Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 133 :Trời sập, tứ nữ muốn gặp gỡ ?
Chương 133: Trời sập, tứ nữ muốn gặp gỡ? Thương Hải Thành, trong các nhân gian.
"Sự tình giải quyết tốt đẹp là tốt rồi!"
"Gần đây ta lại nghiên cứu mấy bài hát mới, ngươi mau đến Nhân Gian các, ta hát cho ngươi nghe nha!"
Cắt đứt truyền âm với Tô Ngật An, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bùi Thi Ngữ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, khiến nàng lộ ra càng xinh đẹp động lòng người.
"Xem ra, Thi Ngữ tiên tử vừa mới truyền âm trò chuyện với người yêu?"
Một tiếng cười mang theo ý nhạo báng vang lên, lập tức khiến cho vẻ ửng đỏ ẩn tàng của Bùi Thi Ngữ càng thêm rõ rệt.
"Đúng nha! Đáng tiếc tên gia hỏa này quá không hiểu phong tình......"
"Có lẽ là biết được tâm ý của ta, nhưng vẫn luôn tỏ vẻ như không hiểu."
Vừa nghĩ đến Tô Ngật An một bộ dáng thấy linh thạch thì hai mắt sáng quắc, mà duy chỉ đối với nàng lại không mấy quan tâm, Bùi Thi Ngữ liền cảm thấy ngực đau âm ỉ.
"Thôi thôi, không nói đến cái này, hôm nay ta dạy ngươi một bài hát khác, ngươi cố mà học, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi thành công vãn hồi người trong lòng!" Bùi Thi Ngữ tự tin nói.
Những ngày này, Lạc Thanh Ca vẫn luôn ở tại Nhân Gian các, học hỏi đạo âm nhạc cùng nàng. Quan hệ giữa các nàng tuy không gọi là khuê mật, nhưng cũng coi như là hảo bằng hữu thân thiết.
Đôi mắt Lạc Thanh Ca tỏa sáng.
Thực ra, bây giờ nàng đã không còn mơ ước xa vời sẽ triệt để vãn hồi Tô Ngật An. Chỉ cần có thể khôi phục lại giống như Bùi Thi Ngữ và người yêu nàng, chung sống tự nhiên hòa thuận là tốt rồi...
Bất quá, gần đây nàng vẫn cần một mực phải đề phòng Sở Khuynh Thành kia, thời khắc không thể lơi lỏng. Tên kia dường như vẫn luôn dựa vào hành tung của nàng, từ đó gián tiếp dò xét động tĩnh liên quan đến Tô Ngật An, hơn nữa cũng đang dừng lại ở Thương Hải Thành. Lần này nàng nhất định phải cảnh giác cao độ. Không thể để Sở Khuynh Thành lại phá hỏng chuyện tốt của nàng...
Cắt đứt truyền âm, Tô Ngật An vừa mới chuẩn bị tiếp tục lên đường gấp gáp thì một viên ngọc thạch truyền âm lại ong ong chiến minh. Xác định người truyền âm là Bạch Thư Hòa, Tô Ngật An lúc này mới kết nối. Một giọng nữ dễ nghe thanh thúy vang lên từ bên trong:
"Ngật ca, sau này ngươi trước hết có thể không cần đến Hồng Trần Cầm Tông."
"Nhân Gian Các gần đây chuẩn bị tổ chức một hồi Phong Vân Đại Hội vô cùng long trọng ở Thương Hải Thành, tông môn của chúng ta cũng nhận được lời mời. Phụ thân dự định dẫn ta cùng đến tham gia."
"Sau đó ngươi có thể đến Thương Hải Thành tìm ta, ta sẽ ở đó chờ ngươi."
"Phụ thân cũng nói rất lâu không gặp ngươi, cũng muốn cùng ngươi gặp mặt một lần, hàn huyên chút chuyện!"
Ầm ầm --
Tô Ngật An như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trời như muốn sập trong khoảnh khắc này!
Cái gì thế này!?
Bạch Thư Hòa cũng muốn đến Thương Hải Thành! Tính cả Vãn Ngưng có thể cũng sẽ đến, ba nữ chạm mặt, còn có chuyện nào tệ hơn không?!
"Đệ đệ, ta ở Ma Giới đã xong việc rồi, gần đây sẽ đi tìm ngươi, cũng đã một thời gian không gặp, có nhớ tỷ tỷ ta không?"
Thêm một giọng vũ mị thành thục lại vang lên trong đầu.
Tô Ngật An sắp xếp công việc mà cũng cảm thấy cuộc đời mình một màu u ám! Không ai đến thì không ai đến, mà một khi muốn đến thì cả đám cùng nhau đến! Hắn thật sự nghi ngờ đám người kia đã bàn bạc với nhau rồi! Nếu để bốn người họ gặp nhau, chẳng phải là toi mạng rồi sao?! Không được! Nhất định phải có biện pháp cứu vãn!
Hơn nữa, vốn là một đại sư về thời gian hàng đầu, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ, chắc chắn hắn sẽ có cách giải quyết!
......
"Phụ thân, sao lần này ngươi lại nghĩ muốn tham gia Phong Vân Đại Hội của Nhân Gian Các? Không phải trước đây ngươi ghét nhất những chuyện như thế này sao?"
"Hơn nữa lần này còn muốn cùng con đi?"
Khác với thái độ ôn nhu động lòng người với Tô Ngật An, Bạch Thư Hòa đã trở thành áo bông nhỏ bị rách đối với cha mình là Bạch Hiểu Đêm, thái độ của nàng lộ ra lạnh như băng.
"Ai nha, chẳng phải là rất lâu rồi không gặp sao?"
Bạch Hiểu Đêm cười mở miệng: "Vi phụ cũng rất nhớ hắn, tự nhiên cũng muốn đi gặp hắn một chút, cũng vừa hay nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện, để hắn tạm thời gác lại việc hợp tác với chư thiên Thương Minh, quay về Hồng Trần Cầm Tông với ta chẳng phải tốt hơn sao?"
Chẳng lẽ không muốn nhớ đến tên Tô Ngật An kia sao? Những ngày này hắn nhớ đến mà nghiến răng nghiến lợi đó! Ngày trước, Bạch Thư Hòa là một chiếc áo bông nhỏ ôn nhu hiếu thuận, hiểu lòng người đến mức nào chứ! Cũng tại vì tên cẩu vật Tô Ngật An này mà kéo hắn xuống nước, dẫn đến việc áo bông nhỏ ôn nhu của nhà mình giờ rách hết cả rồi! Trong khoảng thời gian này, lúc nào nàng cũng dùng ánh mắt oán niệm nhìn hắn. Còn cho rằng trước kia Tô Ngật An rời đi, rồi chậm chạp không chịu về tông, cũng là tại hắn! Hơn nữa, hắn sao lại không biết, Tô Ngật An cái tên không có lương tâm này bây giờ chỉ là muốn kéo dài thời gian, chứ tuyệt đối sẽ không đến Hồng Trần Cầm Tông gặp hắn. Tô Ngật An không đến tìm hắn? Vậy thì hắn sẽ đi tìm Tô Ngật An! Vẫn là câu nói đó, nếu như không cho hắn sống yên, vậy thì cũng đừng hòng ai sống được!
"Hồng Trần Cầm Tông chuẩn bị tham gia Phong Vân Đại Hội của Nhân Gian Các, chắc chắn là vì lão già Bạch Hiểu Đêm kia!"
Có lẽ là do tâm linh tương thông. Tô Ngật An lại đoán được một chút. Vì trong khoảng thời gian này, Bạch Hiểu Đêm vẫn luôn chỉ phái người uy hiếp, dụ dỗ hắn đi Hồng Trần Cầm Tông. Nhưng hắn vẫn luôn muốn kéo dài thời gian, cố hết sức để trì hoãn. Bởi vì một khi đi Hồng Trần Cầm Tông, vậy thì rất khó có thể ra ngoài được nữa, hắn nhất định sẽ không đi. Nhưng bây giờ xem ra, Bạch Hiểu Đêm là chuẩn bị mượn chuyện này, lại muốn kéo hắn xuống nước lần nữa.
Bất quá, bây giờ hắn đã có biện pháp đối phó với chuyện này. Vẫn là cách cũ, chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý để dời những người kia đi, vậy hắn cũng sẽ không bị lật xe.
Hắng giọng, Tô Ngật An cầm một khối ngọc phù truyền âm, giọng nói có chút nịnh nọt: "Tiên Nhan tỷ, có thể cầu xin tỷ giúp một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
Giọng Mị Tiên Nhan cất lên cao vút. Nàng thật sự rất thích Tô Ngật An thể hiện cái ngữ khí nịnh nọt, cầu xin nàng như vậy. Dù sao, so với việc nhìn thấy Tô Ngật An trở thành một tu sĩ vô địch, đánh nát cả giới tu tiên thì nàng, người tỷ tỷ này, càng thích Tô Ngật An đi theo sau lưng nàng, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ gọi. Làm đệ đệ, cố gắng như vậy, trở nên mạnh mẽ như vậy để làm gì? Ăn bám có phải thơm hơn không?
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa. Đó chính là phụ nữ ở giới tu tiên toàn những kẻ xấu xí, Tô Ngật An càng ưu tú, thì càng dễ dàng bị những kẻ xấu xí kia nhòm ngó!
"Chính là cái tin tức mà ám ma vệ đưa tới cho ta lúc trước ấy, Lý Mạc Tà dường như đã tiến vào một di tích thần bí nào đó. Địa điểm của di tích vô cùng lớn mạnh, vô cùng khó giải, bọn họ không có cách nào vào được..."
"Ta liền nghĩ, Tiên Nhan tỷ, thần thông của ngài quảng đại, phá hủy một cái... không đúng, giải một cái di tích, không phải dễ như bóp nắm hay sao?"
"Bây giờ ta có một số chuyện không thể phân thân được, hơn nữa cũng không tự tin với khả năng phá giải cái di tích này. Cho nên đây không phải cầu đến Tiên Nhan tỷ trên đầu sao?"
Lời nói trái lương tâm, tất cả đều là lời nói trái lương tâm. Sao có thể phá giải di tích không được chứ? Nghề『 Nhà khảo cổ thời không 』vào cuộc một chút là được. Chỉ cần hắn muốn, trên đời này thật đúng là không có di tích nào hắn không thể giải được! Nói những lời này, thực ra đơn thuần chỉ là để đuổi Mị Tiên Nhan đi, để tránh khả năng nàng gặp mấy người khác. Hơn nữa, cũng có thể giúp hắn giải quyết Lý Mạc Tà cái phiền phức này, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
......
"Sự tình giải quyết tốt đẹp là tốt rồi!"
"Gần đây ta lại nghiên cứu mấy bài hát mới, ngươi mau đến Nhân Gian các, ta hát cho ngươi nghe nha!"
Cắt đứt truyền âm với Tô Ngật An, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bùi Thi Ngữ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, khiến nàng lộ ra càng xinh đẹp động lòng người.
"Xem ra, Thi Ngữ tiên tử vừa mới truyền âm trò chuyện với người yêu?"
Một tiếng cười mang theo ý nhạo báng vang lên, lập tức khiến cho vẻ ửng đỏ ẩn tàng của Bùi Thi Ngữ càng thêm rõ rệt.
"Đúng nha! Đáng tiếc tên gia hỏa này quá không hiểu phong tình......"
"Có lẽ là biết được tâm ý của ta, nhưng vẫn luôn tỏ vẻ như không hiểu."
Vừa nghĩ đến Tô Ngật An một bộ dáng thấy linh thạch thì hai mắt sáng quắc, mà duy chỉ đối với nàng lại không mấy quan tâm, Bùi Thi Ngữ liền cảm thấy ngực đau âm ỉ.
"Thôi thôi, không nói đến cái này, hôm nay ta dạy ngươi một bài hát khác, ngươi cố mà học, ta bảo đảm sẽ giúp ngươi thành công vãn hồi người trong lòng!" Bùi Thi Ngữ tự tin nói.
Những ngày này, Lạc Thanh Ca vẫn luôn ở tại Nhân Gian các, học hỏi đạo âm nhạc cùng nàng. Quan hệ giữa các nàng tuy không gọi là khuê mật, nhưng cũng coi như là hảo bằng hữu thân thiết.
Đôi mắt Lạc Thanh Ca tỏa sáng.
Thực ra, bây giờ nàng đã không còn mơ ước xa vời sẽ triệt để vãn hồi Tô Ngật An. Chỉ cần có thể khôi phục lại giống như Bùi Thi Ngữ và người yêu nàng, chung sống tự nhiên hòa thuận là tốt rồi...
Bất quá, gần đây nàng vẫn cần một mực phải đề phòng Sở Khuynh Thành kia, thời khắc không thể lơi lỏng. Tên kia dường như vẫn luôn dựa vào hành tung của nàng, từ đó gián tiếp dò xét động tĩnh liên quan đến Tô Ngật An, hơn nữa cũng đang dừng lại ở Thương Hải Thành. Lần này nàng nhất định phải cảnh giác cao độ. Không thể để Sở Khuynh Thành lại phá hỏng chuyện tốt của nàng...
Cắt đứt truyền âm, Tô Ngật An vừa mới chuẩn bị tiếp tục lên đường gấp gáp thì một viên ngọc thạch truyền âm lại ong ong chiến minh. Xác định người truyền âm là Bạch Thư Hòa, Tô Ngật An lúc này mới kết nối. Một giọng nữ dễ nghe thanh thúy vang lên từ bên trong:
"Ngật ca, sau này ngươi trước hết có thể không cần đến Hồng Trần Cầm Tông."
"Nhân Gian Các gần đây chuẩn bị tổ chức một hồi Phong Vân Đại Hội vô cùng long trọng ở Thương Hải Thành, tông môn của chúng ta cũng nhận được lời mời. Phụ thân dự định dẫn ta cùng đến tham gia."
"Sau đó ngươi có thể đến Thương Hải Thành tìm ta, ta sẽ ở đó chờ ngươi."
"Phụ thân cũng nói rất lâu không gặp ngươi, cũng muốn cùng ngươi gặp mặt một lần, hàn huyên chút chuyện!"
Ầm ầm --
Tô Ngật An như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trời như muốn sập trong khoảnh khắc này!
Cái gì thế này!?
Bạch Thư Hòa cũng muốn đến Thương Hải Thành! Tính cả Vãn Ngưng có thể cũng sẽ đến, ba nữ chạm mặt, còn có chuyện nào tệ hơn không?!
"Đệ đệ, ta ở Ma Giới đã xong việc rồi, gần đây sẽ đi tìm ngươi, cũng đã một thời gian không gặp, có nhớ tỷ tỷ ta không?"
Thêm một giọng vũ mị thành thục lại vang lên trong đầu.
Tô Ngật An sắp xếp công việc mà cũng cảm thấy cuộc đời mình một màu u ám! Không ai đến thì không ai đến, mà một khi muốn đến thì cả đám cùng nhau đến! Hắn thật sự nghi ngờ đám người kia đã bàn bạc với nhau rồi! Nếu để bốn người họ gặp nhau, chẳng phải là toi mạng rồi sao?! Không được! Nhất định phải có biện pháp cứu vãn!
Hơn nữa, vốn là một đại sư về thời gian hàng đầu, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ, chắc chắn hắn sẽ có cách giải quyết!
......
"Phụ thân, sao lần này ngươi lại nghĩ muốn tham gia Phong Vân Đại Hội của Nhân Gian Các? Không phải trước đây ngươi ghét nhất những chuyện như thế này sao?"
"Hơn nữa lần này còn muốn cùng con đi?"
Khác với thái độ ôn nhu động lòng người với Tô Ngật An, Bạch Thư Hòa đã trở thành áo bông nhỏ bị rách đối với cha mình là Bạch Hiểu Đêm, thái độ của nàng lộ ra lạnh như băng.
"Ai nha, chẳng phải là rất lâu rồi không gặp sao?"
Bạch Hiểu Đêm cười mở miệng: "Vi phụ cũng rất nhớ hắn, tự nhiên cũng muốn đi gặp hắn một chút, cũng vừa hay nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện, để hắn tạm thời gác lại việc hợp tác với chư thiên Thương Minh, quay về Hồng Trần Cầm Tông với ta chẳng phải tốt hơn sao?"
Chẳng lẽ không muốn nhớ đến tên Tô Ngật An kia sao? Những ngày này hắn nhớ đến mà nghiến răng nghiến lợi đó! Ngày trước, Bạch Thư Hòa là một chiếc áo bông nhỏ ôn nhu hiếu thuận, hiểu lòng người đến mức nào chứ! Cũng tại vì tên cẩu vật Tô Ngật An này mà kéo hắn xuống nước, dẫn đến việc áo bông nhỏ ôn nhu của nhà mình giờ rách hết cả rồi! Trong khoảng thời gian này, lúc nào nàng cũng dùng ánh mắt oán niệm nhìn hắn. Còn cho rằng trước kia Tô Ngật An rời đi, rồi chậm chạp không chịu về tông, cũng là tại hắn! Hơn nữa, hắn sao lại không biết, Tô Ngật An cái tên không có lương tâm này bây giờ chỉ là muốn kéo dài thời gian, chứ tuyệt đối sẽ không đến Hồng Trần Cầm Tông gặp hắn. Tô Ngật An không đến tìm hắn? Vậy thì hắn sẽ đi tìm Tô Ngật An! Vẫn là câu nói đó, nếu như không cho hắn sống yên, vậy thì cũng đừng hòng ai sống được!
"Hồng Trần Cầm Tông chuẩn bị tham gia Phong Vân Đại Hội của Nhân Gian Các, chắc chắn là vì lão già Bạch Hiểu Đêm kia!"
Có lẽ là do tâm linh tương thông. Tô Ngật An lại đoán được một chút. Vì trong khoảng thời gian này, Bạch Hiểu Đêm vẫn luôn chỉ phái người uy hiếp, dụ dỗ hắn đi Hồng Trần Cầm Tông. Nhưng hắn vẫn luôn muốn kéo dài thời gian, cố hết sức để trì hoãn. Bởi vì một khi đi Hồng Trần Cầm Tông, vậy thì rất khó có thể ra ngoài được nữa, hắn nhất định sẽ không đi. Nhưng bây giờ xem ra, Bạch Hiểu Đêm là chuẩn bị mượn chuyện này, lại muốn kéo hắn xuống nước lần nữa.
Bất quá, bây giờ hắn đã có biện pháp đối phó với chuyện này. Vẫn là cách cũ, chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý để dời những người kia đi, vậy hắn cũng sẽ không bị lật xe.
Hắng giọng, Tô Ngật An cầm một khối ngọc phù truyền âm, giọng nói có chút nịnh nọt: "Tiên Nhan tỷ, có thể cầu xin tỷ giúp một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
Giọng Mị Tiên Nhan cất lên cao vút. Nàng thật sự rất thích Tô Ngật An thể hiện cái ngữ khí nịnh nọt, cầu xin nàng như vậy. Dù sao, so với việc nhìn thấy Tô Ngật An trở thành một tu sĩ vô địch, đánh nát cả giới tu tiên thì nàng, người tỷ tỷ này, càng thích Tô Ngật An đi theo sau lưng nàng, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ gọi. Làm đệ đệ, cố gắng như vậy, trở nên mạnh mẽ như vậy để làm gì? Ăn bám có phải thơm hơn không?
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa. Đó chính là phụ nữ ở giới tu tiên toàn những kẻ xấu xí, Tô Ngật An càng ưu tú, thì càng dễ dàng bị những kẻ xấu xí kia nhòm ngó!
"Chính là cái tin tức mà ám ma vệ đưa tới cho ta lúc trước ấy, Lý Mạc Tà dường như đã tiến vào một di tích thần bí nào đó. Địa điểm của di tích vô cùng lớn mạnh, vô cùng khó giải, bọn họ không có cách nào vào được..."
"Ta liền nghĩ, Tiên Nhan tỷ, thần thông của ngài quảng đại, phá hủy một cái... không đúng, giải một cái di tích, không phải dễ như bóp nắm hay sao?"
"Bây giờ ta có một số chuyện không thể phân thân được, hơn nữa cũng không tự tin với khả năng phá giải cái di tích này. Cho nên đây không phải cầu đến Tiên Nhan tỷ trên đầu sao?"
Lời nói trái lương tâm, tất cả đều là lời nói trái lương tâm. Sao có thể phá giải di tích không được chứ? Nghề『 Nhà khảo cổ thời không 』vào cuộc một chút là được. Chỉ cần hắn muốn, trên đời này thật đúng là không có di tích nào hắn không thể giải được! Nói những lời này, thực ra đơn thuần chỉ là để đuổi Mị Tiên Nhan đi, để tránh khả năng nàng gặp mấy người khác. Hơn nữa, cũng có thể giúp hắn giải quyết Lý Mạc Tà cái phiền phức này, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận