Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 165 :Thiên la địa võng, không chỗ có thể trốn
Chương 165: Thiên la địa võng, không chỗ nào có thể trốn
Mặc dù đau lòng vô cùng. Nhưng Tô Ngật An cũng biết bây giờ không phải là lúc đau lòng điều này. Cắn răng một cái. Tô Ngật An lần nữa thi triển đặc thù bí thuật. Cùng trong khoảnh khắc, quanh thân Khương Huyền vờn quanh trận trận phù văn huy quang, sau đó cong ngón tay một điểm, "Bạo!"
Bị nghiền nát mảnh vỡ pháp bảo Luân Hồi cảnh lập tức phóng ra dư huy cuối cùng, phát sinh nổ kinh thiên động. "Thành công!" Mà lần này, mấy khối mảnh vỡ pháp bảo Luân Hồi cảnh nổ tung khuấy động ra cơn bão năng lượng đáng sợ, cuối cùng làm ra hiệu quả ra dáng.
Trực tiếp đem bình chướng không gian phong tỏa phá ra mấy đạo khe cực lớn. Tô Ngật An không dám do dự, thao túng cơ thể Khương Huyền, vội vàng hướng về một cái lỗ thủng hư không gần nhất phóng đi! “Cuối cùng cũng có thể….” Ngay khi Tô Ngật An thở phào, cảm giác lần này không có gì nguy hiểm thì.
"Ngươi cái cẩu vật này, ẩn giấu lâu như vậy, có thể để ta bắt được!" Kèm theo thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên còn có một đạo tiếng đàn chói tai linh hoạt kỳ ảo. Tranh ——
Tiếng đàn du dương, phiêu miểu hào đãng. Đầy trời âm luật phù văn bốc lên, không ngừng đan xen hội tụ, lại một lần nữa đem Khương Huyền vừa mới thoát khỏi khu vực phong tỏa, kéo vào một thế giới hoàn toàn do âm luật phù văn ngưng tụ. “Cmn! Các ngươi có muốn chơi như vậy không hả!”
Tô Ngật An trong lòng cũng quá sụp đổ. Mới ra khỏi hang hổ, lại vào ổ sói! Rõ ràng là Bạch Thư Hòa mang theo truyền thế đạo binh đánh tới! Bất quá, hắn trước đó vốn cũng là đệ tử tinh nhuệ của Hồng Trần Cầm Tông.
Lại thêm bản thân nắm giữ nghề nghiệp thân phận đặc thù là phong vân nhạc công. Đối với đàn đạo có kiến giải cực kỳ cao. Thêm vào đó hắn cũng khá hiểu biết về Bạch Thư Hòa, ngược lại cũng không quá lo lắng về mảnh thế giới âm luật này.
Phiền toái duy nhất chính là, hắn không thể biểu hiện quá mức rõ ràng sự hiểu biết của mình đối với mảnh thế giới âm luật này, trong nháy mắt liền phá giải nó. Dù sao, điều này rất dễ dẫn đến việc Bạch Thư Hòa phát giác, Khương Huyền lúc này chính là hắn. Để cẩn thận, tránh lật xe, vẫn phải giả bộ một chút!
Vừa kịp thời phá giải thế giới âm luật, thành công thoát khốn. Cứ ngỡ là mọi chuyện đã qua thì biến cố lại nổi lên! Vừa mới thoát khốn xong, hắn lại mẹ nó xông thẳng vào một thế giới tranh thủy mặc!
Mặt đất trắng, trời đen, đen trắng hòa lẫn. Bây giờ, một nữ tử giống như từ trong tranh đi ra, sừng sững giữa thế giới đen trắng. Người đó chính là Bùi Thi Ngữ!
Tô Ngật An biệt khuất đến mức nhanh hộc máu. Đến hết lớp này đến lớp khác, không ngừng đúng không?! Hơn nữa đây là tình huống gì?! Hắn có chút không hiểu.
Rõ ràng thời gian trước. Bùi Thi Ngữ, Bạch Thư Hòa, Mị Tiên Nhan ba người còn không vừa mắt nhau mà đánh nhau, bây giờ sao lại không hiểu thấu liên hợp lại?!
Tô Ngật An không dám nghĩ nhiều, lại tiêu hao hết gần như toàn bộ tiềm lực của Khương Huyền, miễn cưỡng lại xông ra thế giới tranh thủy mặc. Còn chưa kịp trốn, hắn lại bị Mị Tiên Nhan đuổi kịp!
Thấy một màn này, Tô Ngật An triệt để hết hy vọng. Cái này thì còn đánh đấm gì nữa, còn trốn cái rắm gì nữa! Trực tiếp nằm ngửa chờ chết đi! Đối mặt với ba nàng đang rầm rộ đuổi bắt như này, đến thiên vương lão tử tới cũng khó chạy được!
Đương nhiên, nếu như ngay từ đầu hắn cho Khương Huyền một kiện pháp bảo Đạo Thân cảnh, có lẽ sự tình sẽ có đường lui. Nhưng pháp bảo Đạo Thân cảnh trên tay hắn chỉ có vài món, sao có thể cho Khương Huyền làm con rối dùng?
Không còn cách nào khác. Bây giờ cũng chỉ có thể áp dụng kế hoạch thứ hai! Lúc này, Mị Tiên Nhan đã lại lần nữa ra tay, phong ấn hoàn toàn không gian xung quanh, triệt để ngăn cản Tô Ngật An khống chế Khương Huyền chạy trốn.
Ba nàng mới từ 3 phương hướng khác nhau chậm rãi hạ xuống. Mặc dù ba người vẫn cảnh giác với nhau, thậm chí là một loại địch ý nào đó. Để tránh xảy ra ngoài ý muốn, cuối cùng dẫn đến việc Tô Ngật An điều khiển cơ thể của Khương Huyền thừa dịp loạn đào tẩu, nên các nàng đã khắc chế ý nghĩ khác trong lòng.
Thấy vậy, Tô Ngật An càng thêm im lặng. Lúc đó ba người các ngươi không vừa mắt nhau ra tay đánh nhau, ta đến khuyên can thì các ngươi lại đánh ta. Bây giờ ta bỏ chạy, ba người các ngươi lại nhìn nhau thuận mắt à? Chung quy chỉ có mình ta là người chịu thiệt, thế giới đã thành công!
"Nói cho ta biết! Tô Ngật An đang ở đâu!" “Đây có phải là mưu kế hắn đã bàn bạc trước với ngươi không! Dùng phương thức này cố ý thay đổi vị trí lực chú ý của chúng ta!” “Muốn thông qua cách thời gian lắng đọng, để tách sự phẫn nộ trong lòng chúng ta sao!?”
Mị Tiên Nhan thần sắc băng lãnh, ma khí vô hình từ trong cơ thể nàng quanh quẩn mà ra, hóa thành bàn tay vô hình, trực tiếp bóp lấy cổ họng Khương Huyền, đem hắn nhấc lên thật cao.
Lực đạo cường đại bóp cổ họng Khương Huyền đến mức xương cốt vang lên răng rắc. “Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, bằng không ta đảm bảo, tiếp theo ngươi sẽ trải qua sự tình thống khổ gấp trăm thậm chí nghìn lần so với cái chết!”
Tô Ngật An đang điều khiển con rối Khương Huyền bên Bạch Đế Thành cũng giật mình một tiếng. Không phải sợ hãi sự trừng phạt tiếp theo. Ngược lại chịu khổ là Khương Huyền, có liên quan gì đến hắn Tô Ngật An chứ?
Mà là chấn kinh vì Mị Tiên Nhan biết hơi nhiều chuyện rồi, quả nhiên là không dễ lừa dối. Tùy tiện mà đã đoán ra chân tướng. Nhưng bây giờ Khương Huyền đã trở thành con rối của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, Khương Huyền dù gặp phải người hành hạ tàn nhẫn đến đâu, miệng vẫn sẽ cứng rắn! “Ha ha... Tên Tô Ngật An kia hủy đại kế của ta mấy năm trước... chết không hết tội!”
Khương Huyền nhếch miệng cười điên cuồng, “Bất quá ngươi yên tâm, hắn còn chưa chết, bị ta giấu ở một nơi đặc thù, giấu trong lao ngục hư không!” “Ta sẽ phong ấn hắn mấy năm, có thể trốn được hay không thì xem tạo hóa của hắn thôi!”
Đây là lý do tốt nhất mà Tô Ngật An nghĩ ra. Lao ngục hư không, là một nhà giam đặc thù được giấu sâu trong hư không, một nơi không ai biết đến. Người bị giam bên trong cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể phá bỏ phong ấn để đi ra.
Đương nhiên, điều này chỉ dành cho những tồn tại có tu vi thực lực đủ mạnh. Nếu là tu sĩ tu vi yếu kém bị giam trong lao ngục hư không, e rằng cả đời sẽ không thể ra ngoài. Và dùng một lý do như vậy cũng tương đương với việc có thể linh hoạt ứng phó. Chính là chờ khi chênh lệch thời gian không còn nhiều, ba nàng nguôi giận, có lẽ hắn có thể xuất hiện.
"Ngươi nói cái gì!" Lần này không chỉ là Mị Tiên Nhan. Ngay cả Bùi Thi Ngữ tính cách hơi tốt cũng đột nhiên biến sắc, đôi mắt đẹp không còn che giấu, lộ ra sát ý ngút trời!
Mấy ngày nay không tìm được Tô Ngật An đã đủ khiến cả ba nàng phát điên rồi. Nếu là vài năm, thậm chí mười năm cũng không tìm thấy Tô Ngật An…… Ba nàng càng nghĩ càng đỏ mắt. "Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Bạch Thư Hòa cực kỳ hiếm thấy giận tím mặt, đưa tay ra định trực tiếp rút hồn Khương Huyền. Nhưng Tô Ngật An cũng không hoảng hốt vì màn này, hắn đã sớm bố trí cấm chế đặc thù, mỗi lần bị rút hồn, Khương Huyền sẽ chết, cái này cũng vừa vặn nằm trong kế hoạch của hắn.
"Chờ đã." Nhưng ngay sau đó. Âm thanh của Mị Tiên Nhan lại vang lên. Đôi mắt màu đỏ nhạt sâu thẳm lóe lên quang hoa yêu tà, cứ nhìn chằm chằm Khương Huyền như muốn nhìn thấu linh hồn của Khương Huyền, xuyên qua ý thức của Khương Huyền để nhìn thấy Tô Ngật An điều khiển phía sau màn.
Dù chỉ đang thao túng một nhục thân con rối, muốn bản tôn của mình cũng gặp mặt. Nhưng chỉ là mắt đối mắt như vậy, đã khiến Tô Ngật An cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Những lời tiếp theo của Mị Tiên Nhan càng làm cho tim gan Tô Ngật An như ngừng đập nửa nhịp.
Chỉ thấy khóe miệng Mị Tiên Nhan hơi nhếch lên. Giống như đang lầm bầm, lại như đang xuyên qua Khương Huyền để trực tiếp đối mặt với chính hắn! “Ngật An đệ đệ, có lẽ ngươi đã sớm thành công thoát khốn rồi đúng không?”
"Thậm chí đã hợp nhất tên gia hỏa tên Khương Huyền này thành thủ hạ của ngươi." “Mà ngươi đã sớm ở trong bóng tối, âm thầm thông qua Khương Huyền để để ý đến nhất cử nhất động của ba người chúng ta.” "Thậm chí trong lòng còn đang suy nghĩ sẽ đùa bỡn cả ba chúng ta trong lòng bàn tay, rất đắc ý?"
Mặc dù đau lòng vô cùng. Nhưng Tô Ngật An cũng biết bây giờ không phải là lúc đau lòng điều này. Cắn răng một cái. Tô Ngật An lần nữa thi triển đặc thù bí thuật. Cùng trong khoảnh khắc, quanh thân Khương Huyền vờn quanh trận trận phù văn huy quang, sau đó cong ngón tay một điểm, "Bạo!"
Bị nghiền nát mảnh vỡ pháp bảo Luân Hồi cảnh lập tức phóng ra dư huy cuối cùng, phát sinh nổ kinh thiên động. "Thành công!" Mà lần này, mấy khối mảnh vỡ pháp bảo Luân Hồi cảnh nổ tung khuấy động ra cơn bão năng lượng đáng sợ, cuối cùng làm ra hiệu quả ra dáng.
Trực tiếp đem bình chướng không gian phong tỏa phá ra mấy đạo khe cực lớn. Tô Ngật An không dám do dự, thao túng cơ thể Khương Huyền, vội vàng hướng về một cái lỗ thủng hư không gần nhất phóng đi! “Cuối cùng cũng có thể….” Ngay khi Tô Ngật An thở phào, cảm giác lần này không có gì nguy hiểm thì.
"Ngươi cái cẩu vật này, ẩn giấu lâu như vậy, có thể để ta bắt được!" Kèm theo thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên còn có một đạo tiếng đàn chói tai linh hoạt kỳ ảo. Tranh ——
Tiếng đàn du dương, phiêu miểu hào đãng. Đầy trời âm luật phù văn bốc lên, không ngừng đan xen hội tụ, lại một lần nữa đem Khương Huyền vừa mới thoát khỏi khu vực phong tỏa, kéo vào một thế giới hoàn toàn do âm luật phù văn ngưng tụ. “Cmn! Các ngươi có muốn chơi như vậy không hả!”
Tô Ngật An trong lòng cũng quá sụp đổ. Mới ra khỏi hang hổ, lại vào ổ sói! Rõ ràng là Bạch Thư Hòa mang theo truyền thế đạo binh đánh tới! Bất quá, hắn trước đó vốn cũng là đệ tử tinh nhuệ của Hồng Trần Cầm Tông.
Lại thêm bản thân nắm giữ nghề nghiệp thân phận đặc thù là phong vân nhạc công. Đối với đàn đạo có kiến giải cực kỳ cao. Thêm vào đó hắn cũng khá hiểu biết về Bạch Thư Hòa, ngược lại cũng không quá lo lắng về mảnh thế giới âm luật này.
Phiền toái duy nhất chính là, hắn không thể biểu hiện quá mức rõ ràng sự hiểu biết của mình đối với mảnh thế giới âm luật này, trong nháy mắt liền phá giải nó. Dù sao, điều này rất dễ dẫn đến việc Bạch Thư Hòa phát giác, Khương Huyền lúc này chính là hắn. Để cẩn thận, tránh lật xe, vẫn phải giả bộ một chút!
Vừa kịp thời phá giải thế giới âm luật, thành công thoát khốn. Cứ ngỡ là mọi chuyện đã qua thì biến cố lại nổi lên! Vừa mới thoát khốn xong, hắn lại mẹ nó xông thẳng vào một thế giới tranh thủy mặc!
Mặt đất trắng, trời đen, đen trắng hòa lẫn. Bây giờ, một nữ tử giống như từ trong tranh đi ra, sừng sững giữa thế giới đen trắng. Người đó chính là Bùi Thi Ngữ!
Tô Ngật An biệt khuất đến mức nhanh hộc máu. Đến hết lớp này đến lớp khác, không ngừng đúng không?! Hơn nữa đây là tình huống gì?! Hắn có chút không hiểu.
Rõ ràng thời gian trước. Bùi Thi Ngữ, Bạch Thư Hòa, Mị Tiên Nhan ba người còn không vừa mắt nhau mà đánh nhau, bây giờ sao lại không hiểu thấu liên hợp lại?!
Tô Ngật An không dám nghĩ nhiều, lại tiêu hao hết gần như toàn bộ tiềm lực của Khương Huyền, miễn cưỡng lại xông ra thế giới tranh thủy mặc. Còn chưa kịp trốn, hắn lại bị Mị Tiên Nhan đuổi kịp!
Thấy một màn này, Tô Ngật An triệt để hết hy vọng. Cái này thì còn đánh đấm gì nữa, còn trốn cái rắm gì nữa! Trực tiếp nằm ngửa chờ chết đi! Đối mặt với ba nàng đang rầm rộ đuổi bắt như này, đến thiên vương lão tử tới cũng khó chạy được!
Đương nhiên, nếu như ngay từ đầu hắn cho Khương Huyền một kiện pháp bảo Đạo Thân cảnh, có lẽ sự tình sẽ có đường lui. Nhưng pháp bảo Đạo Thân cảnh trên tay hắn chỉ có vài món, sao có thể cho Khương Huyền làm con rối dùng?
Không còn cách nào khác. Bây giờ cũng chỉ có thể áp dụng kế hoạch thứ hai! Lúc này, Mị Tiên Nhan đã lại lần nữa ra tay, phong ấn hoàn toàn không gian xung quanh, triệt để ngăn cản Tô Ngật An khống chế Khương Huyền chạy trốn.
Ba nàng mới từ 3 phương hướng khác nhau chậm rãi hạ xuống. Mặc dù ba người vẫn cảnh giác với nhau, thậm chí là một loại địch ý nào đó. Để tránh xảy ra ngoài ý muốn, cuối cùng dẫn đến việc Tô Ngật An điều khiển cơ thể của Khương Huyền thừa dịp loạn đào tẩu, nên các nàng đã khắc chế ý nghĩ khác trong lòng.
Thấy vậy, Tô Ngật An càng thêm im lặng. Lúc đó ba người các ngươi không vừa mắt nhau ra tay đánh nhau, ta đến khuyên can thì các ngươi lại đánh ta. Bây giờ ta bỏ chạy, ba người các ngươi lại nhìn nhau thuận mắt à? Chung quy chỉ có mình ta là người chịu thiệt, thế giới đã thành công!
"Nói cho ta biết! Tô Ngật An đang ở đâu!" “Đây có phải là mưu kế hắn đã bàn bạc trước với ngươi không! Dùng phương thức này cố ý thay đổi vị trí lực chú ý của chúng ta!” “Muốn thông qua cách thời gian lắng đọng, để tách sự phẫn nộ trong lòng chúng ta sao!?”
Mị Tiên Nhan thần sắc băng lãnh, ma khí vô hình từ trong cơ thể nàng quanh quẩn mà ra, hóa thành bàn tay vô hình, trực tiếp bóp lấy cổ họng Khương Huyền, đem hắn nhấc lên thật cao.
Lực đạo cường đại bóp cổ họng Khương Huyền đến mức xương cốt vang lên răng rắc. “Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, bằng không ta đảm bảo, tiếp theo ngươi sẽ trải qua sự tình thống khổ gấp trăm thậm chí nghìn lần so với cái chết!”
Tô Ngật An đang điều khiển con rối Khương Huyền bên Bạch Đế Thành cũng giật mình một tiếng. Không phải sợ hãi sự trừng phạt tiếp theo. Ngược lại chịu khổ là Khương Huyền, có liên quan gì đến hắn Tô Ngật An chứ?
Mà là chấn kinh vì Mị Tiên Nhan biết hơi nhiều chuyện rồi, quả nhiên là không dễ lừa dối. Tùy tiện mà đã đoán ra chân tướng. Nhưng bây giờ Khương Huyền đã trở thành con rối của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, Khương Huyền dù gặp phải người hành hạ tàn nhẫn đến đâu, miệng vẫn sẽ cứng rắn! “Ha ha... Tên Tô Ngật An kia hủy đại kế của ta mấy năm trước... chết không hết tội!”
Khương Huyền nhếch miệng cười điên cuồng, “Bất quá ngươi yên tâm, hắn còn chưa chết, bị ta giấu ở một nơi đặc thù, giấu trong lao ngục hư không!” “Ta sẽ phong ấn hắn mấy năm, có thể trốn được hay không thì xem tạo hóa của hắn thôi!”
Đây là lý do tốt nhất mà Tô Ngật An nghĩ ra. Lao ngục hư không, là một nhà giam đặc thù được giấu sâu trong hư không, một nơi không ai biết đến. Người bị giam bên trong cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể phá bỏ phong ấn để đi ra.
Đương nhiên, điều này chỉ dành cho những tồn tại có tu vi thực lực đủ mạnh. Nếu là tu sĩ tu vi yếu kém bị giam trong lao ngục hư không, e rằng cả đời sẽ không thể ra ngoài. Và dùng một lý do như vậy cũng tương đương với việc có thể linh hoạt ứng phó. Chính là chờ khi chênh lệch thời gian không còn nhiều, ba nàng nguôi giận, có lẽ hắn có thể xuất hiện.
"Ngươi nói cái gì!" Lần này không chỉ là Mị Tiên Nhan. Ngay cả Bùi Thi Ngữ tính cách hơi tốt cũng đột nhiên biến sắc, đôi mắt đẹp không còn che giấu, lộ ra sát ý ngút trời!
Mấy ngày nay không tìm được Tô Ngật An đã đủ khiến cả ba nàng phát điên rồi. Nếu là vài năm, thậm chí mười năm cũng không tìm thấy Tô Ngật An…… Ba nàng càng nghĩ càng đỏ mắt. "Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Bạch Thư Hòa cực kỳ hiếm thấy giận tím mặt, đưa tay ra định trực tiếp rút hồn Khương Huyền. Nhưng Tô Ngật An cũng không hoảng hốt vì màn này, hắn đã sớm bố trí cấm chế đặc thù, mỗi lần bị rút hồn, Khương Huyền sẽ chết, cái này cũng vừa vặn nằm trong kế hoạch của hắn.
"Chờ đã." Nhưng ngay sau đó. Âm thanh của Mị Tiên Nhan lại vang lên. Đôi mắt màu đỏ nhạt sâu thẳm lóe lên quang hoa yêu tà, cứ nhìn chằm chằm Khương Huyền như muốn nhìn thấu linh hồn của Khương Huyền, xuyên qua ý thức của Khương Huyền để nhìn thấy Tô Ngật An điều khiển phía sau màn.
Dù chỉ đang thao túng một nhục thân con rối, muốn bản tôn của mình cũng gặp mặt. Nhưng chỉ là mắt đối mắt như vậy, đã khiến Tô Ngật An cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Những lời tiếp theo của Mị Tiên Nhan càng làm cho tim gan Tô Ngật An như ngừng đập nửa nhịp.
Chỉ thấy khóe miệng Mị Tiên Nhan hơi nhếch lên. Giống như đang lầm bầm, lại như đang xuyên qua Khương Huyền để trực tiếp đối mặt với chính hắn! “Ngật An đệ đệ, có lẽ ngươi đã sớm thành công thoát khốn rồi đúng không?”
"Thậm chí đã hợp nhất tên gia hỏa tên Khương Huyền này thành thủ hạ của ngươi." “Mà ngươi đã sớm ở trong bóng tối, âm thầm thông qua Khương Huyền để để ý đến nhất cử nhất động của ba người chúng ta.” "Thậm chí trong lòng còn đang suy nghĩ sẽ đùa bỡn cả ba chúng ta trong lòng bàn tay, rất đắc ý?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận