Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 52 :Nghĩ nối lại tiền duyên? Ma nữ lực công kích, ta công nhận!
Chương 52: Định nối lại duyên xưa? Ma nữ công kích mạnh mẽ, ta xin nhận!
"Sở Khuynh Tiên đến?"
Đang thu dọn đồ đạc, thân thể Tô Ngật An hơi khựng lại.
Chuyện giữa hắn và Sở Khuynh Tiên đã kết thúc hoàn toàn.
Đối phương bây giờ tìm đến hắn làm gì?
Chẳng lẽ là định đưa cho hắn khoản thù lao 35 triệu linh thạch đã hứa trước kia?
Lắc đầu.
Tô Ngật An lười suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hình như cũng không có gì để nói với Sở Khuynh Tiên cả.
Còn chưa đợi hắn mở miệng từ chối, một giọng nói mị hoặc lại vang lên trước:
“Cứ để nàng ấy vào đi.”
Không biết từ lúc nào, Mị Tiên Nhan đột nhiên từ trong hư không hiện ra.
Tô Ngật An chỉ cảm thấy lưng mình mềm mại, Mị Tiên Nhan đang nằm trên lưng hắn.
Thị nữ liếc nhìn Mị Tiên Nhan cười nhẹ nhàng, như thể đầy bụng ý xấu, lại nhìn Tô Ngật An.
Cuối cùng, nàng vẫn cúi người hành lễ rồi đi làm việc theo lời Mị Tiên Nhan.
“Công chúa mời vào.”
Ngoài cửa, nghe thị nữ đáp lời, Sở Khuynh Tiên trong lòng càng thêm vui mừng.
Ban đầu nàng có chút thấp thỏm, sợ Tô Ngật An sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình.
Bây giờ xem ra, Tô Ngật An quả nhiên vẫn còn tình cảm với nàng!
Hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, mắt Sở Khuynh Tiên ánh lên vẻ kiên định.
Nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cùng Tô Ngật An gương vỡ lại lành!
Thế nhưng, khi Sở Khuynh Tiên mang theo ảo tưởng tốt đẹp bước vào phủ đệ, cả người lại hơi sững sờ.
Trong sân phủ đệ bày một bộ bàn ghế uống trà đơn giản.
Tô Ngật An mặc bộ trường bào trắng Nguyệt Hoa có hoa văn, đang nhàn nhã thưởng trà.
Ánh dương vừa vặn chiếu rọi trên người hắn, khiến thân ảnh hắn được dát lên một lớp ánh vàng.
Nhưng thứ thu hút tầm mắt nhất là một nữ tử mặc váy đỏ có dung mạo tuyệt thế, đang thân mật ghé vào lưng Tô Ngật An.
Trước đây, hắn thấy Mị Tiên Nhan ở Thái Huyền Sơn Mạch chỉ là hóa trang mà thôi.
Bây giờ mới thấy dung mạo thật.
Sở Khuynh Tiên, người luôn có tự tin tuyệt đối về nhan sắc của mình, không khỏi dâng lên một cảm giác tự ti.
Nhưng so với cảm giác tự ti, thứ trào lên từ đáy lòng Sở Khuynh Tiên là sự bất mãn và ghen tuông.
Nàng nhíu mày nói: “Vị cô nương này, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, cô có hành vi như vậy, chẳng phải là quá lỗ mãng tùy tiện sao?”
Nghe vậy, Mị Tiên Nhan nhướng mày, nhếch miệng cười đầy suy tư: “Ừ, rồi sao nữa?”
Vừa nói, Mị Tiên Nhan lại càng áp sát người xuống, thậm chí đưa tay vòng qua cổ Tô Ngật An.
May mà Tô Ngật An từng thấy nhiều cảnh hoành tráng nên vẫn khí định thần nhàn uống trà.
"Ngươi..."
Chứng kiến cảnh này, Sở Khuynh Tiên tức giận không nhẹ.
Nàng đâu không biết lời mình nói đã bị xem như gió thoảng bên tai!
“Có phải ngươi ghen tị với ta không?”
“Ghen tị vì ta có thể thân mật với Ngật An đệ đệ nhà ta như vậy, nên trong lòng ghen tức, chẳng lẽ vậy sao?”
Mị Tiên Nhan liếc Sở Khuynh Tiên một cái, nhếch miệng lên một đường cong hài hước: “Còn nói chuyện gì mà giữa thanh thiên bạch nhật, người nào làm ra vẻ đấy thì tự hiểu nhé.”
Nghe vậy, Sở Khuynh Tiên vừa tức vừa bực, suýt chút nữa là phá vỡ phòng tuyến.
Nàng bị nói trúng tim đen rồi!
Nàng chính xác là đang ghen tị với Mị Tiên Nhan, ghen tị vì nàng có thể dễ dàng thân mật với Tô Ngật An như vậy.
Khó chịu nhất không phải là chưa từng có.
Mà là đã từng có, lại không biết trân trọng, đến khi muốn trân trọng thì đã mất!
Dù sao, trước đây nàng và Tô Ngật An đã ở bên nhau hơn hai năm,
Trong khoảng thời gian đó, nàng có vô số cơ hội để tiến thêm một bước với Tô Ngật An, thậm chí làm một vài hành động thân mật.
Chỉ là lúc đó nàng quá ngu xuẩn, nông cạn.
Từ đầu đến cuối một lòng một dạ vì kẻ phụ bạc Lý Mạc Tà.
Đến bây giờ, mọi thứ đã sáng tỏ, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đặc biệt là khi thấy Mị Tiên Nhan dễ dàng có được điều mình khao khát nhất, ghen tị và hâm mộ trong lòng nàng càng dâng lên đến cực điểm.
Không nhìn ánh mắt khiêu khích của Mị Tiên Nhan.
Sở Khuynh Tiên hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Ngật An: "Tô Ngật An, hôm nay ta đến đây là muốn nói chuyện tử tế với ngươi..."
"Ta đã suy nghĩ rất lâu, chuyện lúc trước là ta..."
Chưa đợi Sở Khuynh Tiên nói hết lời, Tô Ngật An đột nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười: "Nói vậy, Khuynh Tiên công chúa hôm nay đến đây là để thực hiện ước định, bồi thường 35 triệu linh thạch cho ta sao?"
Nghe vậy, Sở Khuynh Tiên nghẹn họng, đại não không kịp phản ứng, nhất thời quên mất lời muốn nói.
Tuy rằng chuyện này là nàng đã thỏa thuận với Tô Ngật An trước đó.
35 triệu linh thạch này là tiền bồi thường cho hai năm Tô Ngật An chăm sóc nàng.
Thực ra nàng cũng không thiếu chút linh thạch đó.
Chỉ là.
Nếu xem những linh thạch này là bồi thường cho Tô Ngật An, thì tính chất hoàn toàn thay đổi.
Điều đó đồng nghĩa với việc nàng triệt để buông bỏ đoạn tình cảm quá khứ, và sẽ không dây dưa gì đến Tô Ngật An nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ vì thể diện công chúa mà trực tiếp bồi thường linh thạch cho Tô Ngật An, về sau đường ai nấy đi, không can thiệp vào nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng không thể làm được.....
"Tô Ngật An, ta....."
"Khuynh Tiên công chúa, nếu cô cảm thấy bồi thường nhiều linh thạch quá, vậy ta bớt cho cô, bỏ số lẻ đi, 30 triệu linh thạch thì sao?"
Lời của Sở Khuynh Tiên lại bị ngắt lời.
"Đương nhiên, việc bồi thường hay không hoàn toàn tùy vào ý của Sở tiểu thư, cũng không cần phải quá áp lực."
Lời này khiến Sở Khuynh Tiên hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, như tượng đất.
Tô Ngật An thực sự chỉ nói theo ý nghĩa bề mặt.
Dù sao, nhiệm vụ thế thân của hắn còn nhiều.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng không định ở lâu, coi như đã gặp thì cũng có lúc phải chia tay.
Nhưng những lời này lọt vào tai Sở Khuynh Tiên thì lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ Tô Ngật An không có ý định chấp nhận sự nhượng bộ của nàng?
Đúng, nàng thừa nhận là trước đây nàng đã sai.
Nàng nguyện ý bù đắp, nguyện ý hàn gắn.
Tại sao... Tô Ngật An không thể cho nàng một cơ hội?
Thời gian cũng đâu có trôi qua bao lâu?
Bây giờ nàng đã đến nhà xin lỗi, lẽ nào Tô Ngật An không nhớ đến chút tình cảm nào của những ngày đã qua sao?
Sở Khuynh Tiên mấp máy môi, giọng nói có chút khô khốc: “Tô Ngật An, ngươi cứ như vậy muốn dứt bỏ đoạn duyên phận cuối cùng của chúng ta sao?”
"Cứ như vậy muốn rời bỏ ta, không màng đến một chút tình cảm xưa cũ sao?"
Vừa nói, Sở Khuynh Tiên không thể kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Đôi mắt nàng dần ngấn nước, vừa bi thương lại vừa uất ức nhìn Tô Ngật An.
Thấy vậy, Tô Ngật An mặt đầy dấu chấm hỏi.
Không phải tỷ muội à.....
Chẳng lẽ gần đây nàng bị kích động quá lớn bởi chuyện của Lý Mạc Tà, đầu óc có vấn đề rồi?
Lúc đó rõ ràng là chính nàng đưa ra lựa chọn bồi thường.
Không cho hắn có bất cứ yêu cầu gì, đã gặp gỡ thì sẽ chia ly, để kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp.
Rõ ràng chính mình đã sảng khoái đồng ý, vậy mà bây giờ chính Sở Khuynh Tiên lại lật lọng, lại còn bày ra vẻ mặt ủy khuất đau khổ, thao tác này như phiên bản trà xanh trên trái đất vậy, đáng sợ thật!
Chưa đợi Tô Ngật An lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng, chán ghét của Mị Tiên Nhan vang lên: "Ta nói ngươi cũng là công chúa cao quý, làm việc sao lại hèn hạ đáng tởm vậy?"
"Chuyện trước kia ta cũng đã điều tra rõ ràng rồi, ngươi muốn ánh trăng sáng quay về, ngươi cho đệ đệ ta chút thù lao rồi bảo hắn rút lui.”
“Ngươi có biết, vì hành động ghê tởm này của ngươi mà đệ đệ ta bị mọi người chê cười không?”
“Bây giờ ánh trăng sáng biến thành trăng đen, đột nhiên tỉnh ngộ, lại muốn quay về níu kéo đệ đệ Ngật An nhà ta?”
"Hay là ngươi đã chán tên tiện chủng Lý Mạc Tà đó, nên quay sang ghê tởm đệ đệ Ngật An nhà ta, có thấy mình tiện không hả?"
“35 triệu linh thạch, nếu không có tiền thì đừng bồi thường, còn bày ra vẻ mặt ủy khuất, đúng là thứ đểu giả! Ta khạc nhổ vào mặt ngươi!”
“Ta cho ngươi biết, đệ đệ Ngật An nhà ta là quân tử, không muốn so đo với kẻ tiện nhân như ngươi!”
"Nhưng ta thì khác, ta rất điên, cũng rất cố chấp, nếu ngươi còn giả vờ làm ra vẻ đáng thương đáng ghê tởm, đừng trách lão nương xé xác ngươi ra!"
Nghe Mị Tiên Nhan không chút khách khí xả giận.
Tô Ngật An tỉnh táo lại, lặng lẽ giơ ngón cái lên với Mị Tiên Nhan.
Không hổ danh là Cửu U ma nữ, lực công kích này, hắn xin phục!
"Sở Khuynh Tiên đến?"
Đang thu dọn đồ đạc, thân thể Tô Ngật An hơi khựng lại.
Chuyện giữa hắn và Sở Khuynh Tiên đã kết thúc hoàn toàn.
Đối phương bây giờ tìm đến hắn làm gì?
Chẳng lẽ là định đưa cho hắn khoản thù lao 35 triệu linh thạch đã hứa trước kia?
Lắc đầu.
Tô Ngật An lười suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hình như cũng không có gì để nói với Sở Khuynh Tiên cả.
Còn chưa đợi hắn mở miệng từ chối, một giọng nói mị hoặc lại vang lên trước:
“Cứ để nàng ấy vào đi.”
Không biết từ lúc nào, Mị Tiên Nhan đột nhiên từ trong hư không hiện ra.
Tô Ngật An chỉ cảm thấy lưng mình mềm mại, Mị Tiên Nhan đang nằm trên lưng hắn.
Thị nữ liếc nhìn Mị Tiên Nhan cười nhẹ nhàng, như thể đầy bụng ý xấu, lại nhìn Tô Ngật An.
Cuối cùng, nàng vẫn cúi người hành lễ rồi đi làm việc theo lời Mị Tiên Nhan.
“Công chúa mời vào.”
Ngoài cửa, nghe thị nữ đáp lời, Sở Khuynh Tiên trong lòng càng thêm vui mừng.
Ban đầu nàng có chút thấp thỏm, sợ Tô Ngật An sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình.
Bây giờ xem ra, Tô Ngật An quả nhiên vẫn còn tình cảm với nàng!
Hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, mắt Sở Khuynh Tiên ánh lên vẻ kiên định.
Nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cùng Tô Ngật An gương vỡ lại lành!
Thế nhưng, khi Sở Khuynh Tiên mang theo ảo tưởng tốt đẹp bước vào phủ đệ, cả người lại hơi sững sờ.
Trong sân phủ đệ bày một bộ bàn ghế uống trà đơn giản.
Tô Ngật An mặc bộ trường bào trắng Nguyệt Hoa có hoa văn, đang nhàn nhã thưởng trà.
Ánh dương vừa vặn chiếu rọi trên người hắn, khiến thân ảnh hắn được dát lên một lớp ánh vàng.
Nhưng thứ thu hút tầm mắt nhất là một nữ tử mặc váy đỏ có dung mạo tuyệt thế, đang thân mật ghé vào lưng Tô Ngật An.
Trước đây, hắn thấy Mị Tiên Nhan ở Thái Huyền Sơn Mạch chỉ là hóa trang mà thôi.
Bây giờ mới thấy dung mạo thật.
Sở Khuynh Tiên, người luôn có tự tin tuyệt đối về nhan sắc của mình, không khỏi dâng lên một cảm giác tự ti.
Nhưng so với cảm giác tự ti, thứ trào lên từ đáy lòng Sở Khuynh Tiên là sự bất mãn và ghen tuông.
Nàng nhíu mày nói: “Vị cô nương này, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, cô có hành vi như vậy, chẳng phải là quá lỗ mãng tùy tiện sao?”
Nghe vậy, Mị Tiên Nhan nhướng mày, nhếch miệng cười đầy suy tư: “Ừ, rồi sao nữa?”
Vừa nói, Mị Tiên Nhan lại càng áp sát người xuống, thậm chí đưa tay vòng qua cổ Tô Ngật An.
May mà Tô Ngật An từng thấy nhiều cảnh hoành tráng nên vẫn khí định thần nhàn uống trà.
"Ngươi..."
Chứng kiến cảnh này, Sở Khuynh Tiên tức giận không nhẹ.
Nàng đâu không biết lời mình nói đã bị xem như gió thoảng bên tai!
“Có phải ngươi ghen tị với ta không?”
“Ghen tị vì ta có thể thân mật với Ngật An đệ đệ nhà ta như vậy, nên trong lòng ghen tức, chẳng lẽ vậy sao?”
Mị Tiên Nhan liếc Sở Khuynh Tiên một cái, nhếch miệng lên một đường cong hài hước: “Còn nói chuyện gì mà giữa thanh thiên bạch nhật, người nào làm ra vẻ đấy thì tự hiểu nhé.”
Nghe vậy, Sở Khuynh Tiên vừa tức vừa bực, suýt chút nữa là phá vỡ phòng tuyến.
Nàng bị nói trúng tim đen rồi!
Nàng chính xác là đang ghen tị với Mị Tiên Nhan, ghen tị vì nàng có thể dễ dàng thân mật với Tô Ngật An như vậy.
Khó chịu nhất không phải là chưa từng có.
Mà là đã từng có, lại không biết trân trọng, đến khi muốn trân trọng thì đã mất!
Dù sao, trước đây nàng và Tô Ngật An đã ở bên nhau hơn hai năm,
Trong khoảng thời gian đó, nàng có vô số cơ hội để tiến thêm một bước với Tô Ngật An, thậm chí làm một vài hành động thân mật.
Chỉ là lúc đó nàng quá ngu xuẩn, nông cạn.
Từ đầu đến cuối một lòng một dạ vì kẻ phụ bạc Lý Mạc Tà.
Đến bây giờ, mọi thứ đã sáng tỏ, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đặc biệt là khi thấy Mị Tiên Nhan dễ dàng có được điều mình khao khát nhất, ghen tị và hâm mộ trong lòng nàng càng dâng lên đến cực điểm.
Không nhìn ánh mắt khiêu khích của Mị Tiên Nhan.
Sở Khuynh Tiên hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Ngật An: "Tô Ngật An, hôm nay ta đến đây là muốn nói chuyện tử tế với ngươi..."
"Ta đã suy nghĩ rất lâu, chuyện lúc trước là ta..."
Chưa đợi Sở Khuynh Tiên nói hết lời, Tô Ngật An đột nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười: "Nói vậy, Khuynh Tiên công chúa hôm nay đến đây là để thực hiện ước định, bồi thường 35 triệu linh thạch cho ta sao?"
Nghe vậy, Sở Khuynh Tiên nghẹn họng, đại não không kịp phản ứng, nhất thời quên mất lời muốn nói.
Tuy rằng chuyện này là nàng đã thỏa thuận với Tô Ngật An trước đó.
35 triệu linh thạch này là tiền bồi thường cho hai năm Tô Ngật An chăm sóc nàng.
Thực ra nàng cũng không thiếu chút linh thạch đó.
Chỉ là.
Nếu xem những linh thạch này là bồi thường cho Tô Ngật An, thì tính chất hoàn toàn thay đổi.
Điều đó đồng nghĩa với việc nàng triệt để buông bỏ đoạn tình cảm quá khứ, và sẽ không dây dưa gì đến Tô Ngật An nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ vì thể diện công chúa mà trực tiếp bồi thường linh thạch cho Tô Ngật An, về sau đường ai nấy đi, không can thiệp vào nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng không thể làm được.....
"Tô Ngật An, ta....."
"Khuynh Tiên công chúa, nếu cô cảm thấy bồi thường nhiều linh thạch quá, vậy ta bớt cho cô, bỏ số lẻ đi, 30 triệu linh thạch thì sao?"
Lời của Sở Khuynh Tiên lại bị ngắt lời.
"Đương nhiên, việc bồi thường hay không hoàn toàn tùy vào ý của Sở tiểu thư, cũng không cần phải quá áp lực."
Lời này khiến Sở Khuynh Tiên hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, như tượng đất.
Tô Ngật An thực sự chỉ nói theo ý nghĩa bề mặt.
Dù sao, nhiệm vụ thế thân của hắn còn nhiều.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng không định ở lâu, coi như đã gặp thì cũng có lúc phải chia tay.
Nhưng những lời này lọt vào tai Sở Khuynh Tiên thì lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ Tô Ngật An không có ý định chấp nhận sự nhượng bộ của nàng?
Đúng, nàng thừa nhận là trước đây nàng đã sai.
Nàng nguyện ý bù đắp, nguyện ý hàn gắn.
Tại sao... Tô Ngật An không thể cho nàng một cơ hội?
Thời gian cũng đâu có trôi qua bao lâu?
Bây giờ nàng đã đến nhà xin lỗi, lẽ nào Tô Ngật An không nhớ đến chút tình cảm nào của những ngày đã qua sao?
Sở Khuynh Tiên mấp máy môi, giọng nói có chút khô khốc: “Tô Ngật An, ngươi cứ như vậy muốn dứt bỏ đoạn duyên phận cuối cùng của chúng ta sao?”
"Cứ như vậy muốn rời bỏ ta, không màng đến một chút tình cảm xưa cũ sao?"
Vừa nói, Sở Khuynh Tiên không thể kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Đôi mắt nàng dần ngấn nước, vừa bi thương lại vừa uất ức nhìn Tô Ngật An.
Thấy vậy, Tô Ngật An mặt đầy dấu chấm hỏi.
Không phải tỷ muội à.....
Chẳng lẽ gần đây nàng bị kích động quá lớn bởi chuyện của Lý Mạc Tà, đầu óc có vấn đề rồi?
Lúc đó rõ ràng là chính nàng đưa ra lựa chọn bồi thường.
Không cho hắn có bất cứ yêu cầu gì, đã gặp gỡ thì sẽ chia ly, để kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp.
Rõ ràng chính mình đã sảng khoái đồng ý, vậy mà bây giờ chính Sở Khuynh Tiên lại lật lọng, lại còn bày ra vẻ mặt ủy khuất đau khổ, thao tác này như phiên bản trà xanh trên trái đất vậy, đáng sợ thật!
Chưa đợi Tô Ngật An lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng, chán ghét của Mị Tiên Nhan vang lên: "Ta nói ngươi cũng là công chúa cao quý, làm việc sao lại hèn hạ đáng tởm vậy?"
"Chuyện trước kia ta cũng đã điều tra rõ ràng rồi, ngươi muốn ánh trăng sáng quay về, ngươi cho đệ đệ ta chút thù lao rồi bảo hắn rút lui.”
“Ngươi có biết, vì hành động ghê tởm này của ngươi mà đệ đệ ta bị mọi người chê cười không?”
“Bây giờ ánh trăng sáng biến thành trăng đen, đột nhiên tỉnh ngộ, lại muốn quay về níu kéo đệ đệ Ngật An nhà ta?”
"Hay là ngươi đã chán tên tiện chủng Lý Mạc Tà đó, nên quay sang ghê tởm đệ đệ Ngật An nhà ta, có thấy mình tiện không hả?"
“35 triệu linh thạch, nếu không có tiền thì đừng bồi thường, còn bày ra vẻ mặt ủy khuất, đúng là thứ đểu giả! Ta khạc nhổ vào mặt ngươi!”
“Ta cho ngươi biết, đệ đệ Ngật An nhà ta là quân tử, không muốn so đo với kẻ tiện nhân như ngươi!”
"Nhưng ta thì khác, ta rất điên, cũng rất cố chấp, nếu ngươi còn giả vờ làm ra vẻ đáng thương đáng ghê tởm, đừng trách lão nương xé xác ngươi ra!"
Nghe Mị Tiên Nhan không chút khách khí xả giận.
Tô Ngật An tỉnh táo lại, lặng lẽ giơ ngón cái lên với Mị Tiên Nhan.
Không hổ danh là Cửu U ma nữ, lực công kích này, hắn xin phục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận