảnh giới mà vô số người tha thiết ước mơ, nhưng lại chậm chạp không chịu bước ra một bước kia. Vị nữ kiếm tiên một kiếm có thể mở trời, tương lai nhất định sẽ thành tựu kiếm đạo tuyệt thế, kiếm áp Chư Thiên Vạn Giới cuối cùng vẫn rơi vào phàm trần, vào phàm tâm a!
Dường như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Hồng Trần Phật Tổ. Cố Tuyết Ngâm cũng chỉ cười cười, giọng nói không còn vẻ thanh lãnh và xa cách thường ngày, mà mang theo một nụ cười vô hình, “Có lẽ không bao lâu nữa ta có thể hoàn thành lời thề của mình, chân chính bước ra một bước kia.”
Có lẽ là đang lẩm bẩm. Lại có lẽ là đang đáp lại Hồng Trần Phật Tổ. Nhưng lúc này, không chỉ Hồng Trần Phật Tổ mà mấy vị Chí cường giả khác cũng khựng người lại, trong lòng dấy lên vẻ không thể tin. Ý gì? Chẳng lẽ… Cố Tuyết Ngâm đã buông bỏ được chấp niệm khó dứt năm xưa? Hay là nàng đã tìm được vật thay thế, hôm nay thu đồ để thay thế và đồng thời hoàn thành chấp niệm năm xưa?
......
"Không sai, chính là tại hạ!" Tần Phượng Ca mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ, “Người hữu duyên của Tuyết Ngâm kiếm Tiên chính là ta! Các ngươi đừng nghĩ nhiều, đừng ôm mong chờ! Gông xiềng chấp niệm của Tuyết Ngâm kiếm Tiên, để ta tới đánh vỡ!”
Trong khi Tần Phượng Ca ngốc nghếch vẫn còn ở trong đám người thổi phồng thu hút ánh nhìn. Tô Ngật An lại lần nữa thu liễm khí tức, lặng lẽ lui vào phía sau đám người, muốn rời khỏi khu vực này. Những người khác đều đang đợi Chí cường giả xuất hiện, muốn bái sư những Chí cường giả này, để nhận được lợi ích lớn. Duy chỉ có hắn là đang lặng lẽ rời đi nơi này. Bái sư là không thể nào bái. Chỗ tốt hắn cũng không cần! Thiên Tâm thư viện còn rất nhiều chỗ tốt khác, không cần phải vội bái sư! Chưa kể đến ánh mắt như có như không lúc trước của Cố Tuyết Ngâm khiến trong lòng hắn có chút rụt rè. Quan trọng nhất là. Từ đằng xa, mấy đạo khí tức đang chạy tới. Hắn còn cảm nhận được hai đạo khí tức quen thuộc! Dù cách rất xa, hắn vẫn nhận ra được! Lục Tư Dao! Mị Tiên Nhan! Chuyện này thật quá đáng! Hai người kia sao lại trà trộn vào trong đám Chí cường giả được? Lục Tư Dao là đảo chủ Thiên Cơ Đảo, am hiểu thôi diễn bói toán chi đạo, là Chí cường giả trong Chư Thiên Vạn Giới về thôi diễn bói toán. Nàng trở thành kim bài đạo sư của Thiên Tâm thư viện, đồng thời có thể thu đồ cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Mị Tiên Nhan thì sao chứ! Thiên Tâm thư viện đây không phải trò đùa sao? Ai cũng hiểu tính cách của Mị Tiên Nhan. Tính cách cực đoan là một chuyện, nàng cũng thực sự không có kiên nhẫn. Để nàng dẫn học sinh thì có khác nào nàng sẽ vỗ chết hết, vậy thì Thiên Tâm thư viện chỉ có thể thắp hương cầu nguyện! Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy Mị Tiên Nhan không phải đến để thu học trò, khả năng cao là nhận được tin tức gì đó chạy đến tìm hắn! Ngược lại không cần biết, hắn trước tiên cứ chuồn đã!
“Vấn Kiếm tiểu hữu, ngươi định đi đâu vậy?” Nhưng Tô Ngật An vừa lui đến mép đám người, vừa định quay người chạy thì một giọng nói có vẻ mỉm cười đột ngột vang lên bên tai hắn. Viện trưởng Thiên Tâm không biết đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, bây giờ đang nhìn hắn như cười như không. Thực tế, ngay từ khi Tô Ngật An có hành động, Viện trưởng Thiên Tâm đã chú ý đến. Vốn dĩ ông ta không biết tên nhóc này định làm gì. Đến khi thấy tên nhóc này càng lúc càng rời xa đám người, dáng vẻ như muốn rời đi, ông ta lập tức hiểu ra. Dù không biết tên nhóc này sao lại não ngắn như vậy, có đại cơ duyên như thế lại không cần mà muốn rời đi. Nhưng trước đó ông ta đã bị tên nhóc này cho ăn thiệt thòi lớn. Bây giờ phải trả thù lại. Tô Ngật An càng muốn đi, ông ta càng muốn giữ hắn lại!
Tô Ngật An vốn đã nghĩ rằng bản thân có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây, vừa nở nụ cười, ngay lập tức cứng đờ. Ta dựa vào! Lão già này xuất hiện từ khi nào vậy? Tô Ngật An lộ ra một nụ cười tự nhiên, "Viện trưởng, hình như không có quy tắc nào nói nhất định phải để người ta ở lại đây chọn đạo sư cả phải không? Ta không hứng thú bái sư, ta cũng quen rồi sau khi là tán tu, chỉ muốn thừa dịp thư viện chính thức mở cửa đi một chút bí cảnh thí luyện, vượt quan thu hoạch chút chỗ tốt.”
"Đúng là không có quy tắc này, nhưng ta, với tư cách là viện trưởng, cũng muốn để cho một số người lạc đường biết quay lại. Bây giờ một màn đại cơ duyên như thế đang ngay trước mắt ngươi, ngươi lại là một tán tu, thường xuyên sờ soạng tìm đường trong cái giới tu tiên này. Bây giờ tìm một chỗ dựa thích hợp, sau này cũng thoải mái hơn, phải không? Ta là phòng ngừa ngươi ngộ nhập lạc lối, bỏ lỡ đại thiên cơ duyên này đấy chứ!" Viện trưởng Thiên Tâm chững chạc đàng hoàng nói tiếp.
Ngộ nhập lạc lối cái đầu ngươi ấy! Tô Ngật An thầm mắng trong lòng. Lão già này không phải là đang trả thù sao! Lúc trước ta làm ông không thoải mái trong bí cảnh, bây giờ ông làm ta không thoải mái bên ngoài bí cảnh, rõ ràng là đang đối đầu với ta mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận