Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 283:Đều hâm mộ ! Cỡ lớn ăn dưa hiện trường
Chương 283: Ai nấy đều hâm mộ! Hiện trường ăn dưa quy mô lớn
Theo lý mà nói.
Đây vốn chỉ là một hồi tự thuật ký ức xưa cũ rất đỗi bình thường và rời rạc.
Nhưng chẳng hiểu vì sao.
Các nàng Mị Tiên Nhan bây giờ nghe được, hai mắt đều bốc lên ánh sáng xanh lục, nước dãi thì như sắp trào ra khỏi hốc mắt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Các nàng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng ngưỡng mộ.
Đừng nhìn các nàng mỗi người thiên phú tiềm lực đều cực kỳ cường đại, cũng là thiên chi kiêu nữ nổi danh của Chư Thiên Vạn Giới.
Nhưng về bản chất các nàng vẫn là những người phụ nữ giàu cảm xúc.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra cái hình ảnh đó.
Bản thân bị trúng hàn độc.
Có một người vượt qua núi cao biển rộng, xông vào Bí Cảnh, cùng một đám yêu thú tranh đoạt Giải Hàn Thảo, chỉ để mang về chữa trị cho sư tỷ của mình.
Nếu như có một người sư đệ như vậy, vậy thì thật sự là cả một đời cũng đáng giá!
......
Một bên khác.
Tô Ngật An sớm đã phát giác được động tĩnh bên ngoài.
Nín thở ngưng thần, dán sát vào cánh cửa lớn, lén nghe chuyện bên ngoài.
Khi nghe được những lời này, hắn vừa tái mặt, vừa có chút lúng túng.
Thực ra hắn có một bí mật nhỏ.
Năm đó, trên thực tế hắn cũng rất mạnh!
Với đủ loại thân phận nghề nghiệp gia trì, trên cơ bản chính là có thể đè người cùng cấp, thậm chí người cao hơn mình mấy cảnh giới để đánh.
Như cái gì Bí Cảnh, hoàn toàn mặc cho hắn tung hoành.
Yêu thú trong Bí cảnh cũng vậy.
Hễ thấy hắn mà không chịu nghe hắn điều khiển, không quỳ xuống gọi hắn một tiếng gia gia, nhất định phải đầu sắt đối nghịch với hắn, thì hắn đều xử lý hết, toàn bộ bắt lấy nướng thịt ăn.
Yêu thú nào có thể đánh hắn thảm hại đến vậy?
Yêu thú chi vương thấy hắn cũng phải nể nang vài phần.
Việc trước kia chịu trọng thương như vậy, kỳ thực cũng là cố ý bày ra mà thôi.
Dù sao, người ta là như thế này.
Cái gì càng dễ có được thì càng không biết trân trọng.
Nếu ở trong quá trình có được, cần phải gian khổ một chút thì lại trở nên vô cùng đáng quý.
Đặc biệt là phụ nữ.
Mà trong quá trình này, cố ý làm cho bản thân thảm hại một chút, sẽ tạo thành một cảm giác, là đã vượt qua núi cao biển rộng chỉ vì người.
Cảm giác thâm tình và lãng mạn không phải sẽ đến sao?
Sau đó lại giả vờ bị trọng thương.
Để cho đối phương biết, là vì nàng mà bản thân mới chịu trọng thương nặng đến như vậy.
Khiến cho đối phương áy náy và xúc động.
Hai trọng gia trì, độ thiện cảm này không phải sẽ tăng vọt lên sao!
Chỉ là khi đó hắn không nắm chắc được cái độ, dường như đã có hơi quá.
Kết quả rõ ràng...
Bạch Thư Hòa yêu hắn!
“Ấu tiểu tử này trong ấn tượng của ta rất ranh mãnh, thuộc loại người nửa điểm thua thiệt cũng không chịu ăn, có đường tắt có thể đi, tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt. Ngươi thực sự vì hái một gốc Giải Hàn Thảo gì đó mà khiến bản thân mình bị thương như vậy sao? Sư cô, sao ta lại không tin được vậy chứ?”
Đúng lúc này.
Một giọng nói cười tủm tỉm bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng hắn.
Tô Ngật An đột ngột quay đầu.
Chỉ thấy Cố Phiêu Tuyết, không biết từ khi nào đã xuất hiện trong hành cung của hắn.
Bây giờ đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, đang tao nhã uống trà.
Đôi chân dài trắng như tuyết duỗi thẳng ra, bờ mông tròn trịa, ở dưới lớp quần áo bó sát càng thêm nổi bật, đường cong đầy đặn của cơ thể cùng những đường nét uyển chuyển được phác họa tinh tế.
Kết hợp với ngũ quan tuyệt mỹ cùng khí chất lạnh lùng, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh diễm.
Cố Phiêu Tuyết vừa cười như không cười nhìn Tô Ngật An, "Tiểu Ngật An, ngươi nói cho sư cô nghe một chút, lúc đó có phải ngươi cố ý ngụy trang, tranh thủ lợi thế hay không? Yên tâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai khác biết đâu. Tỷ tỷ của ta bây giờ cũng đang bế quan đấy.”
Nghe được lời này, Tô Ngật An tái mặt.
Cố Phiêu Tuyết cũng không phải là dạng nữ nhân gì tốt đẹp.
Lúc bình thường, một tiếng cũng không chịu nhận hắn là sư điệt này.
Hễ ghét bỏ thì lại càng ghét bỏ.
Lúc muốn nghe ngóng chuyện bát quái thì lại sư điệt sư điệt gọi thân mật vô cùng.
Tô Ngật An mới không thèm để ý.
Tiếp tục lén nghe chuyện bên ngoài...
Nhưng giờ khắc này, Bạch Hiểu Dạ lại như gặp phải gấp trăm lần công kích tâm lý.
Cảm giác trời đều sụp đổ triệt để.
Bởi vì nghe nữ nhi kể lại.
Tất cả những khổ cực và hậu quả này đều là do chính hắn gây ra!
Nếu như khi đó hắn không đi mời Tô Ngật An đến diễn kịch, không để cho con gái của mình thoát ra cái gọi là bóng tối tình cảm đó.
Con gái của mình cũng sẽ không gặp phải Tô Ngật An, càng sẽ không thích hắn.
Mà hắn cũng sẽ không đau khổ mất đi cô con gái nhỏ ngày xưa ôn nhu!
Nhưng kết quả thì sao?
Đã tốn một đống lớn linh thạch cùng bảo vật để mời tên cẩu vật Tô Ngật An đến diễn không nói.
Mà thuần túy là dẫn sói vào nhà, còn tự rước vào mình một ông sống cha như Tô Ngật An!
Trời sụp rồi!
“Bạch huynh, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng để ý đến làm gì!”
Đúng lúc này, Từ Phú Quý tướng mạo chất phác, cơ thể có chút tròn trịa, không biết từ đâu xuất hiện.
Cười ha hả vỗ vai Bạch Hiểu Dạ.
“Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội khuyên nhủ con gái mình đấy! để cho nàng từ bỏ Tô Ngật An cũng không phải là không thể!”
Nghe vậy, khóe miệng Bạch Hiểu Dạ co giật, cảm giác tên mập chết bầm này giọng điệu có chút đáng đánh đòn.
Tên mập mạp này cũng đâu phải người tốt lành gì.
Thật sự cho rằng hắn không nhìn ra sao.
Tên mập mạp chết bầm này đang muốn vì con gái của mình là Từ Vãn Ngưng mà giảm bớt tình địch, nên cố ý nói với hắn những lời này có phải không?
Quả không hổ danh là gian thương nổi tiếng của Chư Thiên Vạn Giới.
Quả nhiên là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có lợi cho mình!
Nếu là trước kia, hắn còn có thể suy nghĩ một chút.
Hiện tại hắn chẳng cần suy xét làm gì.
Tô Ngật An bây giờ thế nhưng là đệ tử đóng cửa của Cố Tuyết Ngâm.
Nếu Tô Ngật An thực sự trở thành con rể của hắn.
Hắn cũng xem như là dính líu quan hệ với Cố Tuyết Ngâm rồi!
Cũng xem như không lỗ vốn.
Hơn nữa con gái của tên mập mạp này cũng rất để bụng đến Tô Ngật An.
Sau này cả một nhà mấy người cùng nhau sống.
Hắn cũng xem như là dính líu quan hệ với tên mập mạp này.
Gia Thiên Thương Minh đây chính là có tiền đó!
“Ấy chà! Phú Quý huynh nói đùa!”
Bạch Hiểu Dạ hai anh em tốt, quyến rũ khoác vai Từ Phú Quý, cười ha hả nói: “Về sau chúng ta chính là người một nhà rồi, chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phải để ý! Hồng Trần Cầm Tông ta dạo gần đây cũng muốn làm ăn. Sau này cũng muốn làm phiền lão huynh a!”
Từ Phú Quý mặt đầy vẻ không thể tin.
Ta dựa vào, thời đại này còn có người không biết xấu hổ hơn cả hắn sao!
“Cửu U Ma Tông ta, về sau có lẽ cũng phải giao tiếp với mấy vị, vậy cũng làm phiền về sau nhờ vào sự giúp đỡ của các vị!”
Cửu U Ma Tôn không biết từ đâu chạy tới.
Giờ khắc này đừng nói Từ Phú Quý hai người.
Mà đến cả Tô Ngật An đang nấp ở phía sau cửa lén nghe, cũng tái mặt.
Ta dựa vào!
Từ Phú Quý và Bạch Hiểu Dạ hai người là hạng người gì, hắn hiểu quá rõ ràng. Lão già không biết xấu hổ một cái.
Nhưng mà Cửu U Ma Tôn này.
Hắn có chút ấn tượng.
Đối phương trước đây từng có chút ghét bỏ bối cảnh của mình không đủ mạnh.
Thậm chí còn cảm thấy hắn không xứng với Mị Tiên Nhan.
Bây giờ tại sao lại vô liêm sỉ mà đi bám víu, kết thân như thế chứ.
Hóa ra bây giờ biết hắn là đệ tử đóng cửa của Cố Tuyết Ngâm sao?
Đều nghĩ mượn hắn để ôm đùi Cố Tuyết Ngâm đúng không?
Toàn đồ vật thối tha không biết xấu hổ!
......
Theo lý mà nói.
Đây vốn chỉ là một hồi tự thuật ký ức xưa cũ rất đỗi bình thường và rời rạc.
Nhưng chẳng hiểu vì sao.
Các nàng Mị Tiên Nhan bây giờ nghe được, hai mắt đều bốc lên ánh sáng xanh lục, nước dãi thì như sắp trào ra khỏi hốc mắt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Các nàng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng ngưỡng mộ.
Đừng nhìn các nàng mỗi người thiên phú tiềm lực đều cực kỳ cường đại, cũng là thiên chi kiêu nữ nổi danh của Chư Thiên Vạn Giới.
Nhưng về bản chất các nàng vẫn là những người phụ nữ giàu cảm xúc.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra cái hình ảnh đó.
Bản thân bị trúng hàn độc.
Có một người vượt qua núi cao biển rộng, xông vào Bí Cảnh, cùng một đám yêu thú tranh đoạt Giải Hàn Thảo, chỉ để mang về chữa trị cho sư tỷ của mình.
Nếu như có một người sư đệ như vậy, vậy thì thật sự là cả một đời cũng đáng giá!
......
Một bên khác.
Tô Ngật An sớm đã phát giác được động tĩnh bên ngoài.
Nín thở ngưng thần, dán sát vào cánh cửa lớn, lén nghe chuyện bên ngoài.
Khi nghe được những lời này, hắn vừa tái mặt, vừa có chút lúng túng.
Thực ra hắn có một bí mật nhỏ.
Năm đó, trên thực tế hắn cũng rất mạnh!
Với đủ loại thân phận nghề nghiệp gia trì, trên cơ bản chính là có thể đè người cùng cấp, thậm chí người cao hơn mình mấy cảnh giới để đánh.
Như cái gì Bí Cảnh, hoàn toàn mặc cho hắn tung hoành.
Yêu thú trong Bí cảnh cũng vậy.
Hễ thấy hắn mà không chịu nghe hắn điều khiển, không quỳ xuống gọi hắn một tiếng gia gia, nhất định phải đầu sắt đối nghịch với hắn, thì hắn đều xử lý hết, toàn bộ bắt lấy nướng thịt ăn.
Yêu thú nào có thể đánh hắn thảm hại đến vậy?
Yêu thú chi vương thấy hắn cũng phải nể nang vài phần.
Việc trước kia chịu trọng thương như vậy, kỳ thực cũng là cố ý bày ra mà thôi.
Dù sao, người ta là như thế này.
Cái gì càng dễ có được thì càng không biết trân trọng.
Nếu ở trong quá trình có được, cần phải gian khổ một chút thì lại trở nên vô cùng đáng quý.
Đặc biệt là phụ nữ.
Mà trong quá trình này, cố ý làm cho bản thân thảm hại một chút, sẽ tạo thành một cảm giác, là đã vượt qua núi cao biển rộng chỉ vì người.
Cảm giác thâm tình và lãng mạn không phải sẽ đến sao?
Sau đó lại giả vờ bị trọng thương.
Để cho đối phương biết, là vì nàng mà bản thân mới chịu trọng thương nặng đến như vậy.
Khiến cho đối phương áy náy và xúc động.
Hai trọng gia trì, độ thiện cảm này không phải sẽ tăng vọt lên sao!
Chỉ là khi đó hắn không nắm chắc được cái độ, dường như đã có hơi quá.
Kết quả rõ ràng...
Bạch Thư Hòa yêu hắn!
“Ấu tiểu tử này trong ấn tượng của ta rất ranh mãnh, thuộc loại người nửa điểm thua thiệt cũng không chịu ăn, có đường tắt có thể đi, tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt. Ngươi thực sự vì hái một gốc Giải Hàn Thảo gì đó mà khiến bản thân mình bị thương như vậy sao? Sư cô, sao ta lại không tin được vậy chứ?”
Đúng lúc này.
Một giọng nói cười tủm tỉm bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng hắn.
Tô Ngật An đột ngột quay đầu.
Chỉ thấy Cố Phiêu Tuyết, không biết từ khi nào đã xuất hiện trong hành cung của hắn.
Bây giờ đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, đang tao nhã uống trà.
Đôi chân dài trắng như tuyết duỗi thẳng ra, bờ mông tròn trịa, ở dưới lớp quần áo bó sát càng thêm nổi bật, đường cong đầy đặn của cơ thể cùng những đường nét uyển chuyển được phác họa tinh tế.
Kết hợp với ngũ quan tuyệt mỹ cùng khí chất lạnh lùng, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh diễm.
Cố Phiêu Tuyết vừa cười như không cười nhìn Tô Ngật An, "Tiểu Ngật An, ngươi nói cho sư cô nghe một chút, lúc đó có phải ngươi cố ý ngụy trang, tranh thủ lợi thế hay không? Yên tâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, không có ai khác biết đâu. Tỷ tỷ của ta bây giờ cũng đang bế quan đấy.”
Nghe được lời này, Tô Ngật An tái mặt.
Cố Phiêu Tuyết cũng không phải là dạng nữ nhân gì tốt đẹp.
Lúc bình thường, một tiếng cũng không chịu nhận hắn là sư điệt này.
Hễ ghét bỏ thì lại càng ghét bỏ.
Lúc muốn nghe ngóng chuyện bát quái thì lại sư điệt sư điệt gọi thân mật vô cùng.
Tô Ngật An mới không thèm để ý.
Tiếp tục lén nghe chuyện bên ngoài...
Nhưng giờ khắc này, Bạch Hiểu Dạ lại như gặp phải gấp trăm lần công kích tâm lý.
Cảm giác trời đều sụp đổ triệt để.
Bởi vì nghe nữ nhi kể lại.
Tất cả những khổ cực và hậu quả này đều là do chính hắn gây ra!
Nếu như khi đó hắn không đi mời Tô Ngật An đến diễn kịch, không để cho con gái của mình thoát ra cái gọi là bóng tối tình cảm đó.
Con gái của mình cũng sẽ không gặp phải Tô Ngật An, càng sẽ không thích hắn.
Mà hắn cũng sẽ không đau khổ mất đi cô con gái nhỏ ngày xưa ôn nhu!
Nhưng kết quả thì sao?
Đã tốn một đống lớn linh thạch cùng bảo vật để mời tên cẩu vật Tô Ngật An đến diễn không nói.
Mà thuần túy là dẫn sói vào nhà, còn tự rước vào mình một ông sống cha như Tô Ngật An!
Trời sụp rồi!
“Bạch huynh, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng để ý đến làm gì!”
Đúng lúc này, Từ Phú Quý tướng mạo chất phác, cơ thể có chút tròn trịa, không biết từ đâu xuất hiện.
Cười ha hả vỗ vai Bạch Hiểu Dạ.
“Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội khuyên nhủ con gái mình đấy! để cho nàng từ bỏ Tô Ngật An cũng không phải là không thể!”
Nghe vậy, khóe miệng Bạch Hiểu Dạ co giật, cảm giác tên mập chết bầm này giọng điệu có chút đáng đánh đòn.
Tên mập mạp này cũng đâu phải người tốt lành gì.
Thật sự cho rằng hắn không nhìn ra sao.
Tên mập mạp chết bầm này đang muốn vì con gái của mình là Từ Vãn Ngưng mà giảm bớt tình địch, nên cố ý nói với hắn những lời này có phải không?
Quả không hổ danh là gian thương nổi tiếng của Chư Thiên Vạn Giới.
Quả nhiên là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có lợi cho mình!
Nếu là trước kia, hắn còn có thể suy nghĩ một chút.
Hiện tại hắn chẳng cần suy xét làm gì.
Tô Ngật An bây giờ thế nhưng là đệ tử đóng cửa của Cố Tuyết Ngâm.
Nếu Tô Ngật An thực sự trở thành con rể của hắn.
Hắn cũng xem như là dính líu quan hệ với Cố Tuyết Ngâm rồi!
Cũng xem như không lỗ vốn.
Hơn nữa con gái của tên mập mạp này cũng rất để bụng đến Tô Ngật An.
Sau này cả một nhà mấy người cùng nhau sống.
Hắn cũng xem như là dính líu quan hệ với tên mập mạp này.
Gia Thiên Thương Minh đây chính là có tiền đó!
“Ấy chà! Phú Quý huynh nói đùa!”
Bạch Hiểu Dạ hai anh em tốt, quyến rũ khoác vai Từ Phú Quý, cười ha hả nói: “Về sau chúng ta chính là người một nhà rồi, chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần phải để ý! Hồng Trần Cầm Tông ta dạo gần đây cũng muốn làm ăn. Sau này cũng muốn làm phiền lão huynh a!”
Từ Phú Quý mặt đầy vẻ không thể tin.
Ta dựa vào, thời đại này còn có người không biết xấu hổ hơn cả hắn sao!
“Cửu U Ma Tông ta, về sau có lẽ cũng phải giao tiếp với mấy vị, vậy cũng làm phiền về sau nhờ vào sự giúp đỡ của các vị!”
Cửu U Ma Tôn không biết từ đâu chạy tới.
Giờ khắc này đừng nói Từ Phú Quý hai người.
Mà đến cả Tô Ngật An đang nấp ở phía sau cửa lén nghe, cũng tái mặt.
Ta dựa vào!
Từ Phú Quý và Bạch Hiểu Dạ hai người là hạng người gì, hắn hiểu quá rõ ràng. Lão già không biết xấu hổ một cái.
Nhưng mà Cửu U Ma Tôn này.
Hắn có chút ấn tượng.
Đối phương trước đây từng có chút ghét bỏ bối cảnh của mình không đủ mạnh.
Thậm chí còn cảm thấy hắn không xứng với Mị Tiên Nhan.
Bây giờ tại sao lại vô liêm sỉ mà đi bám víu, kết thân như thế chứ.
Hóa ra bây giờ biết hắn là đệ tử đóng cửa của Cố Tuyết Ngâm sao?
Đều nghĩ mượn hắn để ôm đùi Cố Tuyết Ngâm đúng không?
Toàn đồ vật thối tha không biết xấu hổ!
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận