Chương 143: Đối với nữ nhân không có hứng thú? Là đối với nàng không có hứng thú a! Không khí đều bởi vì lời nói của Lạc Thanh Ca mà trở nên có chút ngưng trệ. Vốn dĩ còn đang cười hề hề, Bùi Thi Ngữ lập tức biểu lộ cứng ngắc, hoàn toàn không cười nữa. A? Tô Ngật An...? Người yêu của Lạc Thanh Ca gọi là Tô Ngật An?! Có phải hay không nàng nghe nhầm, hay chỉ là một kiểu hài âm nào đó? Nhưng không thể nào! Tên giống nhau thì coi như xong, còn cùng yêu thích cầm kỳ thư họa, có phải hay không có chút quá trùng hợp? “Thi Ngữ tiên tử...?” Lạc Thanh Ca rõ ràng cũng phát giác không thích hợp, có chút không rõ ràng mở miệng dò hỏi: “Lời ta nói có vấn đề gì sao?” “À... Không phải, chỉ là cái tên này nghe có chút quen tai, ta giống như đã nghe ở đâu đó rồi.” Bùi Thi Ngữ đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cười khan hai tiếng, làm dịu vẻ mặt cứng ngắc. Biết rằng muốn xác minh thêm nhiều chân tướng thì không thể quá nhanh lộ bài, cần phải thăm dò đối phương. Lúc trước còn xem đối phương như bạn tốt, chỉ thiếu chút nữa có thể phát triển thành khuê mật, Bùi Thi Ngữ bây giờ trong nháy mắt liền cảnh giác với Lạc Thanh Ca. Khuê mật trực tiếp biến thành địch mật. “Thật sao?!” Ánh mắt Lạc Thanh Ca tỏa sáng, nghe được những lời này thì rất kích động, thậm chí không nhận ra âm điệu không thích hợp của Bùi Thi Ngữ. Dù sao, bây giờ đối với nàng mà nói, chuyện tốt nhất chính là nghe được tin tức liên quan đến Tô Ngật An. Những chuyện khác đều không quan trọng. “Ngươi cung cấp cho ta càng nhiều thông tin hơn đi, người ta gặp cũng thật sự rất nhiều, ngươi có thể miêu tả cho ta một chút về hình dáng bề ngoài của hắn được không?” Bùi Thi Ngữ cố gắng chế trụ tâm tình sôi trào, lựa chọn tiếp tục lời nói khách sáo: “Ta có lẽ sẽ giúp ngươi tốt hơn đấy.” Bất quá, trong cuộc trò chuyện kế tiếp. Sau khi thu được càng nhiều thông tin từ miệng Lạc Thanh Ca, trong lòng Bùi Thi Ngữ đã dấy lên một cơn sóng dữ, một loại sương mù cuồn cuộn nào đó đã hình thành trong lòng nàng. Ngươi giỏi lắm Tô Ngật An! Không phải ngươi nói là không có hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ sao?! Vì sao lại trở thành vị hôn phu của những người phụ nữ khác?! Là không có hứng thú với nữ nhân, hay là đối với nàng không có hứng thú?! Nàng Bùi Thi Ngữ có chỗ nào không bằng Lạc Thanh Ca chứ?! Lửa giận trong lòng Bùi Thi Ngữ cùng ghen tuông không ngừng nhen nhóm, thậm chí xông thẳng lên đỉnh đầu... "Sao luôn có một loại dự cảm chẳng lành?" Đang bay lượn trên không trung, Tô Ngật An đột nhiên cảm thấy toàn thân không thoải mái. Một loại cảm xúc bất an nào đó dâng lên khắp người, cả người không khỏi nổi da gà. Hắn lắc đầu, rất nhanh đem đủ loại cảm xúc trong lòng ném ra sau đầu. Chắc là chỉ là ảo giác. Trong khoảng thời gian này, thần kinh căng thẳng quá mức, cả người đều trở nên có chút không ổn. Hiện tại hắn không thể nghĩ đến những thứ khác. Bởi vì hắn lại phải sớm đi gặp Bạch Thư Hòa. Bạch Thư Hòa đã lưu lại một ấn ký đặc thù trên người hắn, có thể tìm được vị trí của hắn. Nếu biết mình ở Thương Hải Thành, mà lại không đi tìm nàng, lại sẽ là một chuyện phiền phức. Cho nên phải sớm đi chào hỏi. Còn nữa, lão hồ ly Bạch Hiểu Đêm kia cũng muốn cùng đến. Tiện thể đi gặp một phen lão hồ ly Bạch Hiểu Đêm, cùng hắn so chiêu một chút. Thiên Hương Lâu, một trong những tửu lâu lớn nhất Thương Hải Thành. Trong một gian phòng sang trọng, “Được, ta đợi ngươi.” Nhìn con gái mình vừa ngắt truyền âm với Tô Ngật An, còn đang nắm lấy ngọc thạch truyền âm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, dịu dàng. Bạch Hiểu Đêm đứng một bên cắn khăn tay, mặt mũi tràn đầy chua xót. Đáng ghét a! Từng là chiếc áo bông nhỏ của mình cũng dịu dàng, mềm mại như vậy. Cũng tại tên đáng ghét Tô Ngật An này, mà khiến chiếc áo bông nhỏ đáng yêu của hắn lại trở nên hở hang! Gia hỏa này bây giờ rốt cuộc cũng tới, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt! “Phụ thân, ta có thể cảnh cáo trước, lát nữa nhìn thấy Ngật An rồi, thái độ của người cố gắng tốt một chút!” “Nếu làm Ngật An sợ hay làm khó Ngật An...”, Bạch Thư Hòa nhìn Bạch Hiểu Đêm với ánh mắt lạnh lùng, ý muốn trong mắt không cần nói cũng biết. Nghe vậy, Bạch Hiểu Đêm càng thêm muốn phá phòng thủ. Không có đạo lý! Con gái còn chưa xuất giá mà cùi chỏ đã hướng ra ngoài gạt! Đều do cái tên tiểu tử thối Tô Ngật An kia! Đông đông đông... Không bao lâu, cửa phòng bên ngoài bị gõ vang. "Xin lỗi Thư Hòa sư tỷ, ta tới muộn một chút." Tô Ngật An mang theo một nụ cười chuyên nghiệp đẩy cửa đi vào. So với Bạch Thư Hòa vẫn như cũ thân mang một bộ váy trắng, nhanh nhẹn như tiên, khí chất siêu phàm thoát tục. Ánh mắt Tô Ngật An rất nhanh đã bị Bạch Hiểu Đêm đang ngồi ngay ngắn một bên thu hút. Bạch Hiểu Đêm cũng đang "cừu nhân" gặp mặt hết sức đỏ mắt, ánh mắt cũng trừng trừng nhìn chằm chằm Tô Ngật An. Dù cho sắc mặt mười phần bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc hơi có chút nghiến răng nghiến lợi. “Má nó @** Ngươi cái thứ vong ân phụ nghĩa! Đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu lão tử, má nó:*+…” Rõ ràng, Bạch Hiểu Đêm đã cố gắng kìm nén cảm xúc, sau khi nhìn thấy Tô Ngật An, đã không thể áp chế được nữa. Không thể mắng Tô Ngật An cái tên cẩu vật trước mặt Bạch Thư Hòa, thì cứ truyền âm mắng vậy? Nhưng vừa mới phát được một nửa, Tô Ngật An đã trực tiếp bế mạch cắt đứt truyền âm của hắn. Ngay sau đó, trong lúc Bạch Hiểu Đêm còn chưa kịp phản ứng, lại có chút đau khổ nói với Bạch Hiểu Đêm: “Hiểu Đêm thúc, ta biết, những ngày này, người luôn muốn ta trở về Hồng Trần Cầm Tông, nhưng khi đó rõ ràng chuyện kia chính là do người tìm ta...”. "Ta cũng là xuất phát từ sự thành tín và nguyên tắc giữ lời, bây giờ ngài lại trách cứ ta như vậy, ta thật sự..." Tô Ngật An lập tức làm ra vẻ đau lòng bất đắc dĩ, giống như một đứa trẻ bị uất ức. Nhưng đồng thời lại ngầm dùng cảm xúc mãnh liệt mở mạch, hướng về phía Bạch Hiểu Đêm truyền âm, “Má nó **! Ngươi cái lão già không biết xấu hổ, còn có ý tốt mắng ta!” “Đừng quên khế ước hợp đồng trước kia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ngươi thuê ta, ta lấy tiền làm việc, ngươi không tuân thủ ước định, bại lộ thân phận của ta, bây giờ còn dám mắng ta? Má nó:@**!” Rõ ràng, Tô Ngật An cũng không thành thật như vẻ ngoài. Lá bài tẩy chính là một kẻ bị người ta mắng thì sẽ làm ầm lên mắng lại, có thù tại chỗ báo, thậm chí còn đuổi theo bổ thêm vài dao nữa. "Tô Ngật An! Ngươi..." Bạch Hiểu Đêm bắt đầu mộng bức trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần thì lại càng tức giận đến mặt đỏ tía tai. Không khống chế được nữa, trực tiếp vụt một tiếng đứng phắt dậy khỏi bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Ngật An. Tô Ngật An, gia hỏa này, đúng là mặt dày vô sỉ, đã gạt bỏ hết hiềm nghi của bản thân, đem tất cả lỗi lầm ném hết lên người hắn! Bất quá, Tô Ngật An vốn là một thế thân chuyên nghiệp, là Thiên Diện Ma Quân nổi danh giới tu tiên. Diễn vai chỉ là thao tác cơ bản, khống chế cảm xúc, một đằng mặt ngoài, một đằng vụng trộm, thật sự là không ai so được với hắn. Thấy Bạch Hiểu Đêm bị chọc tức, Tô Ngật An quyết định nhanh chóng tiếp tục xuất kích, chuẩn bị một đòn đoạt lấy quyền chủ động. “Hiểu Đêm thúc, ta biết người có rất nhiều ý kiến về ta!” "Nhưng chuyện kia cũng là do chính ngài gật đầu đồng ý, nếu có thể thì ta làm sao lại phải dùng cái phương thức nhảy núi chết giả cực đoan như vậy, mà rời khỏi Thư Hòa sư tỷ chứ?" Nói xong, Tô Ngật An lại lần nữa nhìn về phía Bạch Thư Hòa, giả bộ đau khổ não nề, "Thư Hòa sư tỷ, tỷ cũng đừng trách Hiểu Đêm thúc! Muốn trách thì trách ta!" “Dù sao thì Hiểu Đêm thúc cũng là vì tốt cho Thư Hòa sư tỷ thôi, Thư Hòa sư tỷ tài đàn của tỷ thiên phú vạn cổ hiếm có, muốn chân chính lấy đàn nhập đạo thì không thể quá mức chìm đắm vào chuyện nam nữ!” "Bất đắc dĩ mới nghĩ ra biện pháp cực đoan như thế! Thật sự là ông ấy cũng không cố ý!” Cả người Bạch Hiểu Đêm đều đơ ra. Tưởng như Tô Ngật An là đang nhận sai, nhưng trên thực tế lại là lấy lui làm tiến. Biến mình thành người tốt, khiến tất cả tội lỗi đều đổ hết lên người hắn! Tựa như Tô Ngật An rời khỏi Bạch Thư Hòa, từ đầu đến cuối đều là do một mình hắn, Bạch Hiểu Đêm, đứng sau chủ mưu vậy. Tô Ngật An chỉ là kẻ bị ép bất đắc dĩ mà thôi! Đúng là một chiêu gắp lửa bỏ tay người, lấy tiến làm lùi! Bạch Hiểu Đêm hắn chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ đến thế!