Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 223 :Ngưỡng mộ trong lòng đồ đệ là cùng một người, không ra liền đánh gãy chân
Tô Ngật An khóe miệng co giật, nhưng vẫn là cắn răng nói: “Viện trưởng hảo ý ta đã biết, nhưng ta bây giờ đối với chuyện này thật sự không có hứng thú, hơn nữa thân thể ta có chút không thoải mái, ta có thể xin phép rời đi trước không?”
“Không thoải mái à! Lão phu nơi này có một chút thần thủy chữa thương, hay là ngươi uống trước nhé?” Thiên Tâm viện trưởng cũng là quyết tâm không muốn để cho Tô Ngật An rời đi.
Thậm chí còn phá lệ lấy ra bảo vật có đặc tính chữa trị đặc biệt.
Tô Ngật An càng muốn đi, hắn lại càng không cho đi.
Mục đích của hắn quá rõ ràng rồi, Tô Ngật An là thế nào đi nữa cũng không thoát được.
Tô Ngật An khóe miệng co giật, càng thêm khẳng định lão già bụng dạ hẹp hòi t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng này đang c·ô·ng báo tư thù!
Vốn bị động tĩnh hấp dẫn chạy tới tìm Tô Ngật An, Tần Phượng Ca thấy một màn này, con ngươi đảo liên tục.
Tiếp đó ôm bụng chạy tới, giả bộ một bộ dáng vẻ đau đớn, “Viện trưởng, ta cũng không thoải mái! Có thể cho ta một chút thần thủy chữa thương không? Nếu không ta cũng chỉ có thể xin phép rời đi trước!”
“Ngươi cút cho ta! Muốn rời khỏi thì cút nhanh lên!” t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng liếc mắt một cái, không chút khách khí nổi giận nói.
Bị đối đãi khác biệt như vậy, Tần Phượng Ca cũng ngây ra.
Không phải...
Kịch bản tại sao đến lượt hắn lại không giống?
Dựa vào cái gì Tô Ngật An bên kia lại được đối đãi khác biệt!
Hắn cũng là học viên của thư viện mà!
...
Vì bị chậm trễ thời gian.
Cố Tuyết Ngâm đám người đã đáp xuống.
Lại thêm t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng tựa như đề phòng trộm c·ướp, cảnh giác theo dõi hắn.
Khiến cho Tô Ngật An muốn đi cũng không được, chỉ có thể bị ép lưu lại.
Tốt lắm, ngươi cái lão già đáng c·h·ế·t!
Bây giờ dám đối nghịch với ta.
Chờ sau này ta muốn hóa thành t·ộ·i ph·ạ·m, thu hoạch Toàn Bộ Bí Cảnh, sẽ khiến cho ngươi k·hó·c cũng không có chỗ k·h·ó·c!
Mặc dù không thể rời đi, nhưng một trong các mục đích của hắn cũng coi như đã hoàn thành.
Quảng trường tr·u·ng ương rất lớn, mà hắn lại đi tới tận rìa ngoài.
Dạ U La thân phận tôn quý ở tầng trong cùng.
Bọn hắn cách nhau một khoảng cách rất xa.
Không chừng Dạ U La có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn thông qua cổ trùng đặc biệt!
Giải quyết được một mối nguy còn hơn không, dù gì cũng không thua thiệt.
Còn lại thì cứ để mọi chuyện tới đâu hay tới đó.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên!”
Lúc này, theo Cố Tuyết Ngâm đám người hạ xuống, bầu không khí toàn trường triệt để bùng nổ.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên nhìn ta một chút! Ta từ nhỏ đã yêu thích k·i·ế·m đạo, một lòng chỉ muốn luyện k·i·ế·m! Hơn nữa t·h·i·ê·n phú k·i·ế·m đạo của ta ở trong gia tộc cũng là mạnh nhất, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên thu nhận ta làm đồ đệ, tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!”
“Thôi đi! Chỉ có ngươi là một lòng chỉ muốn luyện k·i·ế·m? Mấy ngày trước, ta còn thấy ngươi lén lút lật cuốn 《 Ta Và Sư Tôn Kiếm Tiên Có Một Câu Chuyện Không Thể Nói 》 đang hot dạo gần đây, loại sách đó thì ngươi có tâm tư gì, ôm mưu đồ gì, ta đều lười vạch trần!”
“Tư Dao Đảo Chủ mà cũng đến! Tư Dao Đảo Chủ có thu đồ không! Ta từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với đạo thuật thôi diễn bói toán! Ta từ nhỏ đã bị người bên cạnh gọi là thần c·ô·n a! Điều này nói rõ ta thật sự rất am hiểu đạo thuật thôi diễn bói toán!”
“Cửu U Ma Nữ điện hạ mà cũng tới! Ma Nữ điện hạ! Ta chính là Hư Không Thánh Thể! Đồng dạng cực kỳ am hiểu Hư Không đạo, Ma Nữ điện hạ có nhận không! Hơn nữa ta cái gì việc vặt cũng làm được!”
“…”
Nghe thấy tiếng hò hét trong đám người, cùng với những lời giới thiệu kỳ quái.
Tô Ngật An đen mặt lại.
Lục Tư Dao và Cố Tuyết Ngâm thì hắn còn hiểu được, nhưng tại sao lại có người muốn làm đồ đệ của Mị Tiên Nhan chứ?
Là thực sự không sợ c·h·ế·t sao!
“Bản tọa không thu phế vật, lần này đến đây là vì tìm một người, ta cũng chỉ nhận hắn làm đệ t·ử!”
Mị Tiên Nhan đứng ở tr·ê·n cao nhìn xuống quan sát đông đảo t·h·i·ê·n kiêu ở phía dưới, trong đôi mắt màu đỏ thẫm tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Một số t·h·i·ê·n kiêu cảm thấy bị vũ n·h·ụ·c, mặt đỏ bừng, có chút tức giận.
Dù sao, những người có thể thông qua thí luyện, tập hợp ở đây đều là những t·h·i·ê·n kiêu đứng đầu trong Chư Thiên Vạn Giới, thế mà lại bị người khác c·ô·ng khai nói là phế vật?
Nhưng một số khác thì dường như có sở thích đặc biệt, sau khi nhìn thấy Mị Tiên Nhan lộ ra biểu hiện căm ghét như vậy, lại không hiểu sao trở nên hưng phấn hơn...
Bọn hắn dường như thích điều này!
Về phần Bùi Thi Ngữ và Bạch Thư Hòa đang ẩn mình trong đám người thì đã sớm choáng váng.
Mị Tiên Nhan... vậy mà lại có thể chơi như vậy?
Các nàng đoán rằng Tô Ngật An chắc chắn đang trốn ở trong đám người này, nhưng rất khó tìm.
Nhưng nếu như trở thành đạo sư của t·h·i·ê·n Tâm thư viện, có quyền hạn càng lớn thì sẽ càng dễ tìm người!
Hai người các nàng đều có sở trường đại đạo của mình.
Tương lai nhất định sẽ là Chí cường giả trên con đường đại đạo đó, cũng có đủ tư cách vào trường học.
Bây giờ các nàng bại lộ thân phận thật sự của mình, sau đó đi thăng cấp thành đạo sư liệu có còn kịp không?
Vô số người vẫn đang giới thiệu bản thân.
Trong số đó được chào đón nhất chính là Cố Tuyết Ngâm, thứ hai chính là Lục Tư Dao.
Hai người này có thể nói là những người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có dung mạo vô song.
Tụ hợp cả thực lực và nhan sắc vào một người.
Điều này đương nhiên khiến cho rất nhiều người đều muốn bái sư.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên! Ngài có muốn thu ta làm đồ đệ không!”
Cuối cùng gạt đám người ra, Tần Phượng Ca mặt mũi tràn đầy mừng rỡ đi tới trước mặt Cố Tuyết Ngâm.
Những âm thanh bàn tán xung quanh thậm chí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Bởi vì trước đó Tần Phượng Ca luôn tự luyến không ít, thổi phồng chính mình, nói mình là người mà Cố Tuyết Ngâm nhắm trúng.
Mưa dầm thấm đất, thậm chí đã khiến cho rất nhiều người thực sự cảm thấy như vậy một cách bản năng.
Nhưng mà…
Cố Tuyết Ngâm hơi sững sờ, cười cười lắc đầu, “X·i·n l·ỗ·i, ngươi không phải là người ta đang đợi.”
Lời này vừa nói ra, không khí vốn đang yên tĩnh lại càng thêm im lặng.
Tần Phượng Ca như bị sét đánh, cảm thấy cả bầu trời đều sập xuống!
Hắn… không phải là đối tượng mà Cố Tuyết Ngâm muốn thu nhận làm học trò sao?
Vậy những lời mà hắn nói lúc trước...
“Phốc…”
Theo một tiếng bật cười không nhịn được vang lên.
Tiếng cười nhạo liên tiếp nhau, như thủy triều vang vọng xung quanh.
“Ha ha ha! Cười c·h·ế·t ta! Lúc trước Tần Phượng Ca huênh hoang nói mình chính là người mà Tuyết Ngâm Kiếm Tiên nhắm trúng, bây giờ bị vả mặt rồi!”
“Lời này là nói như thế nào ấy nhỉ, mới đầu thì hăng hái mở sâm panh, sau lại không phải thần thì cũng chỉ là tôm tép thôi! Cái thằng Tần Phượng Ca này quả đúng là Lương Tiểu Sửu thích khoác lác mà!”
“Cười c·h·ế·t mất! Một vở kịch đảo ngược quá hay! Đặc sắc, quá là đặc sắc!”
“…”
Tần Phượng Ca hoàn toàn hóa đá c·ứ·n·g ngắc tại chỗ.
Giữa người với người cảm xúc chẳng hề giống nhau, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều ầm ĩ...
Không thèm để ý đến Tần Phượng Ca.
Đôi mắt đẹp của Cố Tuyết Ngâm đảo quanh nhìn xung quanh, dường như đang tìm k·i·ế·m cái gì đó.
Đông đảo những t·h·i·ê·n kiêu trẻ tuổi thấy vậy đều nín thở, vô thức ưỡn n·g·ự·c.
Dường như cho rằng làm vậy có thể được Cố Tuyết Ngâm để ý, trở thành đệ t·ử được cưng chiều của nàng.
Cố Tuyết Ngâm lại không hề nghĩ nhiều như vậy, căn bản không quan tâm đến mấy cái đó.
Sao lại không thấy Tô Ngật An, người mà trông giống Tô Bình kia đâu?
Tại sao lại không thấy hắn đâu?
...
Cùng lúc đó.
Thần Toán Tử, người tự cho mình là t·h·i·ê·n kiêu duy nhất trong đạo thuật thôi diễn bói toán cũng lâm vào tình cảnh tương tự.
“X·i·n l·ỗ·i, ngươi không phải người ta muốn nhận làm đệ t·ử.”
Sau khi từ chối lời thỉnh cầu bái sư một cách đơn giản và dứt khoát.
Ánh mắt Lục Tư Dao lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Cũng tương tự như đang tìm dấu vết của Tô Ngật An.
Nàng không đến đây để dạy học hay thu nhận học sinh.
Mục đích chủ yếu của nàng chỉ có một, tìm Tô Ngật An!
Nhưng tên gia hỏa kia lại quá biết cách ẩn náu.
Nàng vẫn không thể bắt được một chút khí tức nào của đối phương.
“Vấn Kiếm à! Bây giờ mấy vị đạo sư kim bài đều có ý định thu nhận học sinh, ngươi không lên khoe mặt một chút sao? Biết đâu sẽ được coi trọng đó?”
t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng cười hì hì nhìn chằm chằm Tô Ngật An, “Hơn nữa trước đó lão phu vẫn luôn quan sát, nếu lão phu không nhìn nhầm, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên thật sự rất có ý muốn thu ngươi làm đồ đệ.
Những người khác muốn cướp bái sư, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên cũng không để ý đâu, tại sao ngươi phải che giấu như vậy chứ?”
Nghe t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng bên cạnh lải nhải không ngớt, Tô Ngật An thực sự có chút n·ổ·i n·ó·ng.
Lão già này cố ý ở đây nói liên tục à?
Đã nói không muốn đi, cứ nhất định bắt hắn phải đi!
Hiện tại hắn cũng mơ hồ bị Cố Tuyết Ngâm nghi ngờ.
Bây giờ mà đi bái sư Cố Tuyết Ngâm, cái này khác nào là tự mình đưa mình đến chỗ c·h·ế·t?
“Tô Ngật An! Ta biết ngươi ở đây! Sau này ngươi có thể đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn chưa biết phải tính sổ với ngươi thế nào đây!
Nhưng nếu ngươi không đến nhận l·ỗ·i, tiếp tục trốn, đợi khi tỷ tỷ tìm ra ngươi, tỷ tỷ nhất định sẽ đ·á·n·h gãy chân ngươi!”
Ngay lúc này, một giọng nói bỗng nhiên khuếch tán ra khắp toàn trường.
Quảng trường vốn đang rất ồn ào ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía thân ảnh đang bay lơ lửng tr·ê·n không trung, phát ra âm thanh khuếch tán tứ phương... Mị Tiên Nhan!
“Không thoải mái à! Lão phu nơi này có một chút thần thủy chữa thương, hay là ngươi uống trước nhé?” Thiên Tâm viện trưởng cũng là quyết tâm không muốn để cho Tô Ngật An rời đi.
Thậm chí còn phá lệ lấy ra bảo vật có đặc tính chữa trị đặc biệt.
Tô Ngật An càng muốn đi, hắn lại càng không cho đi.
Mục đích của hắn quá rõ ràng rồi, Tô Ngật An là thế nào đi nữa cũng không thoát được.
Tô Ngật An khóe miệng co giật, càng thêm khẳng định lão già bụng dạ hẹp hòi t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng này đang c·ô·ng báo tư thù!
Vốn bị động tĩnh hấp dẫn chạy tới tìm Tô Ngật An, Tần Phượng Ca thấy một màn này, con ngươi đảo liên tục.
Tiếp đó ôm bụng chạy tới, giả bộ một bộ dáng vẻ đau đớn, “Viện trưởng, ta cũng không thoải mái! Có thể cho ta một chút thần thủy chữa thương không? Nếu không ta cũng chỉ có thể xin phép rời đi trước!”
“Ngươi cút cho ta! Muốn rời khỏi thì cút nhanh lên!” t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng liếc mắt một cái, không chút khách khí nổi giận nói.
Bị đối đãi khác biệt như vậy, Tần Phượng Ca cũng ngây ra.
Không phải...
Kịch bản tại sao đến lượt hắn lại không giống?
Dựa vào cái gì Tô Ngật An bên kia lại được đối đãi khác biệt!
Hắn cũng là học viên của thư viện mà!
...
Vì bị chậm trễ thời gian.
Cố Tuyết Ngâm đám người đã đáp xuống.
Lại thêm t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng tựa như đề phòng trộm c·ướp, cảnh giác theo dõi hắn.
Khiến cho Tô Ngật An muốn đi cũng không được, chỉ có thể bị ép lưu lại.
Tốt lắm, ngươi cái lão già đáng c·h·ế·t!
Bây giờ dám đối nghịch với ta.
Chờ sau này ta muốn hóa thành t·ộ·i ph·ạ·m, thu hoạch Toàn Bộ Bí Cảnh, sẽ khiến cho ngươi k·hó·c cũng không có chỗ k·h·ó·c!
Mặc dù không thể rời đi, nhưng một trong các mục đích của hắn cũng coi như đã hoàn thành.
Quảng trường tr·u·ng ương rất lớn, mà hắn lại đi tới tận rìa ngoài.
Dạ U La thân phận tôn quý ở tầng trong cùng.
Bọn hắn cách nhau một khoảng cách rất xa.
Không chừng Dạ U La có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn thông qua cổ trùng đặc biệt!
Giải quyết được một mối nguy còn hơn không, dù gì cũng không thua thiệt.
Còn lại thì cứ để mọi chuyện tới đâu hay tới đó.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên!”
Lúc này, theo Cố Tuyết Ngâm đám người hạ xuống, bầu không khí toàn trường triệt để bùng nổ.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên nhìn ta một chút! Ta từ nhỏ đã yêu thích k·i·ế·m đạo, một lòng chỉ muốn luyện k·i·ế·m! Hơn nữa t·h·i·ê·n phú k·i·ế·m đạo của ta ở trong gia tộc cũng là mạnh nhất, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên thu nhận ta làm đồ đệ, tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!”
“Thôi đi! Chỉ có ngươi là một lòng chỉ muốn luyện k·i·ế·m? Mấy ngày trước, ta còn thấy ngươi lén lút lật cuốn 《 Ta Và Sư Tôn Kiếm Tiên Có Một Câu Chuyện Không Thể Nói 》 đang hot dạo gần đây, loại sách đó thì ngươi có tâm tư gì, ôm mưu đồ gì, ta đều lười vạch trần!”
“Tư Dao Đảo Chủ mà cũng đến! Tư Dao Đảo Chủ có thu đồ không! Ta từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với đạo thuật thôi diễn bói toán! Ta từ nhỏ đã bị người bên cạnh gọi là thần c·ô·n a! Điều này nói rõ ta thật sự rất am hiểu đạo thuật thôi diễn bói toán!”
“Cửu U Ma Nữ điện hạ mà cũng tới! Ma Nữ điện hạ! Ta chính là Hư Không Thánh Thể! Đồng dạng cực kỳ am hiểu Hư Không đạo, Ma Nữ điện hạ có nhận không! Hơn nữa ta cái gì việc vặt cũng làm được!”
“…”
Nghe thấy tiếng hò hét trong đám người, cùng với những lời giới thiệu kỳ quái.
Tô Ngật An đen mặt lại.
Lục Tư Dao và Cố Tuyết Ngâm thì hắn còn hiểu được, nhưng tại sao lại có người muốn làm đồ đệ của Mị Tiên Nhan chứ?
Là thực sự không sợ c·h·ế·t sao!
“Bản tọa không thu phế vật, lần này đến đây là vì tìm một người, ta cũng chỉ nhận hắn làm đệ t·ử!”
Mị Tiên Nhan đứng ở tr·ê·n cao nhìn xuống quan sát đông đảo t·h·i·ê·n kiêu ở phía dưới, trong đôi mắt màu đỏ thẫm tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Một số t·h·i·ê·n kiêu cảm thấy bị vũ n·h·ụ·c, mặt đỏ bừng, có chút tức giận.
Dù sao, những người có thể thông qua thí luyện, tập hợp ở đây đều là những t·h·i·ê·n kiêu đứng đầu trong Chư Thiên Vạn Giới, thế mà lại bị người khác c·ô·ng khai nói là phế vật?
Nhưng một số khác thì dường như có sở thích đặc biệt, sau khi nhìn thấy Mị Tiên Nhan lộ ra biểu hiện căm ghét như vậy, lại không hiểu sao trở nên hưng phấn hơn...
Bọn hắn dường như thích điều này!
Về phần Bùi Thi Ngữ và Bạch Thư Hòa đang ẩn mình trong đám người thì đã sớm choáng váng.
Mị Tiên Nhan... vậy mà lại có thể chơi như vậy?
Các nàng đoán rằng Tô Ngật An chắc chắn đang trốn ở trong đám người này, nhưng rất khó tìm.
Nhưng nếu như trở thành đạo sư của t·h·i·ê·n Tâm thư viện, có quyền hạn càng lớn thì sẽ càng dễ tìm người!
Hai người các nàng đều có sở trường đại đạo của mình.
Tương lai nhất định sẽ là Chí cường giả trên con đường đại đạo đó, cũng có đủ tư cách vào trường học.
Bây giờ các nàng bại lộ thân phận thật sự của mình, sau đó đi thăng cấp thành đạo sư liệu có còn kịp không?
Vô số người vẫn đang giới thiệu bản thân.
Trong số đó được chào đón nhất chính là Cố Tuyết Ngâm, thứ hai chính là Lục Tư Dao.
Hai người này có thể nói là những người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có dung mạo vô song.
Tụ hợp cả thực lực và nhan sắc vào một người.
Điều này đương nhiên khiến cho rất nhiều người đều muốn bái sư.
“Tuyết Ngâm Kiếm Tiên! Ngài có muốn thu ta làm đồ đệ không!”
Cuối cùng gạt đám người ra, Tần Phượng Ca mặt mũi tràn đầy mừng rỡ đi tới trước mặt Cố Tuyết Ngâm.
Những âm thanh bàn tán xung quanh thậm chí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Bởi vì trước đó Tần Phượng Ca luôn tự luyến không ít, thổi phồng chính mình, nói mình là người mà Cố Tuyết Ngâm nhắm trúng.
Mưa dầm thấm đất, thậm chí đã khiến cho rất nhiều người thực sự cảm thấy như vậy một cách bản năng.
Nhưng mà…
Cố Tuyết Ngâm hơi sững sờ, cười cười lắc đầu, “X·i·n l·ỗ·i, ngươi không phải là người ta đang đợi.”
Lời này vừa nói ra, không khí vốn đang yên tĩnh lại càng thêm im lặng.
Tần Phượng Ca như bị sét đánh, cảm thấy cả bầu trời đều sập xuống!
Hắn… không phải là đối tượng mà Cố Tuyết Ngâm muốn thu nhận làm học trò sao?
Vậy những lời mà hắn nói lúc trước...
“Phốc…”
Theo một tiếng bật cười không nhịn được vang lên.
Tiếng cười nhạo liên tiếp nhau, như thủy triều vang vọng xung quanh.
“Ha ha ha! Cười c·h·ế·t ta! Lúc trước Tần Phượng Ca huênh hoang nói mình chính là người mà Tuyết Ngâm Kiếm Tiên nhắm trúng, bây giờ bị vả mặt rồi!”
“Lời này là nói như thế nào ấy nhỉ, mới đầu thì hăng hái mở sâm panh, sau lại không phải thần thì cũng chỉ là tôm tép thôi! Cái thằng Tần Phượng Ca này quả đúng là Lương Tiểu Sửu thích khoác lác mà!”
“Cười c·h·ế·t mất! Một vở kịch đảo ngược quá hay! Đặc sắc, quá là đặc sắc!”
“…”
Tần Phượng Ca hoàn toàn hóa đá c·ứ·n·g ngắc tại chỗ.
Giữa người với người cảm xúc chẳng hề giống nhau, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều ầm ĩ...
Không thèm để ý đến Tần Phượng Ca.
Đôi mắt đẹp của Cố Tuyết Ngâm đảo quanh nhìn xung quanh, dường như đang tìm k·i·ế·m cái gì đó.
Đông đảo những t·h·i·ê·n kiêu trẻ tuổi thấy vậy đều nín thở, vô thức ưỡn n·g·ự·c.
Dường như cho rằng làm vậy có thể được Cố Tuyết Ngâm để ý, trở thành đệ t·ử được cưng chiều của nàng.
Cố Tuyết Ngâm lại không hề nghĩ nhiều như vậy, căn bản không quan tâm đến mấy cái đó.
Sao lại không thấy Tô Ngật An, người mà trông giống Tô Bình kia đâu?
Tại sao lại không thấy hắn đâu?
...
Cùng lúc đó.
Thần Toán Tử, người tự cho mình là t·h·i·ê·n kiêu duy nhất trong đạo thuật thôi diễn bói toán cũng lâm vào tình cảnh tương tự.
“X·i·n l·ỗ·i, ngươi không phải người ta muốn nhận làm đệ t·ử.”
Sau khi từ chối lời thỉnh cầu bái sư một cách đơn giản và dứt khoát.
Ánh mắt Lục Tư Dao lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Cũng tương tự như đang tìm dấu vết của Tô Ngật An.
Nàng không đến đây để dạy học hay thu nhận học sinh.
Mục đích chủ yếu của nàng chỉ có một, tìm Tô Ngật An!
Nhưng tên gia hỏa kia lại quá biết cách ẩn náu.
Nàng vẫn không thể bắt được một chút khí tức nào của đối phương.
“Vấn Kiếm à! Bây giờ mấy vị đạo sư kim bài đều có ý định thu nhận học sinh, ngươi không lên khoe mặt một chút sao? Biết đâu sẽ được coi trọng đó?”
t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng cười hì hì nhìn chằm chằm Tô Ngật An, “Hơn nữa trước đó lão phu vẫn luôn quan sát, nếu lão phu không nhìn nhầm, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên thật sự rất có ý muốn thu ngươi làm đồ đệ.
Những người khác muốn cướp bái sư, Tuyết Ngâm Kiếm Tiên cũng không để ý đâu, tại sao ngươi phải che giấu như vậy chứ?”
Nghe t·h·i·ê·n Tâm viện trưởng bên cạnh lải nhải không ngớt, Tô Ngật An thực sự có chút n·ổ·i n·ó·ng.
Lão già này cố ý ở đây nói liên tục à?
Đã nói không muốn đi, cứ nhất định bắt hắn phải đi!
Hiện tại hắn cũng mơ hồ bị Cố Tuyết Ngâm nghi ngờ.
Bây giờ mà đi bái sư Cố Tuyết Ngâm, cái này khác nào là tự mình đưa mình đến chỗ c·h·ế·t?
“Tô Ngật An! Ta biết ngươi ở đây! Sau này ngươi có thể đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn chưa biết phải tính sổ với ngươi thế nào đây!
Nhưng nếu ngươi không đến nhận l·ỗ·i, tiếp tục trốn, đợi khi tỷ tỷ tìm ra ngươi, tỷ tỷ nhất định sẽ đ·á·n·h gãy chân ngươi!”
Ngay lúc này, một giọng nói bỗng nhiên khuếch tán ra khắp toàn trường.
Quảng trường vốn đang rất ồn ào ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía thân ảnh đang bay lơ lửng tr·ê·n không trung, phát ra âm thanh khuếch tán tứ phương... Mị Tiên Nhan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận