Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 286:Nếu như có thể sớm một chút gặp nhau liền tốt
"Chương 286: Nếu như có thể sớm một chút gặp nhau liền tốt “Thế nào? Thấy mỹ nhân rơi lệ, lòng ngươi đau xót? Có ý định tái hợp?” Cố Phiêu Tuyết xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, cười khanh khách xông tới.
“Ý định tái hợp?” Trong đại điện.
Tô Ngật An trong lòng cảm xúc rối bời, nhưng cuối cùng chỉ cười cười, không đáp lời.
Nhưng cái gì cũng không nói.
Chỉ là thần sắc hờ hững, nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nhìn Sở Khuynh Tiên, Lạc Thanh Ca và Tô Tô ba người càng lúc càng xa.
Dưới ánh chiều tà, bóng lưng các nàng trở nên đơn bạc khác thường, tựa như ngọn gió thổi qua sẽ ngã xuống.
“Gương vỡ lại lành cuối cùng cũng có khe hở, ngọc nát ghép lại vẫn còn vết.” Tô Ngật An bỗng thốt lên một tiếng.
Huống chi.
Hắn đã sớm muốn cắt đứt tầng dây dưa này rồi.
Từ cái ngày mà mỗi người đi một ngả kia, hắn đã không từng nghĩ muốn hợp lại, càng không thể tái hợp… Nghe lời này, Cố Phiêu Tuyết tức giận liếc mắt.
Ngươi ngược lại còn cảm thấy tiếc cho bọn họ, thậm chí còn làm thơ!
Lúc trước Sở Khuynh Tiên, Lạc Thanh Ca cùng Tô Tô bị Mị Tiên Nhan mấy người châm chọc nhục nhã.
Ngươi tên nhóc này thế nhưng lại đứng sau cửa xem hăng say.
Thậm chí còn tỏ vẻ cuối cùng cũng có người trút giận giúp mình.
Hiện tại lại giả bộ!
Thật là giết người phải tru diệt cả lòng dạ!
Bất quá, sự việc không diễn ra thuận lợi như Tô Ngật An nghĩ.
Các nàng đồng lòng đối ngoại, sau khi dứt khoát đưa Sở Khuynh Tiên ba người đi.
Lại bắt đầu kể lại những chuyện những năm này sống chung với Tô Ngật An.
Không có ý gì khác, chỉ là khoe khoang thuần túy.
Đương nhiên, có một vài chuyện là nói quá lên.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng, càng nói quá hiệu quả càng tốt.
Có thể khiến tình địch càng thêm ngưỡng mộ mình.
Cảm giác bị tình địch ước ao ghen tị này, thật sự vẫn rất thoải mái a!
Đương nhiên.
Mỗi lần vì tình địch khoe khoang, trong lòng nảy sinh bất mãn và chua xót, mấy người đều vô thức ghi một bút lên đầu Tô Ngật An.
Ngàn sai vạn sai, cũng là lỗi của Tô Ngật An!
Chỉ có thể đánh cho Tô Ngật An một trận, như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng!
“Chậc chậc!” Cố Phiêu Tuyết cũng đang dùng thần niệm cảm giác thế giới bên ngoài.
Giờ nghe tiếng các nàng tranh giành tình nhân, có chút bất mãn lắc đầu, “Có người gần đây ở bên ngoài sống thoải mái, rảnh rỗi lại trêu chọc tiên tử giới tu tiên. Xem tiên tử vì mình mà tranh giành tình nhân.
Thật tội nghiệp cho tỷ tỷ ta ở Băng Thần Kiếm Sơn đợi người ta nhiều năm như vậy.
Ngoài chút hồi ức tốt đẹp ban đầu.
Như Bạch Thư Hòa nói về chuyện cùng người nọ ngắm Tinh Hải.
Như Bùi Thi Ngữ nói về việc hai người ngâm thơ vịnh phú cả đêm.
Như Từ Vãn Ngưng kể về những trò chơi nhỏ đặc biệt để tăng thêm tình cảm đôi bên.
Tỷ tỷ nhà ta lại chưa từng được trải qua cái gì.
Rõ ràng tỷ tỷ của ta đến trước nhất.
Nhưng cuối cùng người nào đó lại làm những chuyện mà tỷ tỷ ta chưa từng được làm với người đến sau.
Đàn ông phụ bạc a, không phải người a!” Nghe Cố Phiêu Tuyết lải nhải bên tai.
Tô Ngật An đen mặt.
Ngươi làm sao thế hả?
Hơn nữa ai biết Cố Tuyết Ngâm vẫn ôm tình cảm đó với ta?
Thực ra đến giờ hắn vẫn hơi hoảng hốt.
Cố Tuyết Ngâm đấy!
Hắn vốn tưởng Cố Tuyết Ngâm ham thích kiếm đạo, cực kỳ ghét chuyện nam nữ.
Vậy mà thật sự lại để ý đến hắn.
Nhưng mà… Tô Ngật An thở dài thật sâu.
Nói thật.
Hắn không cảm thấy mình và Cố Tuyết Ngâm sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Bởi vì chênh lệch giữa hai người, thậm chí lịch duyệt của hai bên cũng khác nhau rất nhiều.
Mặc dù nói Từ Vãn Ngưng bọn người, lúc đầu cũng có sự khác biệt lớn với hắn.
Nhưng trên thực tế bọn họ rất tương đồng, có thể nói là người cùng một thời đại.
Những người mới của thời đại.
Còn Cố Tuyết Ngâm thì sao?
Tuy rằng rất trẻ tuổi.
Nhưng so với Chí cường giả mà nói thì nàng đã có thể xem là cường giả cuối thời thượng cổ.
Hai người ở hai thời đại khác nhau.
Thái độ và kinh nghiệm cũng sẽ khác biệt.
Mà thái độ và kinh nghiệm khác biệt sẽ tạo ra sự khác nhau trong tình cảm.
Cố Tuyết Ngâm hoàn toàn không quen bộc lộ cảm xúc thật với hắn.
Hắn cũng không dám thể hiện thái độ với Mị Tiên Nhan, Từ Vãn Ngưng, Bạch Thư Hòa như vậy trước mặt Cố Tuyết Ngâm.
Thậm chí hắn còn không dám giả vờ.
Rõ ràng luôn nói mình là một người thế thân ưu tú, chuyên nghiệp.
Nhưng trước mặt sư tôn, hắn lại hoàn toàn thất bại.
Bởi vì hắn không dám diễn.
Hắn thật sự không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Cố Tuyết Ngâm.
Có lẽ là vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, có lẽ là không biết phải làm gì.
Tô Ngật An lại thở dài.
Lấy từ trong không gian trữ vật một khối ngọc bội đặc biệt.
Ngọc bội này dường như được tạo hình đơn giản bằng kiếm.
Nhìn vuông vức.
Một sợi dây đỏ từ lỗ nhỏ được xâu vào, tết thành hình một nút bình an.
Phía trên ngọc bội màu trắng có khắc mấy chữ thanh tú tinh tế—— Bình an, bình an, một đời trôi chảy.
Trong đầu Tô Ngật An không khỏi hiện ra mùa đông lần đầu tiên gặp Cố Tuyết Ngâm.
“Nếu có thể gặp nàng muộn hơn chút nữa thì tốt.” “Nếu có thể gặp hắn sớm hơn một chút thì tốt.” Sâu trong tinh không.
Cố Tuyết Ngâm nhìn cây kiếm gỗ nhỏ trong tay mà có chút xuất thần.
Đây là cây kiếm gỗ nhỏ mà Tô Ngật An thích dùng khi còn ở bên nàng.
Kiếm gỗ rất đơn giản.
Nhưng dường như vương vấn một chút hương vị của Tô Ngật An.
Mỗi lần cầm chặt cây kiếm gỗ này.
Cố Tuyết Ngâm đều nhớ đến những hồi ức tốt đẹp đối với nàng.
Nàng nhớ lại hình ảnh trước kia, khi Tô Ngật An luyện kiếm dưới chân núi Băng Thần Kiếm Sơn, nàng đứng bên cạnh mỉm cười nhìn.
Bình dị, nhưng rất đẹp.
Nhưng có lẽ đó chỉ là đối với nàng.
Có lẽ cũng vì hai người không ở cùng một thời đại.
Nên trong rất nhiều chuyện, hai người có cái nhìn và cách theo đuổi khác biệt.
Có lẽ nàng thích cuộc sống bình đạm như vậy.
Nhưng Tô Ngật An có lẽ lại khác.
Nếu Tô Ngật An và nàng sinh ra trong cùng một thời đại, nàng có lẽ đã có thể gặp Tô Ngật An sớm hơn.
Có lẽ có thể hạnh phúc hơn?
“Có thể gặp nhau, vốn dĩ đã là may mắn rồi, Cố Tuyết Ngâm à Cố Tuyết Ngâm, sao ngươi lúc nào cũng được voi đòi tiên thế?” Cố Tuyết Ngâm cười nhẹ.
Như nâng niu trân bảo, nàng cất cây kiếm gỗ nhỏ vào.
Không sao.
Tô Ngật An đang thay đổi.
Nàng cũng có thể vì Tô Ngật An mà thay đổi.
Có lẽ.
Sau khi chứng đạo thành đế.
Nàng có thể đi cùng Tô Ngật An.
Từ góc nhìn của nàng để trải nghiệm một cuộc sống khác, nhìn thế giới khác.
Tô Ngật An dù có hồi ức tươi đẹp với Mị Tiên Nhan, Từ Vãn Ngưng và nhiều người khác.
Nàng cũng chỉ có một chút ít như vậy.
Nhưng bây giờ.
Nàng muốn có nhiều hồi ức tốt đẹp hơn nữa với Tô Ngật An.
“Cái tên bình an này, có lẽ nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi thứ rất tốt.
Quả nhiên vẫn ngây thơ như trước.” Cố Tuyết Ngâm cười nhẹ.
Từ cái ngày Tô Ngật An bị thương, nàng đã nhận ra bản thể và phân thân của Tô Ngật An đã tráo đổi cho nhau.
Tô Ngật An thật sự.
Hình như đã biến thành Tần Phượng Ca rồi.
Như vậy cũng tốt.
Nàng cũng có thể âm thầm đi theo sau lưng Tô Ngật An.
Cũng coi như là đứng ở một góc nhìn khác, bằng một phương thức khác.
Gạt bỏ những người khác.
Một mình cùng Tô Ngật An trải qua thế giới riêng của hai người."
“Ý định tái hợp?” Trong đại điện.
Tô Ngật An trong lòng cảm xúc rối bời, nhưng cuối cùng chỉ cười cười, không đáp lời.
Nhưng cái gì cũng không nói.
Chỉ là thần sắc hờ hững, nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nhìn Sở Khuynh Tiên, Lạc Thanh Ca và Tô Tô ba người càng lúc càng xa.
Dưới ánh chiều tà, bóng lưng các nàng trở nên đơn bạc khác thường, tựa như ngọn gió thổi qua sẽ ngã xuống.
“Gương vỡ lại lành cuối cùng cũng có khe hở, ngọc nát ghép lại vẫn còn vết.” Tô Ngật An bỗng thốt lên một tiếng.
Huống chi.
Hắn đã sớm muốn cắt đứt tầng dây dưa này rồi.
Từ cái ngày mà mỗi người đi một ngả kia, hắn đã không từng nghĩ muốn hợp lại, càng không thể tái hợp… Nghe lời này, Cố Phiêu Tuyết tức giận liếc mắt.
Ngươi ngược lại còn cảm thấy tiếc cho bọn họ, thậm chí còn làm thơ!
Lúc trước Sở Khuynh Tiên, Lạc Thanh Ca cùng Tô Tô bị Mị Tiên Nhan mấy người châm chọc nhục nhã.
Ngươi tên nhóc này thế nhưng lại đứng sau cửa xem hăng say.
Thậm chí còn tỏ vẻ cuối cùng cũng có người trút giận giúp mình.
Hiện tại lại giả bộ!
Thật là giết người phải tru diệt cả lòng dạ!
Bất quá, sự việc không diễn ra thuận lợi như Tô Ngật An nghĩ.
Các nàng đồng lòng đối ngoại, sau khi dứt khoát đưa Sở Khuynh Tiên ba người đi.
Lại bắt đầu kể lại những chuyện những năm này sống chung với Tô Ngật An.
Không có ý gì khác, chỉ là khoe khoang thuần túy.
Đương nhiên, có một vài chuyện là nói quá lên.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng, càng nói quá hiệu quả càng tốt.
Có thể khiến tình địch càng thêm ngưỡng mộ mình.
Cảm giác bị tình địch ước ao ghen tị này, thật sự vẫn rất thoải mái a!
Đương nhiên.
Mỗi lần vì tình địch khoe khoang, trong lòng nảy sinh bất mãn và chua xót, mấy người đều vô thức ghi một bút lên đầu Tô Ngật An.
Ngàn sai vạn sai, cũng là lỗi của Tô Ngật An!
Chỉ có thể đánh cho Tô Ngật An một trận, như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng!
“Chậc chậc!” Cố Phiêu Tuyết cũng đang dùng thần niệm cảm giác thế giới bên ngoài.
Giờ nghe tiếng các nàng tranh giành tình nhân, có chút bất mãn lắc đầu, “Có người gần đây ở bên ngoài sống thoải mái, rảnh rỗi lại trêu chọc tiên tử giới tu tiên. Xem tiên tử vì mình mà tranh giành tình nhân.
Thật tội nghiệp cho tỷ tỷ ta ở Băng Thần Kiếm Sơn đợi người ta nhiều năm như vậy.
Ngoài chút hồi ức tốt đẹp ban đầu.
Như Bạch Thư Hòa nói về chuyện cùng người nọ ngắm Tinh Hải.
Như Bùi Thi Ngữ nói về việc hai người ngâm thơ vịnh phú cả đêm.
Như Từ Vãn Ngưng kể về những trò chơi nhỏ đặc biệt để tăng thêm tình cảm đôi bên.
Tỷ tỷ nhà ta lại chưa từng được trải qua cái gì.
Rõ ràng tỷ tỷ của ta đến trước nhất.
Nhưng cuối cùng người nào đó lại làm những chuyện mà tỷ tỷ ta chưa từng được làm với người đến sau.
Đàn ông phụ bạc a, không phải người a!” Nghe Cố Phiêu Tuyết lải nhải bên tai.
Tô Ngật An đen mặt.
Ngươi làm sao thế hả?
Hơn nữa ai biết Cố Tuyết Ngâm vẫn ôm tình cảm đó với ta?
Thực ra đến giờ hắn vẫn hơi hoảng hốt.
Cố Tuyết Ngâm đấy!
Hắn vốn tưởng Cố Tuyết Ngâm ham thích kiếm đạo, cực kỳ ghét chuyện nam nữ.
Vậy mà thật sự lại để ý đến hắn.
Nhưng mà… Tô Ngật An thở dài thật sâu.
Nói thật.
Hắn không cảm thấy mình và Cố Tuyết Ngâm sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Bởi vì chênh lệch giữa hai người, thậm chí lịch duyệt của hai bên cũng khác nhau rất nhiều.
Mặc dù nói Từ Vãn Ngưng bọn người, lúc đầu cũng có sự khác biệt lớn với hắn.
Nhưng trên thực tế bọn họ rất tương đồng, có thể nói là người cùng một thời đại.
Những người mới của thời đại.
Còn Cố Tuyết Ngâm thì sao?
Tuy rằng rất trẻ tuổi.
Nhưng so với Chí cường giả mà nói thì nàng đã có thể xem là cường giả cuối thời thượng cổ.
Hai người ở hai thời đại khác nhau.
Thái độ và kinh nghiệm cũng sẽ khác biệt.
Mà thái độ và kinh nghiệm khác biệt sẽ tạo ra sự khác nhau trong tình cảm.
Cố Tuyết Ngâm hoàn toàn không quen bộc lộ cảm xúc thật với hắn.
Hắn cũng không dám thể hiện thái độ với Mị Tiên Nhan, Từ Vãn Ngưng, Bạch Thư Hòa như vậy trước mặt Cố Tuyết Ngâm.
Thậm chí hắn còn không dám giả vờ.
Rõ ràng luôn nói mình là một người thế thân ưu tú, chuyên nghiệp.
Nhưng trước mặt sư tôn, hắn lại hoàn toàn thất bại.
Bởi vì hắn không dám diễn.
Hắn thật sự không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Cố Tuyết Ngâm.
Có lẽ là vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, có lẽ là không biết phải làm gì.
Tô Ngật An lại thở dài.
Lấy từ trong không gian trữ vật một khối ngọc bội đặc biệt.
Ngọc bội này dường như được tạo hình đơn giản bằng kiếm.
Nhìn vuông vức.
Một sợi dây đỏ từ lỗ nhỏ được xâu vào, tết thành hình một nút bình an.
Phía trên ngọc bội màu trắng có khắc mấy chữ thanh tú tinh tế—— Bình an, bình an, một đời trôi chảy.
Trong đầu Tô Ngật An không khỏi hiện ra mùa đông lần đầu tiên gặp Cố Tuyết Ngâm.
“Nếu có thể gặp nàng muộn hơn chút nữa thì tốt.” “Nếu có thể gặp hắn sớm hơn một chút thì tốt.” Sâu trong tinh không.
Cố Tuyết Ngâm nhìn cây kiếm gỗ nhỏ trong tay mà có chút xuất thần.
Đây là cây kiếm gỗ nhỏ mà Tô Ngật An thích dùng khi còn ở bên nàng.
Kiếm gỗ rất đơn giản.
Nhưng dường như vương vấn một chút hương vị của Tô Ngật An.
Mỗi lần cầm chặt cây kiếm gỗ này.
Cố Tuyết Ngâm đều nhớ đến những hồi ức tốt đẹp đối với nàng.
Nàng nhớ lại hình ảnh trước kia, khi Tô Ngật An luyện kiếm dưới chân núi Băng Thần Kiếm Sơn, nàng đứng bên cạnh mỉm cười nhìn.
Bình dị, nhưng rất đẹp.
Nhưng có lẽ đó chỉ là đối với nàng.
Có lẽ cũng vì hai người không ở cùng một thời đại.
Nên trong rất nhiều chuyện, hai người có cái nhìn và cách theo đuổi khác biệt.
Có lẽ nàng thích cuộc sống bình đạm như vậy.
Nhưng Tô Ngật An có lẽ lại khác.
Nếu Tô Ngật An và nàng sinh ra trong cùng một thời đại, nàng có lẽ đã có thể gặp Tô Ngật An sớm hơn.
Có lẽ có thể hạnh phúc hơn?
“Có thể gặp nhau, vốn dĩ đã là may mắn rồi, Cố Tuyết Ngâm à Cố Tuyết Ngâm, sao ngươi lúc nào cũng được voi đòi tiên thế?” Cố Tuyết Ngâm cười nhẹ.
Như nâng niu trân bảo, nàng cất cây kiếm gỗ nhỏ vào.
Không sao.
Tô Ngật An đang thay đổi.
Nàng cũng có thể vì Tô Ngật An mà thay đổi.
Có lẽ.
Sau khi chứng đạo thành đế.
Nàng có thể đi cùng Tô Ngật An.
Từ góc nhìn của nàng để trải nghiệm một cuộc sống khác, nhìn thế giới khác.
Tô Ngật An dù có hồi ức tươi đẹp với Mị Tiên Nhan, Từ Vãn Ngưng và nhiều người khác.
Nàng cũng chỉ có một chút ít như vậy.
Nhưng bây giờ.
Nàng muốn có nhiều hồi ức tốt đẹp hơn nữa với Tô Ngật An.
“Cái tên bình an này, có lẽ nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi thứ rất tốt.
Quả nhiên vẫn ngây thơ như trước.” Cố Tuyết Ngâm cười nhẹ.
Từ cái ngày Tô Ngật An bị thương, nàng đã nhận ra bản thể và phân thân của Tô Ngật An đã tráo đổi cho nhau.
Tô Ngật An thật sự.
Hình như đã biến thành Tần Phượng Ca rồi.
Như vậy cũng tốt.
Nàng cũng có thể âm thầm đi theo sau lưng Tô Ngật An.
Cũng coi như là đứng ở một góc nhìn khác, bằng một phương thức khác.
Gạt bỏ những người khác.
Một mình cùng Tô Ngật An trải qua thế giới riêng của hai người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận