Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 245:Không bằng để hắn cưới Từ Vãn Ngưng?

Chương 245: Không bằng để hắn cưới Từ Vãn Ngưng?
Cùng lúc đó.
Cách Gia Thiên Thương Minh không biết bao nhiêu dặm, ở một giới vực trong thế giới.
Nơi đây linh khí dồi dào, vô số thần đảo lơ lửng trên không.
Vô số bề mặt điêu khắc những phù điêu tinh xảo, san sát phòng ốc đứng sừng sững trên thần đảo.
Ba! Ba! Ba!
Nhưng giờ khắc này, tại một sân hành cung rộng lớn.
Thỉnh thoảng có âm thanh roi da quất vào da thịt vang lên.
Bất quá, phần đông tu sĩ đi ngang qua đều lựa chọn làm như không thấy, tựa hồ sớm đã thành thói quen.
“Nghịch tử! Ngươi nghịch tử này! Quả nhiên là tức chết lão phu!” Ánh mắt rơi vào trong sân.
Một nam tử trung niên cầm trong tay roi da được chế tạo từ chất liệu đặc thù, múa tới hổ hổ sinh phong, không ngừng quất vào một thanh niên nam tử đang ngồi xổm trên mặt đất, lại còn cạo trọc đầu.
Thanh niên nam tử đã bị quất đến toàn thân da tróc thịt bong, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra.
Mỗi khi roi da rơi xuống, thanh niên nam tử lại phát ra tiếng kêu đau một tiếng, giống như nến tàn trong gió lay động, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt lịm.
“Lão gia! Đừng đánh nữa! Van cầu người đừng đánh nữa!” Cách đó không xa, một phụ nhân phát ra tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, khóe mắt nàng phiếm hồng, trước đó không lâu dường như đã khóc lớn một hồi.
“Phu nhân! Tỉnh táo lại chút! Lão gia chỉ là đang trừng trị một chút thôi, sẽ không sao đâu!” Một đám thị vệ thị nữ không dám khinh thường, người này đến người khác ngăn cản, không để phụ nhân xông lên quấy rầy.
Nam tử trung niên dường như vẫn còn vô cùng tức giận, tiếp tục quất, cho đến khi lại qua nửa chén trà nhỏ thời gian.
Thanh niên nam tử bịch một tiếng ngã xuống đất, thoi thóp.
Nam tử trung niên lúc này mới thu roi da.
“Hừ! Cái hôn sự này ngươi không cưới cũng phải cưới! Vi phụ đã đánh cược cả đời mặt mũi, chạy đến Gia Thiên Thương Minh để cầu, ngươi lại còn không muốn! Thật sự làm càn!” “Nếu ngươi không cưới, ta sẽ phế bỏ ngươi, đem ngươi trục xuất khỏi gia môn, về sau vi phụ coi như không có ngươi đứa con trai này!” Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, thu hồi roi da rồi phất tay áo rời đi.
“Vũ nhi!” Cho đến lúc này phụ nhân mới lao ra, đau lòng vô cùng ôm lấy thanh niên nam tử, khóc sưng cả hốc mắt lần nữa cộp cộp rơi ra nước mắt.
“Mẫu thân, ta không sao.....” Thanh niên nam tử lộ ra một nụ cười có vẻ mệt mỏi, ra hiệu mình không sao.
Lời này vừa nói ra, phụ nhân lập tức nước mắt rơi càng nhiều, tim cũng muốn nát tan, “Vũ nhi, con cũng đừng trách phụ thân của con nhẫn tâm, Bảo Kim Thương Minh của chúng ta gần đây luôn đi xuống dốc, chắc không cần bao lâu nữa thì sẽ hoàn toàn suy sụp.
Phụ thân con thân là minh chủ, cũng không muốn nhìn những năm này vất vả gây dựng sự nghiệp cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc, bây giờ chỉ có nương tựa vào con thuyền lớn Gia Thiên Thương Minh, chúng ta mới có cơ hội đông sơn tái khởi.
Hôm nay cơ hội một khi bỏ lỡ, Bảo Kim Thương Minh chỉ sợ không cần bao lâu liền phải giải tán!” “Ta biết.....” Thanh niên nam tử giãy giụa ngồi dậy, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, “Thế nhưng là người với người theo đuổi cũng khác nhau, ta cùng với Từ Vãn Ngưng vốn dĩ không có chút tình cảm nào, nàng có cái nàng theo đuổi, ta có cái ta theo đuổi.
Ta không thích nàng, nàng cũng không thích ta, hai người vì một chút vật ngoài thân mà hi sinh cả một đời hạnh phúc trói buộc cùng nhau, cái này thật sự đáng sao?
Mẫu thân, cả đời này ta cũng chưa từng cầu xin người cái gì, ta chỉ mong mẫu thân và phụ thân có thể thành toàn cho ta một lần này.
Chỉ cần các người nguyện ý thành toàn cho ta, ta dù liều lên tất cả cũng sẽ dùng chính sức mình để Bảo Kim Thương Minh lần nữa tỏa sáng, mà không phải mượn tay người khác.” Phụ nhân nghe vậy, lần nữa mặt lộ vẻ đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn thật sâu thở dài.
Cũng không nói thêm gì.
Một trái tim đang căng thẳng của Lục Vũ cũng đã nới lỏng đi không ít.
Mẫu thân đã bỏ qua cho chuyện này, vậy thì dễ làm rồi.
“Nghe nói Từ Vãn Ngưng những năm gần đây cũng có một người thích, giống như là tên Tô Ngật An.....” “Mà theo tình báo ta điều tra được, thì cái tên Tô Ngật An này dường như đang xuất hiện ở Thiên Tâm thư viện.....” “Phụ thân muốn ta cưới Từ Vãn Ngưng, đơn giản là bởi vì năm đó trận hôn ước đó, nếu như ta nghĩ cách để cho Tô Ngật An cưới Từ Vãn Ngưng, triệt để đoạn tuyệt ý niệm của phụ thân, ta có lẽ sẽ không cần phải phiền não vì chuyện này nữa.....” Không sai, đây chính là kế hoạch cuối cùng trong lòng hắn.
Mỗi người tự thành toàn cho nhau!
Từ Vãn Ngưng có người mình yêu, hắn cũng có người mình yêu.
Trước kia xuất gia là không muốn dính vào những chuyện tình cảm này.
Nhưng sau khi xuất gia, vì một vài chuyện hắn đã phá vỡ một vài giới luật của chùa miếu tông môn, vướng vào phàm trần, yêu một nữ tử, cho nên bị trục xuất khỏi tông môn.
Dưới tình thế bất đắc dĩ lại phải trở về gia tộc.
Vốn là định nói với phụ mẫu rằng mình đã có người mình thích, người yêu thật sự của mình, ngược lại mong phụ mẫu thành toàn cho mình.
Nhưng kết quả lại thành ra thế này.
Lục Vũ thở dài một tiếng thật dài.
Nhân sinh khổ ngắn, hắn thật sự không muốn bỏ qua tình yêu thật sự của mình.
Từ Vãn Ngưng muốn gả cho người không phải hắn.
Hắn muốn cưới người cũng không phải là Từ Vãn Ngưng.
So với việc chậm trễ lẫn nhau, không bằng tự mình thành toàn cho nhau!
Về phần Tô Ngật An có nguyện ý cưới Từ Vãn Ngưng hay không?
Vậy thì chắc chắn là nguyện ý rồi.
Dù sao, nhan sắc của Từ Vãn Ngưng cũng là nổi danh chư thiên, hơn nữa còn có Gia Thiên Thương Minh chống lưng.
Người muốn cưới nàng nhiều vô số kể.
Chớ nói chi là Tô Ngật An.
Nói không chừng chính mình giúp Tô Ngật An một tay, còn có thể vớt được chút nhân tình của hắn đâu?
“Xem ra, phải tranh thủ tìm cơ hội đến Thiên Tâm thư viện một chuyến.....” “Gì tình huống? Cái cảm giác bất an kia sao lại tới?” “Lại là tên đáng giết ngàn đao nào đang đánh chủ ý lên lão tử đây?” Tô Ngật An cũng không biết những chuyện xảy ra bên ngoài.
Sau khi cùng viện trưởng Thiên Tâm lập lời ước định, vượt qua Số Lượng Thượng Hạn Bí Cảnh thí luyện.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn chỉ có thể chuẩn bị để tham gia tranh tài gia tăng bảng Thiên Phong Vân.
Việc bí cảnh Sấm thì không hứng thú, xem như là cuộc chơi cho vui đi.
Không sai, trong mắt hắn chính là cuộc chơi cho vui.
Dù sao, chín phân thân chuyên biệt của hắn, giờ chính là đang loạn giết a!
Đánh đến bây giờ vẫn chưa từng thua, chỉ trong một ngày mà trực tiếp giết vào top 1 vạn!
Bây giờ thậm chí đã giết ra danh tiếng.
Trên đường đi, hắn nghe không ít người đang thảo luận về tên của phân thân mình.
Điều này khiến Tô Ngật An càng muốn cười.
Các ngươi có biết mấy người mình thảo luận trên thực tế cũng chỉ là một người không?
Hơn nữa còn là một phân thân.
Loại cảm giác một mình ta biết rõ mọi thứ, mà những người khác vẫn mờ mịt như thế này, quả thật là sảng khoái!
Lúc này.
Tô Ngật An vừa đi vừa nghỉ, đến nơi đăng ký tranh tài.
Nhưng hắn vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp báo danh tham gia.
Ánh mắt của không ít người xung quanh lập tức bị hấp dẫn, ngay tức khắc trở nên sôi trào.
“Mạc Vấn Kiếm! Mạc Vấn Kiếm đến rồi!” “Ta còn tưởng rằng hắn không có ý định tham gia tỷ thí bảng chư thiên Phong Vân tiếp theo! Cuối cùng cũng xuất hiện!” “Đánh ngã Mạc Vấn Kiếm!” “......” Tô Ngật An vừa tới, đám đông xung quanh liền hoàn toàn sôi trào, vô số người nghe vậy đều từ bốn phương tám hướng chạy đến nơi đây!
Giống như sói đói thấy mỹ thực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận