Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 167 :Khi xưa cố sự, muốn không cùng tiến lên a?

Chương 167: Chuyện xưa thuở trước, muốn cùng nhau tiến lên không?
Nghe được những lời này, Tô Ngật An suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh của mình. Có chút kinh ngạc nhìn cô gái mặc váy trắng đang đứng thẳng trước mắt.
Thật sự đừng đùa hắn mà! Cô gái váy trắng này quả thực rất xinh đẹp. Mặc dù không bằng Bạch Thư Hòa và Bùi Thi Ngữ, khí chất có phần nổi bật và quyến rũ hơn, nhưng cũng không hề kém cạnh. Có thể coi là một tiên tử mỹ nhân duyên dáng và thanh tú.
Người bình thường không hiểu chuyện, tự nhiên kiếm được một vị hôn thê thanh mai trúc mã, có lẽ sẽ rất vui mừng, ít nhất trong lòng sẽ có chút vui vẻ. Nhưng hắn đã trải qua nhiều chuyện. Trước đó, hắn từng trải qua những chuyện tương tự, bị một ả đàn bà đâm một nhát. Cuối cùng ả ta nổi điên, cứ dây dưa mập mờ, nên hắn rất sợ sẽ gặp lại chuyện tương tự. Huống chi, bản thân hắn còn chưa giải quyết xong rắc rối, mấy vị 'khách hàng' vẫn còn ở đây. Nếu lại thêm một vị hôn thê thanh mai trúc mã nữa, hắn thật sự muốn bị 'cắt miếng' mất thôi!
Lúc này, cô gái váy trắng lấy lại tinh thần, có chút ngại ngùng cười nói.
"Linh Nhi ngoan, con đi tìm bá mẫu trước đi, tỷ tỷ muốn nói chuyện riêng với ca ca con một lát."
"Tỷ tỷ và ca ca cũng đã lâu không gặp."
"Dạ, được ạ!" Bạch Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Hai người phải nhanh chóng thân thiết hơn, nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng sinh tiểu bảo bảo nha!"
Nghe câu nói cuối cùng, mặt Tô Ngật An càng thêm tái mét. Cảm giác cô bé Bạch Linh Nhi thông minh lanh lợi mà hắn từng nghe qua trong ngọc thạch truyền âm, và Bạch Linh Nhi trong đời thật có vẻ khác nhau quá nhiều. Trong thực tế, Bạch Linh Nhi có chút láu cá thì phải! Đáng ghét! Thậm chí ngay cả ở giới tu tiên mà cũng có thể gặp phải chuyện 'offline khác online' thế này sao!
"Ngươi không phải là hắn... phải không?" Ngay lúc Tô Ngật An đang thầm rủa trong bụng thì giọng của cô gái váy trắng đột nhiên vang lên, khiến hắn sững người.
Do dự một lát, Tô Ngật An vẫn gật đầu, thừa nhận. Có lẽ Bạch Nguyệt Liên đã nói với nàng rồi?
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Tô Ngật An, cô gái váy trắng lắc đầu: "Không phải bá mẫu nói cho ta biết thân phận của ngươi."
"Thật ra, ngay từ khi ngươi vừa xuất hiện ở Bạch Đế Thành, nhận được tin tức gần như ngay lập tức, ta đã biết ngươi không phải hắn."
"Không phải hắn đã trở về." Cô gái váy trắng thở dài, trong đôi mắt đẹp trong veo sâu thẳm ánh lên một vẻ thương cảm, thậm chí có chút thất vọng mờ mịt.
Là một người đóng thế chuyên nghiệp, Tô Ngật An rất giỏi nắm bắt những cảm xúc nhỏ bé trong mắt 'khách hàng', đồng thời xem đó là cơ hội để phân tích gián tiếp tình cảm sâu kín nhất trong lòng họ. Hắn biết, trước khi hỏi câu này, cô gái váy trắng đã ôm một tia may mắn. Thậm chí chờ mong rằng, hắn lại là Bạch Tử Mặc thật sự trong ký ức của nàng. Ví dụ như trong tưởng tượng, hắn sẽ mỉm cười nhẹ nhàng trong ánh sáng dịu dàng, trên khuôn mặt vẫn quen thuộc ấy lộ ra vẻ bất đắc dĩ như bị lật tẩy một trò đùa, đồng thời nói một câu —— Xin lỗi, để ngươi đợi lâu, ta đã về rồi.
Nhưng mà... Phản ứng của hắn vừa rồi đã phá tan tia may mắn và ảo tưởng cuối cùng của cô gái váy trắng.
"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi." Cô gái váy trắng xoay người, bước dọc theo hành lang. Ánh ban mai chiếu rọi lên thân hình mềm mại của nàng, từng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, như đang dạo chơi trong ánh sáng. Rõ ràng đang ở một khung cảnh ấm áp như vậy, nhưng bóng dáng của nàng trông có chút cô đơn.
Tô Ngật An do dự một lát rồi cũng nhanh chân đuổi theo. Sau khi nói chuyện, Tô Ngật An mới biết tên của cô gái váy trắng là Lý Tuyết Nhi. Nàng là thanh mai trúc mã của Bạch Tử Mặc, quan hệ vô cùng tốt. Họ có rất nhiều kỷ niệm. Có những tiếng cười đùa hồn nhiên tuổi thơ. Có những chuyến du ngoạn, dạo bước lãng mạn dưới ánh sao. Có những cuộc hành trình khám phá núi sông, ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
Đi một hồi, Lý Tuyết Nhi dẫn Tô Ngật An đến một gốc cây đào. Lúc này, một cơn gió mát thổi qua, khiến cây đào xào xạc lá cành, cuốn theo những cánh hoa đào bay lượn khắp trời. Lý Tuyết Nhi chợt giơ bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng đón lấy một cánh hoa, trong đôi mắt đẹp như nước mùa thu thoáng hiện nét ảm đạm.
“Quân chôn dưới suối vàng bùn tiêu cốt, ta gửi nhân gian tuyết đầu đầy…”
Khẽ thì thầm, Lý Tuyết Nhi từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén đám cỏ dại dưới gốc đào lên.
“Ngươi hẳn là rất tò mò phải không, tò mò vì sao ta biết chắc chắn ngươi không phải hắn?” Lý Tuyết Nhi tự nói, “Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn đã trả lại ta một ngọc bội mà ta từng tặng hắn, khi đó hắn vô cùng suy yếu, thậm chí đến cả nói chuyện cũng phải dùng hết sức lực…”
“Hắn nói…” Góc nhìn dường như xoay chuyển, giọng của Lý Tuyết Nhi tựa như đã biến thành giọng nam khàn khàn, mang chút đau đớn.
“Ngươi hãy giữ kỹ ngọc bội này, chờ ta trở lại, rồi lại đưa cho ta….”
“Đây cũng là tín vật giữa chúng ta, về sau... chờ ta thành danh, nhất định cưới nàng, nhật nguyệt làm chứng, sơn hà làm gương….”
“Nhưng kể từ sau đó, hắn không bao giờ trở về nữa.”
“Ta vẫn luôn chờ, vẫn luôn đợi.”
“Đợi không biết bao nhiêu mùa luân hồi, đợi đến khi cây đào ta và hắn trồng từ bé đã hoàn toàn trưởng thành khỏe mạnh.”
“Đợi đến... Ngày đó, ta đem ngọc bội hắn tặng cho ta chôn dưới gốc cây đào này.”
“Chọn cách hoàn toàn quên hắn.”
Lúc này, Lý Tuyết Nhi đã cầm trên tay một ngọc bội, giống như vừa mới được đào từ dưới đất lên, dính đầy đất cát. Trầm ngâm một lát, vẻ cô đơn và thương cảm trong mắt Lý Tuyết Nhi dần biến mất, đôi mắt trở lại bình thường, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi không phải hắn, nhưng ta không quan tâm ngươi đóng vai hắn vì mục đích gì, ta hy vọng ngươi có thể thực sự trở thành hắn."
"Nói đúng ra là trở thành Bạch Tử Mặc, tiếp nhận di nguyện bảo vệ Bạch Linh Nhi, muội muội của hắn.”
“Tên kia là một tên cuồng muội, trước khi c·hết, thực ra cũng nhắc đến với ta, bảo ta phải bảo vệ thật tốt Linh Nhi, bảo vệ em gái hắn.”
“Cho nên…” Khí tức trên người Lý Tuyết Nhi không ngừng tăng lên, không gian phía sau lưng nàng nổi lên từng cơn sóng gợn. Những cây đào sau lưng nàng, dưới tác động của những cơn gió mạnh, cũng bay lả tả những cánh hoa, vờn quanh người nàng, biến thành một biển hoa bay múa.
Khí tức của bản thân nàng cũng bộc lộ rõ ràng, Thần Thông cảnh lục trọng!
Tô Ngật An có chút kinh ngạc. Tu vi này mà nhìn khắp cả giới tu tiên, trong thế hệ thanh niên có thể coi là rất mạnh. Dù sao, cả Bùi Thi Ngữ hay Bạch Thư Hòa cũng không mạnh bằng Lý Tuyết Nhi hiện giờ. Có lẽ vì những lời người yêu nói trước khi qua đời đã cho Lý Tuyết Nhi động lực rất lớn. Khiến những năm này nàng vẫn luôn quyết chí tự cường, cố gắng tu luyện, biến bi thương thành động lực.
“Mặc dù yêu cầu của ta có vẻ vô cùng lỗ mãng, cũng rất thiếu lễ phép, nhưng ta hy vọng, sau khi ngươi chính thức trở thành thiếu chủ Bạch Đế Thành.”
"Có thể đấu với ta một trận." Lý Tuyết Nhi đứng giữa những cánh hoa đào bay lượn, nghiêm túc nhìn Tô Ngật An, "Chiến thắng ta, hắn mới yên lòng, ta mới yên lòng."
Tô Ngật An im lặng. Nhưng cũng hiểu rằng, trên thực tế đây cũng là một cách Lý Tuyết Nhi bày tỏ tình cảm sâu sắc dành cho Bạch Tử Mặc. Dù cho người mình yêu đã hoàn toàn biến mất, nàng vẫn muốn thử thách người thay thế Bạch Tử Mặc, xem người đó có thể bảo vệ tốt Bạch Linh Nhi hay không.
Tô Ngật An gật đầu: "Tuy hơi gượng ép, nhưng ta đồng ý."
Sau khi dùng xong bữa sáng ở đại điện. Bạch Nguyệt Liên không dây dưa dài dòng, dẫn Tô Ngật An vào thẳng vấn đề chính. Đi đường một hồi. Tô Ngật An nhanh chóng đến thao trường dành riêng cho Bạch Đế Thành. Nơi này đã tập trung rất nhiều trưởng lão cấp cao của Bạch Đế Thành.
Còn đứng ở trung tâm thao trường là bảy bóng hình trẻ tuổi, lúc này sau khi thấy Tô Ngật An đến thì đồng loạt hướng ánh mắt về phía hắn. Hoàn toàn không để ý ánh mắt dò xét của mọi người. Tô Ngật An ánh mắt không né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.
“Thời gian của ta rất gấp, hay là, tất cả các ngươi cùng lên đi?”
Thời gian quay trở lại vài phút trước, trên đường đến thao trường.
“Ngật An, dựa theo thực lực của ngươi mà nói, vượt qua cuộc tỷ thí lần này không có gì khó.”
"Bất quá, những thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ của Bạch Đế Thành ta, người nào cũng đều kiêu căng ngạo mạn." Bạch Nguyệt Liên mở miệng nói: "Nếu có thể thì ngươi đừng khách khí với bọn họ, dùng cách trực tiếp và mạnh mẽ nhất để đánh bại bọn họ."
“Đánh cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, khiến chúng thật sự khuất phục trước ngươi.”
Tô Ngật An càng nghĩ, càng muốn dùng những thủ đoạn trực tiếp và mạnh mẽ nhất để đánh bại mấy người kia. Rõ ràng chính là muốn để cho bọn họ cùng lên, mình một người đấu toàn bộ. Dù sao trước đó, dù thế nào thì hắn cũng đã đấu một mình với mấy ngàn thiên kiêu của tiên môn trong mấy cuộc thi của Đại Tiên Môn rồi. Cho dù bảy người này, mỗi người có lẽ đều có thực lực của thần tử, thần nữ của tiên môn. Nhưng khi ở những cuộc thi đấu trước hắn cũng không phát huy toàn bộ thực lực mà! Tô Ngật An rất tự tin vào thực lực của mình.
Nhưng khi hắn vừa nói ra những lời đó, tất cả mọi người đều nghe ra một sự cuồng vọng và ngông cuồng. Biểu cảm của rất nhiều tu sĩ tại chỗ đều sững lại, kinh ngạc nhìn Tô Ngật An. Tên này vốn dĩ luôn ngông cuồng như vậy sao? Bọn họ vốn đều cảm thấy việc bảy người luân phiên đánh một người đã là quá không công bằng. Bây giờ lại nghĩ sẽ không để cho bảy người đánh nhau một lượt, mà tuyển chọn một người mạnh nhất đấu với Tô Ngật An. Tô Ngật An ngược lại tốt, vừa đến đã muốn đấu với cả 7 người!
Bạch Nguyệt Liên cũng bị chấn kinh đến mức hơi ngơ người, sau khi định thần lại, cũng hướng về Tô Ngật An mà lộ ra biểu tình không hổ là người của ngươi.
“Bạch Tử Mặc, ngươi đơn giản là ngông cuồng đến cực điểm!” Nam tử có khí tức mạnh nhất dẫn đầu lên tiếng quát lớn. Giọng nói hùng hậu vang vọng làm rung chuyển cả không gian.
Những người trẻ tuổi của Bạch Đế Thành này, không ai biết thân phận thật sự của Tô Ngật An. Dù sao, chỉ xét về định lực và khả năng tự chủ. Thì những thiên kiêu trẻ tuổi đang khí huyết xung mãn này, còn kém xa sự trầm ổn, lão luyện, tầm nhìn sắc bén của các trưởng lão Bạch Đế Thành. Nếu như để cho bọn họ biết thân phận thật sự của Tô Ngật An, về sau lại buột miệng nói ra ngoài thì sẽ rước thêm rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Cho nên, trong mắt bọn họ, Tô Ngật An lúc này chính là Bạch Tử Mặc. Không chỉ người dẫn đầu đang tức giận nhìn chằm chằm Tô Ngật An. Những người còn lại cũng đồng dạng phẫn nộ. Bọn họ tuy không biết vì sao Bạch Tử Mặc biến mất nhiều năm như vậy lại xuất hiện. Nhưng trong từng ấy năm, tu vi thực lực của bọn họ đã có biến hóa long trời lở đất. Bạch Tử Mặc thật sự nghĩ, mình vẫn như trước đây, là yêu nghiệt đứng đầu trong thế hệ trẻ của Bạch Đế Thành sao?! Lại dám tuyên bố muốn một mình đấu với cả đám bọn họ!
Tốt nhất đóng vai thì phải thật sự nhập vai. Tô Ngật An những ngày qua đã cố gắng hỏi Bạch Nguyệt Liên về những đặc điểm tính cách của Bạch Tử Mặc. Biết đặc điểm lớn nhất trong tính cách của Bạch Tử Mặc chính là tự tin vào thực lực của bản thân. Một sự tự tin trấn áp cả thế hệ, một mình ta vô địch.
Tô Ngật An cười nhạt, lắc đầu: “Ta không cuồng vọng, mà là tự tin."
“Hơn nữa, ta cũng đồng dạng đang cho các ngươi một cơ hội."
"Bởi vì nói thật, nếu các ngươi đấu một mình với ta thì không ai có thể đỡ được một chiêu.” Nói xong, Tô Ngật An đưa mắt nhìn người trẻ tuổi dẫn đầu, kẻ có khí tức mạnh nhất kia, “Cũng bao gồm cả ngươi, Bạch Vấn Thiên."
Lời vừa nói ra, bầu không khí vốn đang yên tĩnh lại càng thêm tĩnh lặng. Kể từ khi Bạch Tử Mặc hoàn toàn biến mất. Bạch Vấn Thiên đã thay thế địa vị của Bạch Tử Mặc, trở thành người được Bạch Đế Thành công nhận là thiên kiêu mạnh nhất. Tu vi thực lực thậm chí còn lấn át cả Lý Tuyết Nhi một bậc, đạt đến Thần Thông cảnh thất trọng. Toàn lực bùng nổ có thể chiến đấu cùng cường giả Thần Thông cảnh đỉnh phong thế hệ trước, thậm chí có thể giành chiến thắng.
Nhưng Tô Ngật An vừa nói cái gì? Đầu tiên hắn nói tất cả mọi người ở đây, đánh một đối một cũng không đỡ nổi hắn một chiêu. Tiếp đó lại cố tình nói thẳng Bạch Vấn Thiên cũng không phải đối thủ của hắn. Không phải đang nói, chỉ cần hắn hơi ra tay thôi, Bạch Vấn Thiên sẽ trực tiếp bị đánh bại sao?
Bạch Nguyệt Liên càng không thể tin nổi nhìn Tô Ngật An, ta bảo ngươi thể hiện sự mạnh mẽ, không có bảo ngươi thể hiện đến mức này mà!
“Tốt lắm!”
“Vậy ta sẽ xem, rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì, dám tự tin mà lớn lối như thế!” Không có bất kỳ quy tắc gì trước khi trận chiến bắt đầu, hoàn toàn tự do phát huy. Bất luận là đánh cho đối phương tàn phế hay đánh ngất, chỉ cần khiến đối phương mất khả năng chiến đấu là coi như giành được chiến thắng. Trong cơn giận dữ, Bạch Vấn Thiên bộc phát toàn bộ tu vi khí huyết trực tiếp chọn cách ra tay. Các trưởng lão cao tầng còn lại của Bạch Đế Thành cũng không ngăn cản.
Bọn họ tuy trong lòng có chút khó chịu vì những lời ngông cuồng của Tô Ngật An lúc trước. Nhưng cũng biết Tô Ngật An thật sự có tư bản để ngông cuồng. Dù sao, một người đã lần lượt vượt qua các thiên kiêu của mấy đại tiên môn thì không phải một người bình thường có thể làm được.
Nhưng nói là nói thế, bọn họ vẫn có chút tự tin với Bạch Vấn Thiên. Không phải là tự tin Bạch Vấn Thiên có thể đánh thắng Tô Ngật An, mà là tự tin Bạch Vấn Thiên tuyệt đối có thể chống đỡ được một chiêu của Tô Ngật An. Dù sao, cuộc thi đấu của mấy đại tiên môn trước đó, bọn họ cũng nghe nói tới. Tô Ngật An đối với mấy vị thần tử thần nữ mạnh nhất của tiên môn đều phải ra chiêu, không có lý gì Bạch Vấn Thiên mạnh hơn đám người đó mà lại không chống được một chiêu. Nếu như là lúc bình thường, tâm trạng Tô Ngật An hẳn là sẽ chừa cho đối phương một chút thể diện, cùng đối phương chào hỏi đôi ba câu, tiếp đó loại bỏ đối phương. Nhưng bây giờ thì... Liên tục 'lật xe', tổn thất tiền của không nói. Bây giờ còn phải trốn đông trốn tây, chạy đến Bạch Đế Thành để tránh phong ba, từng giây từng phút đều phải nghĩ cách làm thế nào để cho Mị Tiên Nhan các nàng nguôi giận.
Bên ngoài có vẻ không sao cả. Nhưng kỳ thực Tô Ngật An đang nén một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết. Bây giờ lại đụng phải mấy tên muốn tranh giành vị trí thiếu chủ Bạch Đế Thành, nhất định phải xông vào mũi kiếm của hắn.
Hôm nay, hắn Tô Ngật An không ngại cho bọn chúng biết thế nào là 'đòn roi' của xã hội! Nhấn mạnh một câu, hắn không hề công báo tư thù, mượn đây để phát tiết những cảm xúc khó chịu gần đây!
Thấy Tô Ngật An vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả việc bộc phát tu vi khí tức để phản công cũng không làm. Sự khiêu khích đó khiến Bạch Vấn Thiên càng thêm tức giận, hai mắt đỏ ngầu, “Sơn Hải Ấn! Trấn!”
Oanh!!
Bạch Vấn Thiên một chưởng vung ra, bốn phía hàng vạn pháp tắc phù văn lấp lánh hiện lên, cuốn lấy năng lượng đậm đặc của thiên địa, từ từ tạo thành một ấn bảo che khuất bầu trời, hướng về phía Tô Ngật An trấn áp xuống! Hình ảnh ấn bảo khổng lồ thậm chí còn chưa rơi xuống hoàn toàn, chỉ là những uy năng khuếch tán ra đã khiến cho hư không sụp đổ như gương, toàn bộ võ trường cũng rung động ong ong do va chạm với luồng sức mạnh đáng sợ này.
"Bạch Vấn Thiên vậy mà đã tu luyện Sơn Hải Ấn đến tầng thứ tư rồi! Cách tầng thứ năm viên mãn chỉ còn một tầng nữa thôi!"
"Sơn Hải Ấn là một trong những bí thuật truyền thừa của Bạch Đế Thành, tương truyền nếu tu luyện đến viên mãn thì một ấn đạp nát trăm vạn dặm, hủy diệt vạn sinh linh!"
“Tuy tu vi của Bạch Vấn Thiên còn chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng bộc phát toàn lực như thế này, Bạch Tử Mặc e là sẽ không dễ chịu!”
Ngay lúc mấy tồn tại trẻ tuổi khác đang khiếp sợ trong lòng, cảm thấy Tô Ngật An khó vượt qua được thì. RẦM RẦM! Một cảnh tượng làm phá vỡ thế giới quan của bọn họ đã xuất hiện. Tô Ngật An thậm chí còn không thi triển thần thông, năm ngón tay nắm thành đấm, tiếp đó hung hăng tung ra một quyền. Cùng với một tiếng nổ xé gió, Sơn Hải Ấn đang áp xuống lập tức bị sức mạnh đáng sợ hơn đánh trúng, vỡ nát thành vô số mảnh vụn!
"Phụt!"
Mà Bạch Vấn Thiên, kẻ vừa đánh ra một kích này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trong ánh mắt đờ đẫn kinh hãi của họ. Thân ảnh Bạch Vấn Thiên vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, một tiếng 'rầm' vang lên hung hăng nện xuống chỗ xa, toàn thân chật vật đập xuống mặt đất ở võ trường tạo thành một cái hố sâu cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận