Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 214 :Không hợp lý thông quan phương thức, đi lừa gạt đi lừa gạt

Chương 214: Phương thức thông quan không hợp lẽ thường, đi lừa gạt, đi lừa gạt.
“Ta đây là……” Một người có dáng vóc vạm vỡ, làn da hơi ngăm đen, trông giống như một thanh niên tráng hán thật thà, bây giờ đang ôm đầu, vẻ mặt hơi đau đớn, có vẻ như quên mất một vài chuyện. Hắn đang đeo trên lưng một bọc hành lý, đứng bên bờ sông, trước mặt là dòng sông nhỏ sóng sánh, cảnh vật xung quanh đẹp đẽ. Chàng thanh niên tráng hán như có quỷ xui khiến muốn qua sông, nhưng khi đặt chân lên cầu độc mộc, không hiểu sao tay lại trượt một cái, khiến cái bọc hành lý trên tay rơi bịch xuống sông. Chàng thanh niên tráng hán vô thức muốn đưa tay vớt, thì thấy mặt sông ùng ục nổi lên từng đợt bọt khí. Bọt khí ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. Ngay sau đó, một vị lão giả tiên phong đạo cốt, khuôn mặt hiền hòa, bỗng nhiên từ dưới sông trồi lên, trước mặt lơ lửng ba cái bọc hành lý, tỏa ra những luồng khí tức khác biệt.
“Vị tiểu hữu này, ta là hà thần của con sông này, vật vừa rơi của ngươi là cái bọc hành lý cũ nát, chứa đan dược khí huyết phổ thông này. Hay là cái túi hành lý chứa sinh tử đan. Hay là cái túi hành lý cuối cùng chứa phi tiên đan?”
Sinh tử đan, thần đan đỉnh cấp của Chư Thiên Vạn Giới, có thể gặp nhưng không thể cầu. Nghe nói đan dược này được luyện chế từ vô số kỳ trân dị bảo quý hiếm, tốn vô số năm tháng, chỉ cần nuốt vào, dù là tu sĩ mới bước vào con đường tu đạo cũng có thể sớm chiều đột phá đến Sinh Tử Cảnh. Còn phi tiên đan thì càng là Thần Thoại Truyền Thuyết nổi tiếng ở Chư Thiên Vạn Giới. Nghe đồn đây không phải tiên đan thì cũng là đan dược do tiên nhân trong truyền thuyết luyện chế, nhưng do tiên nhân đã biến mất nên nó đã sớm mai danh ẩn tích. Chỉ cần nuốt viên đan dược này, liền có thể vũ hóa thành tiên, bay lên Tiên Giới trong truyền thuyết.
Chàng thanh niên tráng hán không cần suy nghĩ, lập tức mở miệng nói: “Đa tạ hà thần, vật ta làm rơi là cái bọc hành lý cũ nát.”
Hà thần lộ ra nụ cười tươi rói: “Quả thật là một người trẻ tuổi thật thà, vậy ta tặng ngươi cả ba cái đan dược này.”
Thật ra đây chỉ là một câu chuyện được hình chiếu xảy ra trong ảo cảnh tâm linh. Tất cả mọi người bị kéo vào ảo cảnh lần này đều sẽ quên mất ký ức, còn có mục đích, cuộc triển lãm sẽ bộc lộ ra những ý tưởng chân thật nhất. Chỉ có người kiên định, không thay đổi, truy tìm mục tiêu ban đầu của mình, không bị ngoại vật quấy nhiễu (ví dụ như sự cám dỗ của tiên đan), vẫn cứ kiên trì bản tâm (cái bọc hành lý cũ nát) mới được xem là thông quan. Nói đơn giản thì rất đơn giản, nhưng nói khó thì ngược lại cũng rất khó. Dù sao, những người tu luyện con đường đại đạo, mục tiêu cuối cùng nhất cũng là thành tựu một cường giả vô địch, chứ đừng nói đến thành tiên. Cơ hội thành tiên bày ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay là có thể đạt được, có mấy ai lại có thể chống lại sự cám dỗ này? Mà cách để thông qua cửa này cũng rất đơn giản, chỉ cần khi đi ra khỏi huyễn cảnh, trong tay vẫn còn cái bọc hành lý cũ nát đó, thì xem như thông quan.
Ở trên cao, viện trưởng Thiên Tâm đang quan sát tất cả diễn biến trong ảo cảnh tâm linh bằng một phương pháp đặc thù. Bây giờ nhìn thấy có người đã thông quan, ông khẽ gật đầu, rất đỗi vui mừng: “Tuy con đường đại đạo không giống nhau, có người đầu cơ trục lợi đi đường tắt, cũng có người một đường thẳng tiến không lùi, nhưng làm gì chắc đó, kiên trì bản tâm mới là một con đường ổn thỏa nhất. Không tệ, lão phu rất thích những người thành thật như vậy!” Cảm thán qua đi, viện trưởng Thiên Tâm lại tiếp tục tìm kiếm, muốn xem hình ảnh Tô Ngật An thông quan.
Nhưng mà… khi chuyển đến chỗ Tô Ngật An, phong cách lại trở nên có chút kỳ lạ!
“Ta dựa vào! Cái này quá giả rồi! Ta đã hết cách rồi! Cái này còn có thể trượt chân rơi xuống sông sao?” Tô Ngật An hùng hùng hổ hổ, cảm giác như mình giữa ban ngày gặp ma. Bản thân đang đi trên cầu rất yên lành, cái bọc hành lý đeo trên người thế nào cũng phải rơi xuống sông, muốn giữ thế nào cũng không giữ được! Mặt nước sông lại lần nữa trào lên từng đợt bọt khí. Hà thần, khuôn mặt hiền lành ôn hòa lại xuất hiện, cười ha hả nhìn Tô Ngật An: “Người trẻ tuổi, ta là hà thần, vật vừa rồi ngươi đánh rơi là cái bọc hành lý cũ nát chứa đan dược khí huyết phổ thông này. Hay là cái túi hành lý chứa sinh tử đan. Hay là cái túi hành lý chứa phi tiên đan?”
Tô Ngật An có hơi sững sờ, sao lại luôn cảm thấy cốt truyện này có hơi quen quen đâu nhỉ? Lắc lắc đầu, Tô Ngật An đem mọi ý nghĩ trong đầu ném ra sau. Sinh tử đan? Phi tiên đan? Cái này tựa như bảo vật trong truyền thuyết ấy! Mình mà ăn hoặc cầm đi bán thì chắc chắn phát tài? Cái ông hà thần này tuy trông hơi đơ đơ, nhưng dường như có chút không dễ chọc, bằng không sao có thể tùy tiện lấy ra những bảo vật này được chứ? Trắng trợn cướp đoạt có lẽ không được ổn, có lẽ mình có thể dùng ưu thế về ăn nói để lừa gạt, đi lừa gạt!
Nghĩ đến đây, Tô Ngật An nhanh chóng nhập vai, bày ra bộ dạng thương hại của một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ. Hà thần vốn hiền lành dễ gần, lập tức sắc mặt cứng đờ, trong lòng sinh ra một dự cảm chẳng lành. Không đợi ông ta nghĩ nhiều, giọng nói của Tô Ngật An lúc này vang lên: “Ngươi ở mãi trong sông, làm sao biết được cái nào là đồ ta đánh rơi?”
Khuôn mặt hà thần cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Ngật An lại không theo lối thông thường mà đưa ra loại câu hỏi này, nhưng vẫn tiếp lời: “Ta thực sự không biết cái nào là của ngươi.”
“Vậy sao! Đưa ta xem một chút đi, xem một chút thì có thể nhận ra thôi mà.” Hà thần nghe vậy liền đưa cả ba cái bọc hành lý cho Tô Ngật An.
Tô Ngật An cầm cả ba cái bọc hành lý trên tay, cẩn thận phân biệt một hồi. Sau đó bịch một tiếng, lại ném cả ba bọc hành lý xuống sông, lần nữa hỏi hà thần: “Ngươi lặp lại vấn đề ban đầu của ngươi đi.”
“Vật ngươi đánh rơi là bọc hành lý chứa đan dược khí huyết phổ thông, hay là túi hành lý chứa sinh tử đan, hay là túi hành lý chứa phi tiên đan?” Hà thần vô thức hỏi lại.
Tô Ngật An nhếch miệng cười, để lộ ra nụ cười thật thà ngây ngô: “Hắc hắc hắc, đều là ta làm rơi!”
Hà thần đầu đầy dấu chấm hỏi. Nhưng Tô Ngật An lại tiếp tục nói: “Hà thần, ngươi đừng không tin mà! Thực sự không tin thì ngươi cứ vớt ba cái bọc kia lên xem đi, trên đó có khắc họ của ta, tên là Tô.”
Hà thần vô thức lại vớt ba cái bọc hành lý lên, tất cả đều tập trung nhìn vào chúng. Ta dựa vào! Quả nhiên, trên cả ba cái bọc hành lý đều có thêm một chữ “Tô” màu vàng to đùng! Tình huống gì đây?! Mắt hà thần muốn lồi ra, lúc trước rõ ràng là không có mà! Sao bây giờ tự dưng lại có thêm chữ “Tô” thế này!
“Aiyo! Hà thần thật là người tốt bụng! Cảm ơn hà thần đã giúp ta vớt! Ta đi trước đây! Không làm phiền ngươi nữa!” Vừa nói, Tô Ngật An vừa nhận lấy ba cái bọc hành lý từ tay hà thần đang ngơ ngác. Trong lòng thì cười như nở hoa.
Tê tê, kiếm lời rồi tê! Mọi người có ai hiểu cho tôi không? Vừa qua cái cầu thôi đã tự nhiên kiếm được một viên sinh tử đan, thêm cả một viên phi tiên đan nữa, cái ông hà thần này thật là dễ bị lừa mà, sau này nhất định phải quay lại đây mới được!
“Mả mẹ nó……” Nhìn theo bóng lưng Tô Ngật An rời đi, hà thần nghiến răng nghiến lợi. Cảm giác như mình bị đùa bỡn, nhưng lại chẳng có chứng cứ! Dù sao ông ta cũng đảm nhiệm vị trí giám khảo của cuộc thí luyện này nhiều năm rồi, mà đây là lần đầu tiên gặp phải kiểu người này! Súc sinh! Thực sự là súc sinh mà!
…… Bên ngoài.
Nhìn thấy chỗ huyễn cảnh của Tô Ngật An đã dần dần biến mất. Viện trưởng Thiên Tâm ngây người. Cái này… Đây là thông quan rồi ư? Phương thức thông quan này không giống với những gì ông tưởng tượng, cũng không giống với kết quả mà ông và vô số các vị viện trưởng tiền nhiệm của Thiên Tâm thư viện đã suy diễn! Cố Tuyết Ngâm, người luôn luôn tính tình lạnh nhạt, bây giờ cũng hơi trừng to mắt. Vốn là người một lòng một dạ chỉ thích luyện kiếm, nàng cũng được xem là một người thật thà. Bây giờ nhìn thấy có người dùng phương thức chưa từng có để thông quan. Cố Tuyết Ngâm cũng rất rung động, còn có loại phương thức thông quan này sao?
Còn Tuyết Phi, người đứng bên cạnh, nhưng lại hơi nheo mắt. Nàng luôn cảm thấy phong cách của nam tử trong hình ảnh này có chút quen thuộc.
“Sao ta cảm thấy cái tên tiểu tử láu cá lại tham tiền này, lại có chút giống với cái tên Tô Ngật An kia nhỉ?” “Hơn nữa không phải gia hỏa này tên là Mạc Vấn Kiếm sao? Sao lại khắc ra chữ “Tô”…..Chẳng lẽ chính là hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận