Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 250:Vò đã mẻ không sợ rơi, chết cũng muốn đem tiền trước tiên kiếm lời!
Trong đám người.
Bùi Thi Ngữ, Bạch Thư Hòa, Dạ U La, thậm chí Lục Tư Dao, nhìn xem Tô Ngật An như chúng tinh vờn nguyệt bị bao vây giữa một đám nữ tu. Ánh mắt trở nên càng thêm u oán, giống như là oan hồn.
Không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên u lãnh, khiến da đầu người ta tê dại. Khiến không ít người xung quanh đều đột nhiên nổi da gà, cơ thể không hiểu phát lạnh!
Gã này rốt cuộc có phải là Tô Ngật An không? Nếu là hắn thì các nàng bây giờ có thể xông ra chém chết hắn không?
Có thể không?
Có thể chứ!
Các nàng những ngày này luôn vất vả tìm kiếm dấu vết của hắn, thậm chí tìm được rồi, nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt, đều phải nhẫn nhịn, kiềm chế, không tiếp xúc với hắn.
Tên nhóc này thì hay rồi. Mình ở nơi này xuất tẫn danh tiếng, không ít nữ tu cũng vì đó mê muội.
Chúng nữ trong lòng càng nghĩ càng giận, nắm đấm liền không hiểu sao cứng rắn.
Ghen tuông trong lòng, đã có chút không thể áp chế hoàn toàn được!
Nhưng ngay sau đó.
Một luồng kiếm khí uy áp càng hung hiểm đột nhiên xuất hiện, nhưng lại chỉ lóe lên một cái rồi biến mất như chưa từng tồn tại! Nhưng dù chỉ là một thoáng chớp mắt như vậy.
Toàn bộ không gian dường như triệt để ngưng kết.
Không khí nóng bức vốn có đều lập tức trở nên cứng ngắc. Không hiểu vì sao, mọi người đều có cảm giác như vừa thấy Quỷ Môn Quan...
Sâu trong hư không.
Sắc mặt Cố Phiêu Tuyết đều hơi tái nhợt. Nàng níu chặt lấy cánh tay tỷ tỷ mình.
Con mẹ nó! Cảm xúc của tỷ tỷ mình vừa rồi hình như có chút không khống chế nổi! Nàng thật sự lo lắng tỷ tỷ mình đến lúc đó một kiếm chém xuống, sẽ đem tất cả mọi người bên dưới đều chém chết!
Tô Ngật An, gã này đang ở trước quỷ môn quan hết lần này đến lần khác giở trò hề à!
Một lần lại một lần kích động thần kinh tỷ tỷ nàng!
“Vì sao vừa rồi thân phận 『Thiên Cơ bói toán giả』 này, lại đột nhiên truyền đến điềm đại hung thế này......?” Tô Ngật An không hiểu giật mình trong lòng.
Vừa rồi luồng kiếm khí uy áp đáng sợ kia là đến từ Cố Tuyết Ngâm sao...? Nàng bộc phát ra kiếm khí uy áp đáng sợ như vậy làm gì?
Đến lúc này Tô Ngật An mới giật mình nhận ra, chẳng lẽ sư tôn của mình đang ghen? Không thể nào, không thể nào?
Tô Ngật An trong đầu đủ loại suy nghĩ ngổn ngang.
Dù sao cũng đã từng giao tiếp với những chuyện tương tự.
Việc này khiến hắn càng không thể không nghĩ theo những phương diện khác.
Đừng trêu hắn mà! Mị Tiên Nhan và một số người đã đủ làm hắn ăn không tiêu rồi. Nếu Cố Tuyết Ngâm cũng bị cuốn vào loại chuyện này, vậy hắn thật sự sẽ rất thảm!
Cũng giống như lúc trước hắn cùng đám người Mị Tiên Nhan xảy ra chuyện, huyên náo ồn ào sùng sục, cả giới tu tiên đều biết.
Không biết có bao nhiêu người muốn xem chuyện cười của hắn, thậm chí muốn nhìn "máu chảy thành sông"!
Nhưng máu chảy chính là của hắn!
Hắn có thể để loại chuyện này xảy ra sao?
Cho nên những ngày này hắn vẫn luôn cố gắng tránh né, cố gắng trì hoãn thời gian, có thể giả ngốc liền giả ngu.
Nhưng không ngờ tới, chính mình dường như vì chuyện hôm nay, lớp cửa sổ giấy vốn khó giữ gìn kia muốn bị xuyên thủng!
Bởi vì khi cảm nhận được kiếm khí uy áp của Cố Tuyết Ngâm trong chớp mắt.
Hắn cũng tương tự cảm nhận được ánh mắt u oán giống như oán phụ của các nàng!
Tô Ngật An mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, tầm mắt cố gắng né tránh, hoàn toàn không muốn đối diện với những ánh mắt kia.
Tô Ngật An có chút bực bội, cũng có chút bi phẫn.
Mình trong khoảng thời gian này đều ẩn giấu kỹ như vậy, rõ ràng đều không để lộ nửa điểm sơ hở, thế mà cũng có thể bị tìm thấy?
Mặc kệ! Việc bại lộ thân phận cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Để Mị Tiên Nhan mấy người và Cố Tuyết Ngâm đối đầu, thế cục hỗn loạn thì hắn mới có cơ hội thực sự để thoát thân.
Mấy người Sở Khuynh Tiên này cũng có thể lợi dụng một chút.
Bây giờ điều duy nhất cần suy tính chính là, phải tìm một hiệp sĩ chịu tội thay mình để tiến hành thay đổi vị trí nguy hiểm.
Dạ Vô Thương......Không ổn, tên nhóc này lần trước bị hắn hố một lần, chắc chắn sẽ không mắc bẫy nữa.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy Tần Phượng Ca trong đám người cũng có ánh mắt yếu ớt, thậm chí có chút mệt mỏi, trực câu câu nhìn chằm chằm mình, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một kế hoạch.
Thấy Tô Ngật An nhìn mình, còn lộ ra một nụ cười ấm áp. Đối phương ở giữa vòng vây vô số nữ tu xinh đẹp, còn mình thì cô độc thê lương một người.
Tần Phượng Ca cũng cảm thấy nụ cười và sắc mặt của Tô Ngật An là đang khoe khoang với mình!
“Mạc Vấn Kiếm! Ngươi đồ chó má, trước kia ngươi ta cùng một lòng, suýt chút nữa đã kết bái làm huynh đệ khác họ! Bây giờ chính mình xuất tẫn danh tiếng, vạn chúng chú mục, lại ném ta người anh em này sang một bên! Ngươi đúng là người vô tình! Ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi! Mãi mãi cũng sẽ không!” "Xem ra, tên Mạc Vấn Kiếm này tám chín phần mười chính là Tô Ngật An, nhìn ánh mắt u oán của mấy người này kìa, chậc chậc chậc.... Rõ ràng giống như những cô vợ nhỏ bị bỏ rơi."
Ẩn núp trong bóng tối, bỉ ngạn ma nữ đem hết thảy thu vào mắt.
Trước đây nàng đã nghi ngờ thân phận của Tô Ngật An.
Qua những chi tiết hôm nay, nàng coi như đã xác nhận được chân tướng.
Nhìn Tô Ngật An trên lôi đài.
Bỉ ngạn ma nữ khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhiều tiên tử như vậy cũng không có được người.
Nếu như bị nàng dễ dàng bắt được, thậm chí quỳ dưới váy nàng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tâm trạng người ta vui vẻ, thật thú vị.
Nắm giữ dạy dỗ đàn ông mà. Mấy trò này nàng quen nhất.
Mà giờ khắc này ở sau lưng nàng, có mấy bóng dáng trẻ tuổi đang ánh mắt mê ly, vô cùng si tình nhìn nàng.
Bọn họ đều là người tuấn tú, thiên phú tư chất cực kỳ không đủ, thậm chí đến từ thế lực lớn, đều là thiên chi kiêu tử.
Nhưng bây giờ trong ánh mắt, sinh mệnh bọn họ dường như chỉ còn lại hình bóng bỉ ngạn ma nữ.
Chỉ cần bỉ ngạn ma nữ muốn, thậm chí có thể dễ dàng lấy mạng bọn hắn, bọn họ cũng nguyện ý vì bỉ ngạn ma nữ mà dâng hiến tất cả những gì mình có......
Bây giờ Tô Ngật An cũng là vò đã mẻ không sợ rơi. Các ngươi phát hiện ra ta rồi, vậy ta cũng lười phải diễn.
Trước tiên kiếm tiền đã rồi nói sau!
Tô Ngật An quyết định tranh thủ thời gian còn lại, bắt đầu điên cuồng đánh bảng xếp hạng. Đem thứ hạng liên tục kéo lên!
Trong quá trình đánh bảng, hắn sẽ dùng phân thân mở sòng bạc.
Trong quá trình liên tục đánh bảng. Mọi người cũng dần dần bị thực lực của Tô Ngật An làm cho kinh hãi.
Đối diện với bất kỳ ai, hắn cũng chỉ xuất một chiêu, liền trực tiếp miểu sát đối thủ!
Căn bản không nhìn ra thực lực chân chính của hắn!
Thực lực cường đại như vậy, chỉ cần không phải đồ ngốc đều sẽ dồn tiền cược vào việc Tô Ngật An giải quyết đối thủ trong vòng ba mươi hơi thở, kết thúc chiến đấu.
Nhưng một khi số người cược vào đông lên.
Tô Ngật An cái tên mặt dày vô liêm sỉ này liền sẽ bắt đầu đánh trận giả.
Nhưng cũng không tính là đánh trận giả.
Ví như, rõ ràng hắn có thể một phát đánh chết đối phương.
Nhưng hắn nhất định phải kéo dài trận đấu trên lôi đài đến nửa chén trà, thậm chí một chén trà, thậm chí còn lâu hơn nữa!
Kết quả cược hoàn toàn do hắn khống chế.
Mấy đợt đảo ngược như vậy, những con bạc vốn tưởng đã nhìn thấu tất cả, có thể kiếm được một khoản lời, đều bị Tô Ngật An cái tên Lão Lục này lừa gạt kêu trời kêu đất, ngay cả quần lót cũng không còn!
Mà lúc này bọn họ mới rốt cuộc phản ứng lại.
Những kẻ cố tình khởi xướng ván cược, có thể cũng là đồng bọn với Tô Ngật An!
Đáng thương bọn họ ngay từ đầu đã bị đùa giỡn trong lòng bàn tay!
"Geneva trả tiền lại!"
"Mạc Vấn Kiếm! Ngươi có coi ai ra gì không! Là một kiếm tu mà lại dùng những thủ đoạn thấp hèn thế này để lừa gạt linh thạch của chúng ta!"
"Ha ha ha....Ta lần đầu tiên tham gia loại cược này, Mạc Vấn Kiếm, cái đồ chó má này, ngươi lại làm ta thua sạch như vậy! Tức quá đi!"
"......"
Vô số tu sĩ thua thiệt nặng nề lập tức sụp đổ tâm lý, dưới lôi đài tiếng kêu than dậy đất trời.
"Nhân sinh vốn là như vậy! Không thắng thì thua thôi! Mong nhận được chiếu cố!"
Trên lôi đài Tô Ngật An cười toe toét, sao cũng được nhún vai, "Hơn nữa, nếu ăn vụng quá nhiều sẽ không luyện tập được đâu, thua không nổi thì đừng chơi nữa!"
Những nữ tu lúc trước còn bị thực lực cường đại cùng tư thái tiêu sái của Tô Ngật An hấp dẫn.
Bây giờ ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn.
Rõ ràng trước đó còn xem hắn là một thanh niên kiếm tiên phóng đãng không bị trói buộc, một Mạc Vấn Kiếm.
Sao bây giờ lại như người đang mê tiền, toàn thân nồng nặc mùi tiền vậy?
Hoàn toàn không giống một người nữa!
Người ta nói con người là loài vật giỏi thay đổi nhất, nhưng cũng không thể thay đổi nhanh như vậy chứ!
Nhưng như Bùi Thi Ngữ và Bạch Thư Hòa những người biết rõ thân phận của Tô Ngật An.
Bây giờ lại càng đen mặt.
Phải, đây là đã chuẩn bị vò đã mẻ không sợ rơi rồi, ngay cả diễn cũng không thèm diễn nữa sao?
Bất quá như vậy cũng tốt. Tô Ngật An quá ưu tú cũng không tốt.
Như vậy sẽ chiêu thêm nhiều nữ nhân đáng ghét lo lắng.
Không giống như các nàng, hết thảy của Tô Ngật An, các nàng đều thích, đều có thể bao dung!
Nghĩ đi nghĩ lại.
Chúng nữ còn có chút tự hào.
Bùi Thi Ngữ, Bạch Thư Hòa, Dạ U La, thậm chí Lục Tư Dao, nhìn xem Tô Ngật An như chúng tinh vờn nguyệt bị bao vây giữa một đám nữ tu. Ánh mắt trở nên càng thêm u oán, giống như là oan hồn.
Không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên u lãnh, khiến da đầu người ta tê dại. Khiến không ít người xung quanh đều đột nhiên nổi da gà, cơ thể không hiểu phát lạnh!
Gã này rốt cuộc có phải là Tô Ngật An không? Nếu là hắn thì các nàng bây giờ có thể xông ra chém chết hắn không?
Có thể không?
Có thể chứ!
Các nàng những ngày này luôn vất vả tìm kiếm dấu vết của hắn, thậm chí tìm được rồi, nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt, đều phải nhẫn nhịn, kiềm chế, không tiếp xúc với hắn.
Tên nhóc này thì hay rồi. Mình ở nơi này xuất tẫn danh tiếng, không ít nữ tu cũng vì đó mê muội.
Chúng nữ trong lòng càng nghĩ càng giận, nắm đấm liền không hiểu sao cứng rắn.
Ghen tuông trong lòng, đã có chút không thể áp chế hoàn toàn được!
Nhưng ngay sau đó.
Một luồng kiếm khí uy áp càng hung hiểm đột nhiên xuất hiện, nhưng lại chỉ lóe lên một cái rồi biến mất như chưa từng tồn tại! Nhưng dù chỉ là một thoáng chớp mắt như vậy.
Toàn bộ không gian dường như triệt để ngưng kết.
Không khí nóng bức vốn có đều lập tức trở nên cứng ngắc. Không hiểu vì sao, mọi người đều có cảm giác như vừa thấy Quỷ Môn Quan...
Sâu trong hư không.
Sắc mặt Cố Phiêu Tuyết đều hơi tái nhợt. Nàng níu chặt lấy cánh tay tỷ tỷ mình.
Con mẹ nó! Cảm xúc của tỷ tỷ mình vừa rồi hình như có chút không khống chế nổi! Nàng thật sự lo lắng tỷ tỷ mình đến lúc đó một kiếm chém xuống, sẽ đem tất cả mọi người bên dưới đều chém chết!
Tô Ngật An, gã này đang ở trước quỷ môn quan hết lần này đến lần khác giở trò hề à!
Một lần lại một lần kích động thần kinh tỷ tỷ nàng!
“Vì sao vừa rồi thân phận 『Thiên Cơ bói toán giả』 này, lại đột nhiên truyền đến điềm đại hung thế này......?” Tô Ngật An không hiểu giật mình trong lòng.
Vừa rồi luồng kiếm khí uy áp đáng sợ kia là đến từ Cố Tuyết Ngâm sao...? Nàng bộc phát ra kiếm khí uy áp đáng sợ như vậy làm gì?
Đến lúc này Tô Ngật An mới giật mình nhận ra, chẳng lẽ sư tôn của mình đang ghen? Không thể nào, không thể nào?
Tô Ngật An trong đầu đủ loại suy nghĩ ngổn ngang.
Dù sao cũng đã từng giao tiếp với những chuyện tương tự.
Việc này khiến hắn càng không thể không nghĩ theo những phương diện khác.
Đừng trêu hắn mà! Mị Tiên Nhan và một số người đã đủ làm hắn ăn không tiêu rồi. Nếu Cố Tuyết Ngâm cũng bị cuốn vào loại chuyện này, vậy hắn thật sự sẽ rất thảm!
Cũng giống như lúc trước hắn cùng đám người Mị Tiên Nhan xảy ra chuyện, huyên náo ồn ào sùng sục, cả giới tu tiên đều biết.
Không biết có bao nhiêu người muốn xem chuyện cười của hắn, thậm chí muốn nhìn "máu chảy thành sông"!
Nhưng máu chảy chính là của hắn!
Hắn có thể để loại chuyện này xảy ra sao?
Cho nên những ngày này hắn vẫn luôn cố gắng tránh né, cố gắng trì hoãn thời gian, có thể giả ngốc liền giả ngu.
Nhưng không ngờ tới, chính mình dường như vì chuyện hôm nay, lớp cửa sổ giấy vốn khó giữ gìn kia muốn bị xuyên thủng!
Bởi vì khi cảm nhận được kiếm khí uy áp của Cố Tuyết Ngâm trong chớp mắt.
Hắn cũng tương tự cảm nhận được ánh mắt u oán giống như oán phụ của các nàng!
Tô Ngật An mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, tầm mắt cố gắng né tránh, hoàn toàn không muốn đối diện với những ánh mắt kia.
Tô Ngật An có chút bực bội, cũng có chút bi phẫn.
Mình trong khoảng thời gian này đều ẩn giấu kỹ như vậy, rõ ràng đều không để lộ nửa điểm sơ hở, thế mà cũng có thể bị tìm thấy?
Mặc kệ! Việc bại lộ thân phận cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Để Mị Tiên Nhan mấy người và Cố Tuyết Ngâm đối đầu, thế cục hỗn loạn thì hắn mới có cơ hội thực sự để thoát thân.
Mấy người Sở Khuynh Tiên này cũng có thể lợi dụng một chút.
Bây giờ điều duy nhất cần suy tính chính là, phải tìm một hiệp sĩ chịu tội thay mình để tiến hành thay đổi vị trí nguy hiểm.
Dạ Vô Thương......Không ổn, tên nhóc này lần trước bị hắn hố một lần, chắc chắn sẽ không mắc bẫy nữa.
Lúc này, hắn chợt nhìn thấy Tần Phượng Ca trong đám người cũng có ánh mắt yếu ớt, thậm chí có chút mệt mỏi, trực câu câu nhìn chằm chằm mình, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một kế hoạch.
Thấy Tô Ngật An nhìn mình, còn lộ ra một nụ cười ấm áp. Đối phương ở giữa vòng vây vô số nữ tu xinh đẹp, còn mình thì cô độc thê lương một người.
Tần Phượng Ca cũng cảm thấy nụ cười và sắc mặt của Tô Ngật An là đang khoe khoang với mình!
“Mạc Vấn Kiếm! Ngươi đồ chó má, trước kia ngươi ta cùng một lòng, suýt chút nữa đã kết bái làm huynh đệ khác họ! Bây giờ chính mình xuất tẫn danh tiếng, vạn chúng chú mục, lại ném ta người anh em này sang một bên! Ngươi đúng là người vô tình! Ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi! Mãi mãi cũng sẽ không!” "Xem ra, tên Mạc Vấn Kiếm này tám chín phần mười chính là Tô Ngật An, nhìn ánh mắt u oán của mấy người này kìa, chậc chậc chậc.... Rõ ràng giống như những cô vợ nhỏ bị bỏ rơi."
Ẩn núp trong bóng tối, bỉ ngạn ma nữ đem hết thảy thu vào mắt.
Trước đây nàng đã nghi ngờ thân phận của Tô Ngật An.
Qua những chi tiết hôm nay, nàng coi như đã xác nhận được chân tướng.
Nhìn Tô Ngật An trên lôi đài.
Bỉ ngạn ma nữ khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhiều tiên tử như vậy cũng không có được người.
Nếu như bị nàng dễ dàng bắt được, thậm chí quỳ dưới váy nàng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tâm trạng người ta vui vẻ, thật thú vị.
Nắm giữ dạy dỗ đàn ông mà. Mấy trò này nàng quen nhất.
Mà giờ khắc này ở sau lưng nàng, có mấy bóng dáng trẻ tuổi đang ánh mắt mê ly, vô cùng si tình nhìn nàng.
Bọn họ đều là người tuấn tú, thiên phú tư chất cực kỳ không đủ, thậm chí đến từ thế lực lớn, đều là thiên chi kiêu tử.
Nhưng bây giờ trong ánh mắt, sinh mệnh bọn họ dường như chỉ còn lại hình bóng bỉ ngạn ma nữ.
Chỉ cần bỉ ngạn ma nữ muốn, thậm chí có thể dễ dàng lấy mạng bọn hắn, bọn họ cũng nguyện ý vì bỉ ngạn ma nữ mà dâng hiến tất cả những gì mình có......
Bây giờ Tô Ngật An cũng là vò đã mẻ không sợ rơi. Các ngươi phát hiện ra ta rồi, vậy ta cũng lười phải diễn.
Trước tiên kiếm tiền đã rồi nói sau!
Tô Ngật An quyết định tranh thủ thời gian còn lại, bắt đầu điên cuồng đánh bảng xếp hạng. Đem thứ hạng liên tục kéo lên!
Trong quá trình đánh bảng, hắn sẽ dùng phân thân mở sòng bạc.
Trong quá trình liên tục đánh bảng. Mọi người cũng dần dần bị thực lực của Tô Ngật An làm cho kinh hãi.
Đối diện với bất kỳ ai, hắn cũng chỉ xuất một chiêu, liền trực tiếp miểu sát đối thủ!
Căn bản không nhìn ra thực lực chân chính của hắn!
Thực lực cường đại như vậy, chỉ cần không phải đồ ngốc đều sẽ dồn tiền cược vào việc Tô Ngật An giải quyết đối thủ trong vòng ba mươi hơi thở, kết thúc chiến đấu.
Nhưng một khi số người cược vào đông lên.
Tô Ngật An cái tên mặt dày vô liêm sỉ này liền sẽ bắt đầu đánh trận giả.
Nhưng cũng không tính là đánh trận giả.
Ví như, rõ ràng hắn có thể một phát đánh chết đối phương.
Nhưng hắn nhất định phải kéo dài trận đấu trên lôi đài đến nửa chén trà, thậm chí một chén trà, thậm chí còn lâu hơn nữa!
Kết quả cược hoàn toàn do hắn khống chế.
Mấy đợt đảo ngược như vậy, những con bạc vốn tưởng đã nhìn thấu tất cả, có thể kiếm được một khoản lời, đều bị Tô Ngật An cái tên Lão Lục này lừa gạt kêu trời kêu đất, ngay cả quần lót cũng không còn!
Mà lúc này bọn họ mới rốt cuộc phản ứng lại.
Những kẻ cố tình khởi xướng ván cược, có thể cũng là đồng bọn với Tô Ngật An!
Đáng thương bọn họ ngay từ đầu đã bị đùa giỡn trong lòng bàn tay!
"Geneva trả tiền lại!"
"Mạc Vấn Kiếm! Ngươi có coi ai ra gì không! Là một kiếm tu mà lại dùng những thủ đoạn thấp hèn thế này để lừa gạt linh thạch của chúng ta!"
"Ha ha ha....Ta lần đầu tiên tham gia loại cược này, Mạc Vấn Kiếm, cái đồ chó má này, ngươi lại làm ta thua sạch như vậy! Tức quá đi!"
"......"
Vô số tu sĩ thua thiệt nặng nề lập tức sụp đổ tâm lý, dưới lôi đài tiếng kêu than dậy đất trời.
"Nhân sinh vốn là như vậy! Không thắng thì thua thôi! Mong nhận được chiếu cố!"
Trên lôi đài Tô Ngật An cười toe toét, sao cũng được nhún vai, "Hơn nữa, nếu ăn vụng quá nhiều sẽ không luyện tập được đâu, thua không nổi thì đừng chơi nữa!"
Những nữ tu lúc trước còn bị thực lực cường đại cùng tư thái tiêu sái của Tô Ngật An hấp dẫn.
Bây giờ ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn.
Rõ ràng trước đó còn xem hắn là một thanh niên kiếm tiên phóng đãng không bị trói buộc, một Mạc Vấn Kiếm.
Sao bây giờ lại như người đang mê tiền, toàn thân nồng nặc mùi tiền vậy?
Hoàn toàn không giống một người nữa!
Người ta nói con người là loài vật giỏi thay đổi nhất, nhưng cũng không thể thay đổi nhanh như vậy chứ!
Nhưng như Bùi Thi Ngữ và Bạch Thư Hòa những người biết rõ thân phận của Tô Ngật An.
Bây giờ lại càng đen mặt.
Phải, đây là đã chuẩn bị vò đã mẻ không sợ rơi rồi, ngay cả diễn cũng không thèm diễn nữa sao?
Bất quá như vậy cũng tốt. Tô Ngật An quá ưu tú cũng không tốt.
Như vậy sẽ chiêu thêm nhiều nữ nhân đáng ghét lo lắng.
Không giống như các nàng, hết thảy của Tô Ngật An, các nàng đều thích, đều có thể bao dung!
Nghĩ đi nghĩ lại.
Chúng nữ còn có chút tự hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận