Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 154:Lừa gạt thất bại!
Chương 154: Lừa gạt thất bại!
Tô Ngật An càng nói giọng càng chân thành tha thiết, đến cuối cùng chính bản thân hắn cũng tin. Đúng là ta mà! Tô Ngật An thầm lặng trong lòng tự cho mình một lời khen ngợi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Ngật An dùng tình cảm để lay động, lấy lý lẽ để thuyết phục. Dù sao thì lời nói nghe có vẻ lẫn lộn, hoàn toàn không hề nhắc đến Bùi Thi Ngữ, nói rằng mọi việc hắn làm đều là vì tỷ tỷ bla bla bla.
Trên thực tế. Nếu đặt vào tình huống bình thường, Tô Ngật An tuyệt đối không thể nào lật xe. Những lời giải thích này của hắn chắc chắn sẽ sinh ra hiệu quả, thậm chí có thể giúp hắn hoàn mỹ lẩn tránh nguy cơ lần này.
Nhưng gần đây vận khí của hắn thực sự hơi đen đủi. Trùng hợp thay, đúng lúc này Mị Tiên Nhan lại nổi "bệnh".
“Không tệ, không hổ là chuyên nghiệp, giả như thật.” “Vì linh thạch thì nói vì linh thạch, đừng có lôi ta vào, còn giả bộ một bộ dạng là vì ta.” Nói xong, Mị Tiên Nhan nhếch khóe môi tạo thành một đường cong đầy ý vị.
"Thật không ngờ, một nhân vật chính khác cũng tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện xem sao?"
Tô Ngật An vốn tưởng mình có thể lừa được Mị Tiên Nhan, tiếng nói của hắn im bặt, dự cảm bất an trong lòng đạt đến cực điểm.
Nhưng chưa đợi hắn nghĩ ra cách đối phó hữu hiệu.
Tách!
Ngay sau đó, Mị Tiên Nhan đưa tay vỗ một tiếng.
Két két —— Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt lại từ từ mở ra.
Đến lúc này, Tô Ngật An mới nhận ra phía sau mình xuất hiện hai luồng khí tức quen thuộc.
Bởi vì ngay khi hắn bước vào căn phòng này, Mị Tiên Nhan đã thi triển bản mệnh thần thông, phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh.
Tuy rằng hắn có thân phận đặc thù, nhưng Mị Tiên Nhan vốn dĩ đã vô cùng đặc biệt, về khả năng điều khiển không gian trong giới tu tiên thì nàng tuyệt đối là số một số hai. Chưa kể gần đây nàng còn đột phá lên cảnh Luân Hồi. Ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, đúng là dễ như trở bàn tay.
Giờ phút này Mị Tiên Nhan hoàn toàn bỏ phong tỏa cảm giác của Tô Ngật An.
Hắn cuối cùng cũng cảm nhận rõ ràng, người đẩy cửa phòng chính là Bùi Thi Ngữ và... Bạch Thư Hòa!!
Tô Ngật An hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Ta dựa vào!! Vì sao các nàng lại xuất hiện ở đây?!
...
Thời gian quay ngược về vài phút trước.
"Thi Ngữ tiên tử."
Trong hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ đang dõi theo, Bạch Thư Hòa chậm rãi từ trên cao của Nhân Gian Các hạ xuống, đến trước mặt Bùi Thi Ngữ.
"Ta vừa mới thấy người trong lòng của ngươi, Tô Trường Khanh, có vẻ không ổn, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trường Khanh không có việc gì....."
"Ngược lại là Thư Hòa tỷ tỷ, hỏi thăm về Trường Khanh nhà ta, có chuyện gì sao?"
Bùi Thi Ngữ vô ý thức cảnh giác, trong đầu nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực.
Sau chuyện Lạc Thanh Ca, nàng hiện tại luôn cảnh giác với bất kỳ cô gái nào hỏi thăm tin tức về Tô Ngật An.
Nhất là những cô gái có khí chất xuất chúng, thậm chí không kém nàng như Bạch Thư Hòa. Sợ rằng đối phương có ý với Tô Ngật An, rồi lại trở thành tình địch của mình.
"Chỉ là trước đây Trường Khanh nhà ta làm thơ quá nhiều, hao tổn sức mạnh ngưng tụ ý cảnh, tinh thần có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút."
“Ra là vậy, gần đây ta học được một bài hát đặc biệt có thể chữa trị tinh thần, thư giãn mệt mỏi, có lẽ ta có thể giúp được."
“Giúp chữa trị cho Tô Trường Khanh đạo hữu, để hắn nhanh chóng hồi phục."
Có vẻ như sợ Bùi Thi Ngữ hiểu lầm, Bạch Thư Hòa vội vàng mở miệng: "Thi Ngữ tiên tử đừng hiểu lầm, ta không hề có ý gì với người trong lòng của cô.” “Ta có người thích....."
"Hắn là sư đệ... sư đệ... sư đệ của ta", nói đến đây, mặt Bạch Thư Hòa ửng đỏ.
Điều này làm vô số tu sĩ chú ý từ đầu đến giờ lại càng cảm thấy trời sập.
Đáng giận a!! Thi Ngữ tiên tử mỹ nhân tuyệt thế này bị người cướp mất. Giờ thì vất vả lắm mới thấy được một tiên tử trăng sáng, ai dè lại có người trong lòng.
Rốt cuộc giới tu tiên dạo gần đây là như thế nào? Vì sao những tiên tử thanh lãnh tuyệt mỹ đều đã có người trong lòng hết vậy?!
“Thì ra là vậy……” Bùi Thi Ngữ trấn tĩnh lại, nhìn vào vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại vô cùng chân thật của đối phương. Bạch Thư Hòa thật sự có tình cảm mãnh liệt với sư đệ của nàng, thậm chí còn không kém nàng.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, từ trước tới nay chưa từng nghe nói Tô Ngật An có sư tỷ nào cả, càng không thể nào liên quan đến Hồng Trần Cầm Tông.
Cho nên trong nháy mắt nàng đã bỏ đi cảnh giác.
"Tốt quá rồi!"
Nàng lập tức tươi cười, nắm lấy tay Bạch Thư Hòa, thân thiết như hai chị em tốt: "Vậy lát nữa làm phiền Thư Hòa tỷ tỷ chữa trị cho Trường Khanh nhà ta nha!"
Kết quả là.
Bùi Thi Ngữ dẫn Bạch Thư Hòa đến đây.
Sau khi mở cửa lớn ra, họ liền bắt gặp cảnh này.
Không khí lập tức im lặng, hai người phụ nữ hóa đá tại cửa.
Bạch Thư Hòa không nhận ra Tô Ngật An ngay. Sự chú ý của nàng đều dồn hết vào Mị Tiên Nhan có vẻ đẹp mê hoặc.
"Không thể nào? Không thể nào? Người trong lòng của Thi Ngữ tiên tử, đây là ngoại tình sao?"
“Trực tiếp tại Nhân Gian Các hẹn hò với một tiểu tình nhân khác, tên Tô Trường Khanh này thật cặn bã, cũng chơi lớn mật thật đó?” Trong lòng Bạch Thư Hòa dấy lên sóng lớn. Cảm khái nhân tài giới tu tiên quả nhiên rất nhiều, cũng rất biết cách chơi.
“…” Bùi Thi Ngữ cũng bị sét đánh trúng, con ngươi co lại, biểu lộ trên mặt hoàn toàn cứng đờ, ý thức cũng trống rỗng. Hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Ngật An lại ở cùng một nữ nhân mặc váy đỏ như thế.
Còn Mị Tiên Nhan – người gián tiếp gây ra cuộc phong ba này, giờ đang khẽ nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như đang nói với Tô Ngật An: Cứ tiếp tục diễn đi.
Tô Ngật An da đầu tê rần, hai mắt biến thành màu đen. Trong phút chốc, có một Tô Ngật An nhỏ bé nào đó gào thét bên tai hắn.
Ô hô! Lật xe ngựa rồi!
Hai đời thế thân, kinh nghiệm vô số. Hôm nay ta – Tô Ngật An coi như xong rồi!
Bất quá.
Là người Hoa ở Lam Tinh, át chủ bài của ta chính là: Mệnh do ta chứ không do trời!
Hắn, chắc vẫn có thể cứu vãn được!
"Thi Ngữ! Ngươi nghe ta giải thích, mọi chuyện thực ra đều là......"
Chưa đợi hắn kịp nói ra hai chữ "hiểu lầm", đột nhiên, Tô Ngật An cảm thấy một làn hương thơm thoang thoảng.
Cánh tay hắn lập tức cảm nhận được một sự mềm mại, khiến người ta đắm chìm, phảng phất như bị kẹp giữa hai ngọn núi.
Chỉ trong tích tắc, Mị Tiên Nhan đã dùng thuấn di đến bên cạnh hắn.
Động tác thân mật kéo lấy tay hắn, giọng nói tê dại, trong vẻ quyến rũ lại mang theo một chút khiêu khích: “Các vị tốt lắm! Cho phép ta tự giới thiệu một chút.” "Ta tên Mị Tiên Nhan, là đạo lữ của Tô Ngật An."
“Ngật nhà ta được các vị chiếu cố, ta xin cảm ơn hai vị.” Lời nói của Mị Tiên Nhan như thiên thạch rơi xuống, đặc biệt là Bùi Thi Ngữ như bị gấp vạn lần bạo kích, sắc mặt tái nhợt, thân thể rung chuyển.
"Ta..."
Tô Ngật An vô ý thức muốn văng tục.
Hoàn cay! Mị Tiên Nhan đã diễn thật rồi, nàng không còn coi hắn là em trai nữa, mà coi hắn như là một kẻ có quan hệ loạn luân.
Lần lên tiếng này, nàng đang cho hắn thêm một bước buff điểm tử vong đấy!
Nếu chuyện này truyền đến tai vợ chồng Bùi Thu, mình xong, chắc chắn xong!
Tô Ngật An càng nói giọng càng chân thành tha thiết, đến cuối cùng chính bản thân hắn cũng tin. Đúng là ta mà! Tô Ngật An thầm lặng trong lòng tự cho mình một lời khen ngợi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Ngật An dùng tình cảm để lay động, lấy lý lẽ để thuyết phục. Dù sao thì lời nói nghe có vẻ lẫn lộn, hoàn toàn không hề nhắc đến Bùi Thi Ngữ, nói rằng mọi việc hắn làm đều là vì tỷ tỷ bla bla bla.
Trên thực tế. Nếu đặt vào tình huống bình thường, Tô Ngật An tuyệt đối không thể nào lật xe. Những lời giải thích này của hắn chắc chắn sẽ sinh ra hiệu quả, thậm chí có thể giúp hắn hoàn mỹ lẩn tránh nguy cơ lần này.
Nhưng gần đây vận khí của hắn thực sự hơi đen đủi. Trùng hợp thay, đúng lúc này Mị Tiên Nhan lại nổi "bệnh".
“Không tệ, không hổ là chuyên nghiệp, giả như thật.” “Vì linh thạch thì nói vì linh thạch, đừng có lôi ta vào, còn giả bộ một bộ dạng là vì ta.” Nói xong, Mị Tiên Nhan nhếch khóe môi tạo thành một đường cong đầy ý vị.
"Thật không ngờ, một nhân vật chính khác cũng tới, chúng ta cùng nhau nói chuyện xem sao?"
Tô Ngật An vốn tưởng mình có thể lừa được Mị Tiên Nhan, tiếng nói của hắn im bặt, dự cảm bất an trong lòng đạt đến cực điểm.
Nhưng chưa đợi hắn nghĩ ra cách đối phó hữu hiệu.
Tách!
Ngay sau đó, Mị Tiên Nhan đưa tay vỗ một tiếng.
Két két —— Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt lại từ từ mở ra.
Đến lúc này, Tô Ngật An mới nhận ra phía sau mình xuất hiện hai luồng khí tức quen thuộc.
Bởi vì ngay khi hắn bước vào căn phòng này, Mị Tiên Nhan đã thi triển bản mệnh thần thông, phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh.
Tuy rằng hắn có thân phận đặc thù, nhưng Mị Tiên Nhan vốn dĩ đã vô cùng đặc biệt, về khả năng điều khiển không gian trong giới tu tiên thì nàng tuyệt đối là số một số hai. Chưa kể gần đây nàng còn đột phá lên cảnh Luân Hồi. Ảnh hưởng đến cảm giác của hắn, đúng là dễ như trở bàn tay.
Giờ phút này Mị Tiên Nhan hoàn toàn bỏ phong tỏa cảm giác của Tô Ngật An.
Hắn cuối cùng cũng cảm nhận rõ ràng, người đẩy cửa phòng chính là Bùi Thi Ngữ và... Bạch Thư Hòa!!
Tô Ngật An hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Ta dựa vào!! Vì sao các nàng lại xuất hiện ở đây?!
...
Thời gian quay ngược về vài phút trước.
"Thi Ngữ tiên tử."
Trong hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ đang dõi theo, Bạch Thư Hòa chậm rãi từ trên cao của Nhân Gian Các hạ xuống, đến trước mặt Bùi Thi Ngữ.
"Ta vừa mới thấy người trong lòng của ngươi, Tô Trường Khanh, có vẻ không ổn, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trường Khanh không có việc gì....."
"Ngược lại là Thư Hòa tỷ tỷ, hỏi thăm về Trường Khanh nhà ta, có chuyện gì sao?"
Bùi Thi Ngữ vô ý thức cảnh giác, trong đầu nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực.
Sau chuyện Lạc Thanh Ca, nàng hiện tại luôn cảnh giác với bất kỳ cô gái nào hỏi thăm tin tức về Tô Ngật An.
Nhất là những cô gái có khí chất xuất chúng, thậm chí không kém nàng như Bạch Thư Hòa. Sợ rằng đối phương có ý với Tô Ngật An, rồi lại trở thành tình địch của mình.
"Chỉ là trước đây Trường Khanh nhà ta làm thơ quá nhiều, hao tổn sức mạnh ngưng tụ ý cảnh, tinh thần có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút."
“Ra là vậy, gần đây ta học được một bài hát đặc biệt có thể chữa trị tinh thần, thư giãn mệt mỏi, có lẽ ta có thể giúp được."
“Giúp chữa trị cho Tô Trường Khanh đạo hữu, để hắn nhanh chóng hồi phục."
Có vẻ như sợ Bùi Thi Ngữ hiểu lầm, Bạch Thư Hòa vội vàng mở miệng: "Thi Ngữ tiên tử đừng hiểu lầm, ta không hề có ý gì với người trong lòng của cô.” “Ta có người thích....."
"Hắn là sư đệ... sư đệ... sư đệ của ta", nói đến đây, mặt Bạch Thư Hòa ửng đỏ.
Điều này làm vô số tu sĩ chú ý từ đầu đến giờ lại càng cảm thấy trời sập.
Đáng giận a!! Thi Ngữ tiên tử mỹ nhân tuyệt thế này bị người cướp mất. Giờ thì vất vả lắm mới thấy được một tiên tử trăng sáng, ai dè lại có người trong lòng.
Rốt cuộc giới tu tiên dạo gần đây là như thế nào? Vì sao những tiên tử thanh lãnh tuyệt mỹ đều đã có người trong lòng hết vậy?!
“Thì ra là vậy……” Bùi Thi Ngữ trấn tĩnh lại, nhìn vào vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại vô cùng chân thật của đối phương. Bạch Thư Hòa thật sự có tình cảm mãnh liệt với sư đệ của nàng, thậm chí còn không kém nàng.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, từ trước tới nay chưa từng nghe nói Tô Ngật An có sư tỷ nào cả, càng không thể nào liên quan đến Hồng Trần Cầm Tông.
Cho nên trong nháy mắt nàng đã bỏ đi cảnh giác.
"Tốt quá rồi!"
Nàng lập tức tươi cười, nắm lấy tay Bạch Thư Hòa, thân thiết như hai chị em tốt: "Vậy lát nữa làm phiền Thư Hòa tỷ tỷ chữa trị cho Trường Khanh nhà ta nha!"
Kết quả là.
Bùi Thi Ngữ dẫn Bạch Thư Hòa đến đây.
Sau khi mở cửa lớn ra, họ liền bắt gặp cảnh này.
Không khí lập tức im lặng, hai người phụ nữ hóa đá tại cửa.
Bạch Thư Hòa không nhận ra Tô Ngật An ngay. Sự chú ý của nàng đều dồn hết vào Mị Tiên Nhan có vẻ đẹp mê hoặc.
"Không thể nào? Không thể nào? Người trong lòng của Thi Ngữ tiên tử, đây là ngoại tình sao?"
“Trực tiếp tại Nhân Gian Các hẹn hò với một tiểu tình nhân khác, tên Tô Trường Khanh này thật cặn bã, cũng chơi lớn mật thật đó?” Trong lòng Bạch Thư Hòa dấy lên sóng lớn. Cảm khái nhân tài giới tu tiên quả nhiên rất nhiều, cũng rất biết cách chơi.
“…” Bùi Thi Ngữ cũng bị sét đánh trúng, con ngươi co lại, biểu lộ trên mặt hoàn toàn cứng đờ, ý thức cũng trống rỗng. Hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Ngật An lại ở cùng một nữ nhân mặc váy đỏ như thế.
Còn Mị Tiên Nhan – người gián tiếp gây ra cuộc phong ba này, giờ đang khẽ nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như đang nói với Tô Ngật An: Cứ tiếp tục diễn đi.
Tô Ngật An da đầu tê rần, hai mắt biến thành màu đen. Trong phút chốc, có một Tô Ngật An nhỏ bé nào đó gào thét bên tai hắn.
Ô hô! Lật xe ngựa rồi!
Hai đời thế thân, kinh nghiệm vô số. Hôm nay ta – Tô Ngật An coi như xong rồi!
Bất quá.
Là người Hoa ở Lam Tinh, át chủ bài của ta chính là: Mệnh do ta chứ không do trời!
Hắn, chắc vẫn có thể cứu vãn được!
"Thi Ngữ! Ngươi nghe ta giải thích, mọi chuyện thực ra đều là......"
Chưa đợi hắn kịp nói ra hai chữ "hiểu lầm", đột nhiên, Tô Ngật An cảm thấy một làn hương thơm thoang thoảng.
Cánh tay hắn lập tức cảm nhận được một sự mềm mại, khiến người ta đắm chìm, phảng phất như bị kẹp giữa hai ngọn núi.
Chỉ trong tích tắc, Mị Tiên Nhan đã dùng thuấn di đến bên cạnh hắn.
Động tác thân mật kéo lấy tay hắn, giọng nói tê dại, trong vẻ quyến rũ lại mang theo một chút khiêu khích: “Các vị tốt lắm! Cho phép ta tự giới thiệu một chút.” "Ta tên Mị Tiên Nhan, là đạo lữ của Tô Ngật An."
“Ngật nhà ta được các vị chiếu cố, ta xin cảm ơn hai vị.” Lời nói của Mị Tiên Nhan như thiên thạch rơi xuống, đặc biệt là Bùi Thi Ngữ như bị gấp vạn lần bạo kích, sắc mặt tái nhợt, thân thể rung chuyển.
"Ta..."
Tô Ngật An vô ý thức muốn văng tục.
Hoàn cay! Mị Tiên Nhan đã diễn thật rồi, nàng không còn coi hắn là em trai nữa, mà coi hắn như là một kẻ có quan hệ loạn luân.
Lần lên tiếng này, nàng đang cho hắn thêm một bước buff điểm tử vong đấy!
Nếu chuyện này truyền đến tai vợ chồng Bùi Thu, mình xong, chắc chắn xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận