Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 145 :Treo cổ để hắn hối hận cả một đời

"Chương 145: Treo cổ để hắn hối hận cả một đời
"Tiểu thư! Tiểu thư! Người bình tĩnh một chút đi!" Trương lão, người phụ trách hộ đạo cho Bùi Thi Ngữ, kéo lại nàng đang kích động, muốn ngăn cản Bùi Thi Ngữ.
"Đừng cản ta! Ta thật quá ngu! Thật là quá ngốc!" Bùi Thi Ngữ trực tiếp khóc nấc lên.
Hức hức.... Cái tên Tô Ngật An đáng ghét phụ bạc, nói không có hứng thú với nữ nhân, nhưng giờ lại nhớ đến một nữ nhân đã có hôn ước với hắn! Vậy nàng Bùi Thi Ngữ tính là gì!?
Hơn nữa, Tô Ngật An lúc trước rõ ràng đã nghe nàng nhắc tới Lạc Thanh Ca, tại sao lại không nói cho nàng biết? Dù cho mình vẫn chưa có tiến triển thực chất gì với Tô Ngật An. Nhưng cái cảm giác này chẳng khác gì chồng mình đang lén lút ngoại tình. Còn mình, "người vợ" không rõ chân tướng này lại suýt nữa kết thân khuê mật với tình nhân của chồng. A a a! Thật quá ngu xuẩn! Nàng thật sự quá ngu xuẩn!
Nhưng nỗi hối hận này lại khiến nàng nổi điên lên. Bùi Thi Ngữ vô cùng phẫn hận, "Ta muốn gặp Tô Ngật An!" Nếu Tô Ngật An không cho nàng một lời giải thích hợp lý, nàng sẽ treo cổ, để Tô Ngật An áy náy hối hận cả đời!
......
Một bên khác.
Tô Ngật An liên tục ra chiêu phá giải chiêu thức, đang giao đấu quyết liệt với Bạch Hiểu Dạ, khi nghe được một đạo truyền âm, lập tức như bị sét đánh đứng cứng đờ tại chỗ. Vẻ ung dung trên mặt bây giờ đều có chút nứt ra, lộ ra vẻ hơi tái nhợt.
Chết thật rồi!! Bùi Thi Ngữ thế mà đã biết mối quan hệ xưa kia giữa hắn và Lạc Thanh Ca!
Xong xong! Trời sập rồi!
Tạm thời ứng phó được với Thư Hòa và Bạch Hiểu Dạ. Tô Ngật An không dám nán lại lâu, vội vàng chạy về phía Nhân Gian các.
Vội vàng sắp xếp cấp bách, Tô Ngật An trên đường đi, vẫn cố hết sức ổn thỏa biến hóa mình thành bộ dạng của Tô Trường Khanh. Dù sao, trước đó hắn đã biết được từ Bùi Thi Ngữ rằng Lạc Thanh Ca cũng ở bên trong hải vực nội thành. Nếu lại để nàng tìm tới cửa dây dưa, sự tình chỉ có thể trở nên càng thêm tồi tệ.
Rất nhanh, Tô Ngật An vô cùng lo lắng đến Nhân Gian các. Nhưng vừa mới đến cửa, hư không đột nhiên một hồi vặn vẹo, Trương lão, người hộ đạo của Bùi Thi Ngữ, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Ngật An.
"Tô công tử, lần này ngươi gây họa lớn rồi."
"Tiểu thư bây giờ đang khóc vô cùng đau lòng, ngươi tự cầu phúc đi."
"Ách cái này......" Trong lòng Tô Ngật An run lên một tiếng, bây giờ nhân gian các tiến cũng không được, mà không tiến cũng không xong.
"Tô công tử bây giờ đi nhận sai, giải thích một chút, có lẽ sự tình còn có đường lui."
"Tiểu thư tuy rằng hơi tùy hứng, nhưng cũng là tiểu thư các chủ của Nhân Gian Các, là viên ngọc quý trên tay được vô cùng sủng ái, từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc tức tưởi như vậy bao giờ."
"Chuyện này mà truyền đến tai Các chủ, e rằng......" Trương lão nói tới đây thì dừng lại.
Nhưng Tô Ngật An thông minh như vậy, làm sao lại không hiểu ý của hắn?
Trương lão đây là muốn nói cho hắn biết, tốt nhất đừng nghĩ trốn, bằng không kết quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Chuyện này có hiểu lầm, ta sẽ giải thích rõ ràng!" Cuối cùng, Tô Ngật An vẫn nhắm mắt đi vào Nhân Gian các.
Vấn đề không lớn, Bùi Thi Ngữ bây giờ mới chỉ biết mỗi chuyện của Lạc Thanh Ca, ít nhất còn chưa gặp những người khác, sự tình chưa đến mức không thể vãn hồi, vẫn còn có thể cứu vãn được!
"Tô Ngật An! Rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Vừa đẩy cửa lớn của gian phòng xa hoa ra, Tô Ngật An đã nghe thấy tiếng chất vấn nghẹn ngào của Bùi Thi Ngữ: "Ngươi không phải nói mình hoàn toàn không có hứng thú với chuyện nam nữ sao! Vì sao lại có một vị hôn thê!"
"Vì sao trước kia khi ta nói muốn trở thành đạo lữ của ngươi, ngươi lại hoàn toàn làm như không thấy ta!"
"Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không bằng cái cô Lạc Thanh Ca kia sao!"
"Ta Bùi Thi Ngữ rốt cuộc thua nàng ta ở điểm nào!"
Toàn bộ căn phòng im lặng như tờ. Âm thanh của Bùi Thi Ngữ vang vọng từng đợt. Trong mắt Bùi Thi Ngữ ngấn lệ, đuôi mắt ửng đỏ, trông vô cùng tủi thân.
"Ai! Thi Ngữ, em hiểu lầm rồi, anh thật không có ý lừa gạt em!" Tô Ngật An lắc đầu thở dài, "Dù sao em cũng đã ở chung với anh một thời gian rồi, con người anh như thế nào, chẳng lẽ em không biết sao?"
"Đúng rồi, tiệm bánh Tô Hương Lâu ở thành tây lại vừa cho ra lò món ngọt mới, anh đặc biệt mua cho em đó, ăn thử trước đi?" Nói xong, Tô Ngật An lấy ra mấy hộp gấm tỏa hương thơm thức ăn từ không gian trữ vật, mở chúng ra, bên trong là đủ loại đồ ngọt tinh xảo.
"Đừng có đánh trống lảng!" Bùi Thi Ngữ giận dỗi, trực tiếp quay ngoắt đầu sang một bên, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến.
Tô Ngật An dường như không quá để ý, lẩm bẩm nói: "Hôm nay em cũng đã luyện tập hí khúc rất lâu rồi, lúc rảnh rỗi cũng nên thả lỏng một chút chứ?"
"Hay là anh đàn cho em nghe vài bài, tiện thể giải thích rõ ràng đầu đuôi cho em."
"Dù sao, những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải làm lớn chuyện, em chịu nghe, anh chịu giải thích, hiểu lầm cuối cùng sẽ được hóa giải thôi."
Bùi Thi Ngữ vẫn còn giận, nhưng khẽ hừ một tiếng, bước chân dời đi, vẫn là tiến lại gần Tô Ngật An, cầm lấy mấy món đồ ngọt, cắn lấy cắn để như đang xả giận, lúc này mới có chút hờn dỗi nói: "Được thôi, bản tiểu thư cho ngươi một cơ hội, xem ngươi có thể nói ra được cái gì!"
Thấy vậy, Tô Ngật An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn. Cô nàng Bùi Thi Ngữ này mặc dù có đôi khi cũng hơi đỏng đảnh tiểu thư, cũng khá tùy hứng. Nhưng bởi vì xuất thân từ gia đình thư hương, cho nên cũng có lúc ngồi xuống yên tĩnh nghe người khác giảng giải đạo lý (Đơn thuần dễ dụ).
Nếu đổi lại là Mị Tiên Nhan và Từ Vãn Ngưng, những người có ham muốn chiếm hữu cực kỳ lớn, thì những chuyện tương tự có thể sẽ rất khó giải quyết. Nếu không xử lý khéo léo, cả hai đều rất có khả năng sẽ trực tiếp hắc hóa, tính cách sẽ trở nên cực đoan hơn.
Trong chốc lát, dưới một phen giải thích của Tô Ngật An, lửa giận và sự tủi thân trong lòng Bùi Thi Ngữ cũng tan biến không ít. Nhưng ánh mắt vẫn u ám nhìn Tô Ngật An.
"Vậy cho nên, trước kia chỉ vì 80 triệu linh thạch, liền đi tham gia cái cuộc tỷ võ cầu hôn kia, còn trở thành phò mã của Dao Trì Tiên Triều, là vị hôn phu của Lạc Thanh Ca?"
"Thậm chí...... Còn sống chung với Lạc Thanh Ca 2 năm?" Vừa nói ra những lời này, cơn giận và ghen tuông trong lòng Bùi Thi Ngữ mà cô khó khăn lắm mới nén xuống được, lại bùng cháy dữ dội.
Ý gì đây! Mình còn chưa được cùng chung sống với Tô Ngật An. Mà Lạc Thanh Ca nàng dựa vào cái gì!
Tô Ngật An có chút im lặng. Cái gì mà chỉ 80 triệu linh thạch?
Chỗ đó đã nhiều lắm rồi được không!
Mặc dù gần đây hắn đã nhận được rất nhiều lợi ích trong cuộc thi của tiên môn.
Nhưng là một người tiết kiệm tiền.
Một viên linh thạch hắn còn không chê, huống chi gần 80 triệu!
Rõ ràng là Bùi Thi Ngữ thân là đại tiểu thư của Nhân Gian Các, vốn không thiếu những thứ này, nên mới không hiểu rõ những người tu tiên bọn họ phải vất vả làm trâu ngựa thế nào!
Bất quá, khi cảm nhận được ánh mắt của Bùi Thi Ngữ đã hóa thành oán niệm chất vấn, Tô Ngật An vẫn giải thích: "Thực ra cũng không tính là chung sống, hai ta chưa bao giờ chung giường chung gối, chỉ là sống trong một cái sân những người xa lạ."
"Hơn nữa, duyên phận của ta và nàng đã sớm chấm dứt ở đây, thử hỏi nếu có người đâm ngươi một kiếm, sau mấy năm lại chạy về nói hối hận, nói là không phải ngươi thì không gả, ngươi có thấy chán ghét không?"
"Luôn chỉ là sự mong muốn đơn phương của nàng ta mà thôi, hơn nữa, trước đó ta từng chạm trán với nàng rồi, đã nói rõ sự tình hết sức rõ ràng, giữa ta và nàng đã sớm không còn duyên phận gì."
Trong khoảng thời gian kế tiếp.
Tô Ngật An liên tục dùng tình cảm, lấy lẽ phải để giải thích, cuối cùng cũng lừa được Bùi Thi Ngữ. Bất quá, coi như tạm thời giải quyết được cơn sóng gió này, Tô Ngật An cũng không có chút nào thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì sự việc này trên bản chất là có lý lẽ, hắn chỉ cần thêm mắm dặm muối vào một chút là có thể lừa gạt thành công.
Nhưng nếu như để cho Từ Vãn Ngưng và Mị Tiên Nhan biết, trong thời gian hắn nhận nhiệm vụ của các nàng, mà còn đi nhận thêm các nhiệm vụ thế thân khác, giống như là chân đạp mấy thuyền thì bản chất đã khác rồi!
Nhất định phải nghĩ biện pháp để chuyển sự chú ý của các nàng đi. Mà phương thức tốt nhất để chuyển di sự chú ý là lòng căm hận.
Nhưng bây giờ Lý Mạc Tà, cái tên rác rưởi kia đã bị làm thịt rồi, không còn ai đến giúp mình chuyển sự chú ý nữa.... Nếu như cái tên rác rưởi kia không chết, sự tình có lẽ đã không tồi tệ đến mức này rồi.
Ngay lúc Tô Ngật An đau đầu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia linh quang.
Đúng rồi, ngoài Lý Mạc Tà ra, hình như còn một người vô cùng hận hắn, gần đây cũng giống như đang âm thầm điều tra thông tin của hắn, thậm chí một thời gian trước còn ra tay với hắn nữa.
Khóe miệng Tô Ngật An hơi cong lên, liền quyết định là ngươi, hoàng tử của tiền triều Dao Trì Tiên Triều, Khương Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận