Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 205 :Gian phu dâm phụ, lấn ta quá đáng!
Vô số ý nghĩ trào dâng trong đầu Dạ Vô Thương. Vạn mối suy tư cuối cùng hóa thành một tiếng sấm rền vang vọng trong tiềm thức hắn. Không thể nào...? Chẳng lẽ biểu tỷ của mình đã sớm, từ nhiều năm trước, cũng bị tên súc sinh Tô Ngật An này ra tay hãm hại, thậm chí còn có một đoạn quan hệ không thể nói rõ cùng Tô Ngật An sao? Dạ Vô Thương giờ chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, ý thức hoàn toàn trống rỗng, thậm chí quên cả đau rát trên mặt. Nhớ lại trong khoảng thời gian này Tô Ngật An luôn nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, vẻ mặt của một bậc trưởng bối yêu mến vãn bối. Tô Ngật An.... Thật sự muốn trở thành biểu tỷ phu của mình sao? Về sau mình thấy Tô Ngật An, tên cẩu vật thường xuyên cướp đoạt đồ của mình, bắt nạt mình, mà mình còn phải tươi cười, gọi hắn một tiếng biểu tỷ phu? Hướng một tên gia hỏa còn nhỏ hơn mình gọi biểu tỷ phu? "Vô Thương, ngươi cảm thấy mình làm đúng sao? Cảm thấy biểu tỷ không nên ra tay đánh ngươi à?" Dạ U La nhíu mày, ngữ khí vẫn còn giận dữ, nhưng có chút hoài nghi không biết mình có xuống tay hơi nặng không. Nhưng những lời này rơi vào tai Dạ Vô Thương, trong lúc đầu óc đã hoàn toàn hỗn loạn lại biến thành một ý nghĩa hoàn toàn khác. "Vô Thương, Tô Ngật An đây là biểu tỷ phu của ngươi đấy! Cầm đồ tốt của biểu tỷ phu còn không biết cảm kích, còn hất nồi như vậy! Thật sự là lộn ngược càn khôn, không biết lớn nhỏ!" "Ngươi..." Dạ Vô Thương toàn thân run rẩy. Cảm giác mình không những bị cẩu vật Tô Ngật An đùa bỡn. Mà còn bị biểu tỷ của mình cùng đám người bọn họ đùa bỡn! Hắn cảm thấy tất cả những điều này chỉ là trò trêu ghẹo giữa biểu tỷ cùng những người khác với Tô Ngật An mà thôi! Còn hắn lại là vật hy sinh trong màn kịch này, Liên Nhi thì sao? Cơ thể Dạ Vô Thương đều run lên vì giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, cuối cùng gầm lên giận dữ: "Bọn gian phu dâm phụ các ngươi! Lấn ta quá đáng!!!" Ầm ầm!! Tô Ngật An đang hoàn toàn không thấy gì đến Thập Vạn Đại Sơn bước chân bỗng nhiên khựng lại. Vô thức quay đầu nhìn về phía Thập Vạn Đại Sơn, mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc không thôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Phong ba chẳng phải đã lắng xuống rồi sao? Dạ Vô Thương chẳng phải đã bị phát hiện rồi sao? Tại sao phương hướng Thập Vạn Đại Sơn lại bộc phát động tĩnh lớn như vậy, thậm chí còn có khí tức vô cùng đáng sợ lan tràn? "Chẳng lẽ là... Ta hiểu lầm Dạ Vô Thương rồi, tiểu tử kia vì giúp mình kéo dài thời gian, lại cố ý châm chọc chúng nữ sao?" Tô Ngật An cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, ngược lại không thể làm một tên nhóc tò mò chạy về nhìn xem chứ? Chuồn thôi chuồn thôi! Dạ Vô Thương trước đó là ca ta hiểu lầm ngươi! Không nghĩ tới ngươi lại trượng nghĩa như vậy, còn giúp ta kéo dài thời gian! Về sau ca tuyệt đối thay đổi cách nhìn, thật tốt đối với ngươi!........ "Cho nên, tất cả đều là do chúng ta hiểu lầm, bây giờ nên làm gì?" Trên mặt đất tàn phá, chúng nữ một lần nữa hội tụ. Mặt ai nấy đều khó coi. Tên Tô Ngật An kia vừa rồi thừa dịp loạn không biết chạy đi đâu rồi! Các nàng lại hoàn toàn mất dấu tên gia hỏa này! Cách đó không xa. Mặt đất càng ngày càng lún xuống, một vật đen như mực lộ ra một nửa trên mặt đất. Đó là Dạ Vô Thương lộ ra đầu, cả người hắn cũng bị đánh lún sâu vào lòng đất. Bây giờ sống chết không rõ, không có động tĩnh gì, cũng không có ai để ý tới hắn. "Lúc trước ta cảm thấy, ở hướng tây nam có cấm chế che chắn truyền đến dao động khác thường! Tô Ngật An rất có khả năng là đã chạy về hướng đó!" Mị Tiên Nhan bay lên không trung, chỉ để lại một âm thanh từ xa truyền đến, "Tiếp tục ở lại đây thảo luận có ích gì! Hắn có thể còn để lại chút dấu vết, ta đi tìm hắn!" Thấy một màn như vậy, các nữ nhân còn lại cũng im lặng không nói gì. Tuy không đến mức như Mị Tiên Nhan mất khống chế vì tức giận, nhưng trong lòng các nàng cũng nén một bụng lửa. Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa là các nàng có thể bắt được Tô Ngật An! Nhưng nửa đường lại giết ra cái tên Dạ Vô Thương chết tiệt này! Nguyên bản đang cố gắng giãy giụa, muốn từ lòng đất bò ra, Dạ Vô Thương đột nhiên cảm nhận được sát ý lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến, lập tức như rơi xuống hầm băng, da đầu tê dại, ngay lập tức liền ngoan ngoãn nằm im xuống! Hắn đã bị đánh thê thảm như vậy rồi, Tô Ngật An cho hắn coi như thù lao pháp bảo Luân Hồi cảnh cũng đã bị cướp đi, một đám người này còn muốn giết người diệt khẩu sao? Có còn vương pháp hay không? Có còn pháp luật nữa không? "Tô Ngật An! Cẩu vật vô lương tâm ngươi! Lão tử không chết, ta với ngươi không xong!" Dạ Vô Thương trong lòng mắng ầm lên, "Lại còn nhúng tay hãm hại biểu tỷ của ta nữa, ta Dạ Vô Thương quyết không đội trời chung với ngươi!" Với những chuyện Tô Ngật An làm với hắn ngày hôm nay. Coi như tên đê tiện Tô Ngật An này, thật sự có thể đoạt được biểu tỷ của hắn. Có thể sau này cho dù hắn có chết, chết ở bên ngoài, từ trên vách đá nhảy xuống, cũng tuyệt đối sẽ không gọi Tô Ngật An một tiếng biểu tỷ phu!........ Một nơi bến cảng Tiên thuyền ở Thương Hải Giới. Một chiếc tiên thuyền mặt ngoài cấm chế lóe lên, thuận gió dựng lên. Tô Ngật An đã thay đổi khí tức và dung mạo, nhìn Thương Hải Giới càng ngày càng nhỏ ở bên dưới, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thở ra. Nguy hiểm thật! Kiếp này lại được hắn bình an vô sự vượt qua! Ngược lại may mắn nhờ có Dạ Vô Thương gánh nồi... Thật là người tốt! "Dựa theo thời gian phỏng đoán, chẳng bao lâu nữa thư viện Thiên Tâm sẽ mở cửa, nhưng ta làm sao vào đó được đây..." "Là dùng thư mời của quốc chủ Thái Huyền Tiên Triều đưa cho ta, hay là dùng thân phận thiếu chủ Bạch Đế Thành để vào?" Tô Ngật An lại tự nhủ khó khăn. Hắn không ngốc, rất nhiều chuyện cũng đã nhìn thấu. Lão hồ ly quốc chủ Thái Huyền Tiên Triều tuy cho mình không ít lợi ích, nhưng thực tế đó chỉ là chiêu sau của hắn ta thôi. Nếu dùng thư mời của quốc chủ Thái Huyền Tiên Triều mà đi vào, rất có thể hắn sẽ bị phát hiện trước, thậm chí sẽ hấp dẫn Sở Khuynh Tiên tới. Mặc dù Sở Khuynh Tiên và những người khác không cố chấp như Mị Tiên Nhan, nhưng cũng không sai biệt lắm, cũng mắc bệnh cả rồi. Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi, giữa hai người bọn họ không còn khả năng vãn hồi, mà còn cứ dây dưa với hắn! Về việc dùng thân phận thiếu chủ Bạch Đế Thành. Lúc trước Lục Tư Dao cùng những người khác ở Bạch Đế Thành đã có tiếp xúc với Bạch Nguyệt Liên, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ về thân phận thiếu chủ Bạch Đế Thành của mình. Nếu mình dùng thân phận Phương Bạch xuất hiện, có khả năng cao sẽ lại dẫn Lục Tư Dao và đám người đến đây. Càng nghĩ càng thấy, vẫn là tán tu thì ổn thỏa hơn! "Quyết định vậy, hôm nay ta là một kiếm khách ngao du thiên hạ! Mạc Vấn Kiếm!" Lúc không có ai chú ý tới, Tiên thuyền phá tan một mảng mây trắng. Thanh niên bạch y cầm ngọc phiến vốn đang đứng ở mũi thuyền không biết đã biến mất lúc nào. Ngược lại đã biến thành một thanh niên áo xanh, đội mũ rộng vành, ngậm một cây lá trúc, gánh một thanh cổ kiếm! Tô Ngật An đưa tay đội mũ rộng vành xuống, "Lần này, chắc sẽ không xảy ra ngoài ý muốn nữa chứ?" "Thư viện Thiên Tâm, lão tử đến đây!" Cùng lúc đó. Tại một không gian đại đạo thần bí. Một tòa kiến trúc chạm trổ rường cột, tản ra ánh sáng đại đạo nồng đậm, tựa như một thư viện, đang lơ lửng giữa đại điện. Cung điện ở chính giữa kiến trúc, càng giống như một quyển sách đại đạo được mở ra, tản ra đạo vận mênh mông bao la. Mà ở trong tòa cung điện này, một ông lão chợt cảm thấy giống như mở to mắt, hơi ngẩn người một chút, sau đó lập tức mặt mày hớn hở. "Cái gì!?" "Tuyết Ngâm Kiếm Tiên đồng ý đến thư viện của ta giảng bài!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận