Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 251:Ngươi kêu ta Bạch tiên tử? Trước mặt mọi người bị đánh đập

Chương 251: Ngươi gọi ta Bạch tiên tử? Bị đánh bầm dập trước mặt mọi người
"Giống như..... Cảm giác cái phong cách kiếm của Mạc Vấn này có chút giống hắn....."
"Các ngươi có cảm thấy người này lại là hắn ngụy trang hay không?"
Trong đám người, Sở Khuynh Tiên nhìn thân ảnh trên lôi đài, nhất thời cũng có chút thất thần.
Thân ảnh trên lôi đài kia dường như chậm rãi trùng khớp với thân ảnh trong trí nhớ.
Lạc Thanh Ca và Tô Tô mím môi im lặng không nói.
Lại là hắn sao?......
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa! Tên gia hỏa này bây giờ ngay cả giả bộ cũng không thèm! Hắn tham tiền như vậy, đối với chuyện thế này mà cũng muốn kiếm chác! Chuyện này càng làm ô uế thanh danh của tỷ đó!"
Cố Phiêu Tuyết nấp trong hư không nghiến răng nghiến lợi.
Muốn tát chết tươi tên Tô Ngật An đang cười hềnh hệch ở dưới.
Muốn tiền đến phát điên rồi à!
Tiền gì cũng muốn kiếm!
Thật là mất mặt xấu hổ!
Nàng không cần tên sư điệt này!......
Tô Ngật An vốn dĩ chẳng quan tâm người xung quanh nghĩ gì.
Kiếm được tiền đó là bản lĩnh của hắn.
Hắn chỉ muốn cho mỗi một viên linh thạch có một cái gia, có lỗi gì đâu?
Hơn nữa, giấu không được thì không cần giấu.
Tình hình rối loạn thì cứ loạn thôi, hắn cũng chẳng thèm để ý!
Tô Ngật An một đường đánh bảng, thời gian rất nhanh đã đến buổi tối.
Bởi vì có pháp tắc cấm chế đặc thù tồn tại, lại thêm nơi này hội tụ rất nhiều đại năng, chỉ cần hơi động tay liền có thể dùng phương thức ngưng kết pháp tắc để tạo ra một mặt trời nhân tạo.
Khu vực diễn võ trường này, ban đêm với ban ngày cũng không khác biệt nhiều lắm.
Tô Ngật An liên tiếp giao đấu hơn mười trận.
Lúc này thứ hạng của hắn cũng đã vào trong một ngàn người.
Quy tắc trong top một ngàn thay đổi.
Bây giờ, tối đa chỉ có thể khiêu chiến người hơn mình không quá năm mươi hạng.
"Xin đạo huynh xếp thứ chín trăm năm mươi lên đài giao đấu với ta một trận!"
Tô Ngật An hoàn toàn buông thả bản thân, cười vui vẻ cởi mở, trông thật sự tiêu sái.
Nhưng mà....
Cùng với một tiếng cười khẽ, một bóng váy trắng đột nhiên rơi xuống lôi đài.
Nụ cười trên mặt Tô Ngật An lập tức cứng đờ, cả người cũng lập tức mắt trợn tròn.
Là người quen.
Hơn nữa còn rất quen.
"Hồng Trần Cầm Tông, Bạch Thư Hòa, xin Vấn kiếm đạo huynh chỉ giáo."
Bạch Thư Hòa trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng cả người tràn ngập một cỗ khí chất thanh lãnh xa cách, giống như một cửu huyền tiên tử không vướng bụi trần.
"Mạc Vấn kiếm! Ngươi lúc trước không ra gì cũng thôi đi, Thư Hòa tiên tử là nữ thần của ta đó! Nếu ngươi dám đánh nữ thần nhà ta! Ta nhất định liều mạng, cũng phải khiến ngươi trả giá đắt!"
"Thư Hòa tiên tử! Đánh ngã Mạc Vấn kiếm! Chúng ta đều ủng hộ ngươi!"
"......"
Phía dưới vô số tu sĩ, bất kể nam hay nữ, đều đang lớn tiếng hô hét.
Dù sao thì nhan trị chính là chính nghĩa.
Nhan trị của Bạch Thư Hòa đặt ở đó.
Lại thêm khí chất vốn siêu phàm thoát tục, có thể nói là nam nữ đều mê.
Lúc trước Tô Ngật An vốn có rất nhiều người ủng hộ.
Nhưng sau một loạt thao tác kiếm tiền không ra gì của hắn, trực tiếp làm mất sạch cả đường nhân duyên.
Vốn dĩ trước đó còn một đám nữ tu đến bắt chuyện, bây giờ cơ bản cũng đã không còn ai.
Bây giờ tất cả mọi người đều mong Bạch Thư Hòa đánh bại Tô Ngật An, để trút giận (cho số linh thạch đã mất)!
Đương nhiên, nói là vậy, nhưng thực ra chẳng ai cảm thấy Bạch Thư Hòa là đối thủ của Tô Ngật An.
Thực lực mà Tô Ngật An thể hiện trước đó quá mạnh mẽ, đối với bất kỳ ai cũng là nghiền ép.
Những thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ mà người bình thường không với tới được, trong tay hắn chẳng khác gì cá tạp, muốn đùa bỡn thế nào thì tùy.
Bạch Thư Hòa, làm sao có khả năng là đối thủ của loại quái vật này?
Nhưng Bạch Thư Hòa dường như không hề lo lắng cũng chẳng để ý, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng nụ cười đó rơi vào mắt Tô Ngật An, lại trở nên vô cùng thâm ý.
Mồ hôi lạnh trên trán Tô Ngật An chảy ròng, bị phát hiện rồi!
Chắc chắn là mình bị phát hiện rồi!
Ánh mắt của Bạch Thư Hòa, chẳng phải đang ngầm nói rằng: Tô Ngật An, ngươi dám đánh ta, ngươi thử xem!
Hơn nữa, ngoài Bạch Thư Hòa ra, hắn còn cảm nhận được một ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Mạnh mẽ và quen thuộc.
Chẳng phải là Bạch Hiểu Dạ không biết xấu hổ đó sao!
Bây giờ còn liếc mắt nhìn mình, đây chẳng phải là đang uy hiếp mình sao?
"Bắt đầu!"
Nhưng trọng tài lười biếng quản nhiều như vậy, ra lệnh một tiếng, cuộc tỉ thí trong nháy mắt bắt đầu.
"Bạch tiên tử, ta cảm thấy chúng ta nên....."
Khóe miệng Tô Ngật An nở một nụ cười gượng gạo, nhưng lời còn chưa dứt.
"Ngươi gọi ta Bạch tiên tử?"
Nhưng Bạch Thư Hòa như thể trong nháy mắt bị câu nói này chọc giận.
Ầm!
Khí tức toàn thân bùng nổ.
Một cây cổ cầm tản ra khí tức mênh mông đột nhiên lơ lửng trước mặt nàng.
Mười ngón tay thon dài tinh tế điều khiển dây đàn.
Âm thanh như sóng lớn vỗ bờ trong nháy mắt khuếch tán ra thành từng đợt, không gian nơi nó đi qua đều đang rung lên kịch liệt.
Sức mạnh đáng sợ thậm chí làm toàn bộ lôi đài rung chuyển.
Ngươi lại dám gọi ta là Bạch tiên tử, vậy mà dùng cách xưng hô xa lạ như thế!
Tô Ngật An, ngươi giỏi rồi đấy!
Trong lòng Tô Ngật An kêu oan.
Hắn cảm giác Bạch Thư Hòa cố tình kiếm cớ để trút giận lên hắn, nhưng hắn không có chứng cứ!
Hắn vốn muốn ra tay đánh đối phương xuống lôi đài, nhưng luôn có cảm giác làm vậy, sẽ trực tiếp kích nổ quả bom này.
"Hảo hán không đấu với nữ nhân! Tô mỗ không đánh nữ nhân!"
Trước kia, bao gồm những người từng bị Tô Ngật An đánh qua, thậm chí là đánh trước mặt mọi người, các nàng đồng thanh: Ừ đúng đúng đúng! Ngươi là không đánh nữ nhân "hảo hán"!......
"Chiến lực của Thư Hòa tiên tử quá mãnh liệt! Hoàn toàn đè Mạc Vấn kiếm ra đánh kìa!"
"Luôn có cảm giác Mạc Vấn kiếm hơi gò bó, dường như không bung hết sức lực ra! Chẳng lẽ là không muốn đánh phụ nữ sao?" Có người nghi hoặc.
"Đánh rắm? Hắn không đánh phụ nữ? Vậy mấy nữ tu bị hắn tát bay xuống lôi đài lúc trước tính sao!"
"......"
Dưới đài, đông đảo tu sĩ xôn xao bàn tán.
"Thật ghen tị...."
Nhưng Bùi Thi Ngữ thì lộ ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Nếu như lúc trước nàng thắng Bạch Thư Hòa, chắc giờ này người thay thế vị trí của Bạch Thư Hòa chính là nàng.
Không chừng giờ này người được quang minh chính đại đánh Tô Ngật An là nàng!
Trong khoảng thời gian này phải chịu nhiều ấm ức như vậy.
Nàng cũng đã sớm muốn tìm cơ hội đánh cho Tô Y một trận, nhưng mãi vẫn không có cơ hội!
Bây giờ, cơ hội thích hợp ngay trước mắt, nhưng lại không liên quan gì đến mình!
Thật ngưỡng mộ!
Thật không cam lòng!
Tô Ngật An mơ hồ nghe thấy lời này mà cảm thấy muốn thổ huyết.
Bùi Thi Ngữ từng đáng yêu, nhu thuận đến thế mà!
Mới chỉ qua bao lâu, tại sao lại có cảm giác như bị làm hư vậy?!......
Cuộc tỉ thí này có thể nói là vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Trước kia gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, một đường càn quét bất bại Tô Ngật An, giờ trông giống như uống rượu giả, bị Bạch Thư Hòa tùy ý đùa giỡn.
"Cái này......"
Vô số tu sĩ dưới lôi đài giờ đây cũng há hốc miệng, trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí không ít người nhìn Tô Ngật An bị đánh đến chạy trối chết trên lôi đài, vô thức dụi dụi mắt, nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm, gặp ảo giác rồi không......
Tô Ngật An thể hiện trước đó chắc chắn xứng đáng với cái tên hung hãn vô tình.
Đừng nhìn lúc trước đối phương phong độ nhanh nhẹn, bạch y tung bay, nhưng dù đối thủ là nữ nhân, hắn cũng sẽ không nương tay.
Nhưng lần này......
"Thư Hòa tiên tử! Cũng đủ rồi đó! Ta cũng cần mặt mũi chứ!"
Tô Ngật An hùng hùng hổ hổ sau khi bị dây xích pháp tắc ngưng tụ từ phù văn âm luật quất cho một roi.
Nhưng lời này vừa thốt ra, Bạch Thư Hòa lại càng đánh hăng say hơn!
Thấy cảnh này, Tô Ngật An càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng.
Quả nhiên, thân phận của mình đã bị phát hiện rồi!
Nhưng sao lại như vậy?
Bây giờ hắn vẫn luôn ở trong trạng thái được thiên cơ che đậy, đáng lý không bị phát giác chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận