Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 263:Đưa lên thần trợ công, đại thiện nhân a!

"Chương 263: Đưa tới thần trợ công, đại thiện nhân a!
“Coi kìa, nhìn thôi đã thấy nụ cười ngọt ngào rồi.” Vừa lúc Từ Vãn Ngưng lộ ra một nụ cười vui vẻ, một giọng nói mang chút chế nhạo vang lên, “Không biết là đang nghĩ tới chàng trai nào đấy?” “Mẫu thân?” Từ Vãn Ngưng hơi ngẩn người, lập tức gương mặt xinh đẹp ửng hồng, rồi nhanh chóng lan ra khắp mặt, mãi đến tận mang tai, nhưng vẫn nhào vào lòng mẹ.
Trước mặt người ngoài nàng là một đại tiểu thư Gia Thiên Thương Minh khôn khéo, tháo vát như đóa tuyết liên trên núi cao.
Nhưng trước mặt mẹ mình, nàng lại như một đứa trẻ chưa lớn.
Tống Thanh Nguyệt che miệng cười khẽ. Hai mẹ con đứng chung một chỗ, ngược lại không giống mẹ con mà như một đôi tỷ muội.
“Ai nha!” “Con gái lớn rồi, cũng có ý riêng, vừa bế quan xong đã không nhớ tới cha mẹ mà lại nhớ tới chàng trai của mình, mẫu thân đây có chút ghen đấy.” “Mẫu thân!” Từ Vãn Ngưng oán trách một tiếng, mặt càng thêm ửng đỏ.
Tống Thanh Nguyệt thu hết vào mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình. Con gái của mình xem ra thật sự đã có ý trung nhân.
Nghĩ ngợi, Tống Thanh Nguyệt lại mở miệng nói: “Vãn Ngưng, có phải con đã thích ai rồi không? Có phải tên hắn là Tô Ngật An?” Lời này vừa nói ra.
Từ Vãn Ngưng đang xấu hổ đỏ mặt lập tức ngây người, có chút không tin ngẩng đầu.
Thấy mẹ mình đang cười đầy ẩn ý.
“Mẫu thân, con.....” Không đợi nàng nói hết lời.
Tống Thanh Nguyệt đưa ngón tay lên che môi Từ Vãn Ngưng, khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhìn con bé con khẩn trương chưa kìa, mẹ con còn tinh tường lắm.” “Liên quan đến tin tức của Tô Ngật An mẹ đã tìm hiểu rồi.” “Nếu như con thật sự yêu thích, thậm chí muốn thành đôi với hắn, mẹ và cha đều sẽ ủng hộ con.” Nói xong, Tống Thanh Nguyệt đưa tay xoa đầu Từ Vãn Ngưng, cười nói: “Hôn ước năm đó coi như là hết hiệu lực, nếu con muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, mẹ và cha đều sẽ ủng hộ con.” Từ Vãn Ngưng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thật sự sợ cha mẹ biết về Tô Ngật An rồi sẽ đi gây phiền toái, khiến Tô Ngật An không vui. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, mặt nàng càng đỏ hơn.
“Mẫu thân..... Mẹ hiểu lầm rồi! Ai thích cái tên kia? Con không có thích hắn! Con căn bản không hề có ý khác với hắn!” Từ Vãn Ngưng vội vàng mở miệng phủ nhận.
Tống Thanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Con gái à, có câu ngạo kiều hại một đời. Đối diện với người mình thích mà lại cố tình tỏ ra ngạo kiều. Không chỉ bỏ lỡ cơ hội mà còn có thể hối hận cả đời. Mẹ và cha con khi ở bên nhau cũng có tâm trạng giống như con vậy. Cha con trước đây keo kiệt, dáng vẻ cũng không ra sao. Nhưng hết cách, ai bảo mẹ con lại vì đủ thứ lý do mà thích hắn chứ? Vậy thì cưới thôi! Bây giờ sống nhiều năm như vậy lại có con, cuộc sống cũng rất viên mãn.” Từ Phú Quý đang mặt mày hớn hở, cười ha hả đi tới nghe thấy lời này, lập tức như bị đả kích tâm linh gấp trăm lần, không còn cười hề hề nữa.
Câu nói phía trước thì hắn không chấp nhặt.
Nhưng câu phía sau là ý gì?
Hắn xấu lắm sao? Vậy hắn xin phép đi?
Những cao tầng Gia Thiên Thương Minh đi theo phía sau cũng như bị đả kích tâm linh gấp trăm lần.
Năm đó Từ Phú Quý quả thật là nghèo xơ xác, không có nhan sắc, cũng không có bối cảnh gì. Từ một người không có gì vươn lên, cuối cùng thành lập nên Gia Thiên Thương Minh. Có thể nói nhìn toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới hắn chính là mô-típ nhân vật chính. Chính là kiểu nghèo khó nghịch thiên quật khởi, cưới được bạch phú mỹ a!
Đúng lúc này.
Một thị vệ xông tới, cẩn thận thì thầm vài câu vào tai Từ Phú Quý.
Từ Phú Quý vốn đang cảm thấy an ủi, khóe miệng vừa nhếch lên lại lập tức sụp xuống vì bị người xung quanh châm chọc.
“Dẫn bọn họ đến Nghênh Tân điện.” Cùng lúc đó, Tống Thanh Nguyệt đang kể cho Hứa Uyển Linh nghe một chút về kinh nghiệm lúc trẻ của mình, sau khi nghe được một đoạn truyền âm thì lông mày cũng hơi nhíu lại.
“Mẫu thân?” Dường như nhận ra cảm xúc của mẫu thân.
Từ Vãn Ngưng hơi nghi hoặc.
“Không có gì.” “Con bế quan vất vả rồi, con đi nghỉ ngơi chút đi, mẹ lát nữa lại đến tìm con.” Tạm thời đuổi Từ Vãn Ngưng đi, lúc này Tống Thanh Nguyệt mới nhìn Từ Phú Quý, lông mày lại nhíu lại, “Minh chủ Bảo Kim Thương Minh tự mình tới, chẳng lẽ là vì chuyện kia?” “Có lẽ là vậy.” “Nhưng anh yên tâm, chuyện cũ đã qua, cho dù anh ta còn có tình xưa với em, em cũng không thể đẩy con gái vào hố lửa.” Từ Phú Quý đáp lời, dẫn Tống Thanh Nguyệt bay về một cung điện.
Không lâu sau.
Hai vợ chồng vừa bước vào cung điện thì thấy một nam tử trung niên dường như đã đợi từ lâu vội vàng đứng dậy, nở nụ cười nhiệt tình, “Lão Từ! Hôm nay lại tới mạo muội quấy rầy!” “Không cần khách sáo, lão Lục có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Hai người đều là những thương nhân nổi danh của chư thiên, rất nhiều chuyện không cần nói thẳng, đều hiểu rõ chừng mực. Lục Vũ phụ thân, Minh chủ Bảo Kim Thương Minh cũng hiểu điểm này, hơi cắn răng, vẫn quyết định liều tấm mặt mo này.
“Lão Từ, lần này ta đến là vì con ta…” “Lục Kim Nguyên minh chủ, không nói đến chuyện con của ngài hủy hôn trước đây, nữ nhi của ta bây giờ đã có người trong lòng, bàn lại việc hôn ước, chỉ sợ cũng không thích hợp.” Tống Thanh Nguyệt thấy trượng phu có chút khó xử, có chút ngại ngùng mở miệng, bây giờ mình chủ động đứng ra. Nở một nụ cười dịu dàng nhưng không mất lễ phép, “Hơn nữa, bây giờ thời đại cũng đang không ngừng phát triển, việc chỉ phúc vi hôn coi như đã lỗi thời, con cái có ý riêng, chúng ta làm cha mẹ không thể ép buộc chúng phải không? Kim Nguyên minh chủ cũng có con của mình, hẳn là cũng tán thành chuyện này chứ?” Lời này vừa thốt ra, Lục Kim Nguyên vốn còn muốn nói gì đó lập tức thấy khó mở miệng.
Thế nhưng.
Bảo Kim Thương Minh của hắn bây giờ cũng đang trên đà xuống dốc, duy nhất có thể cứu Bảo Kim Thương Minh là liên minh với con thuyền lớn Gia Thiên Thương Minh.
Ngay khi Lục Kim Nguyên chuẩn bị liều tấm mặt mo tiếp tục mở miệng thì.
“Lão gia!” Mẹ của Lục Vũ đột nhiên mở miệng: “Vũ nhi trước đây đã nói với ta, lần này hoàn tục trở về là đã có người mình thích! Hắn muốn tự mình theo đuổi hạnh phúc của mình! Không muốn để chúng ta làm cha mẹ định nghĩa hạnh phúc của hắn! Hơn nữa, hắn cũng đã sớm biết Vãn Ngưng tiểu thư có người yêu. So với việc dây dưa nhau, không bằng cùng nhau thành toàn. Mấy ngày trước hắn đã rời Bảo Kim Thương Minh, đến Thiên Tâm Thư Viện, nói là để giúp Vãn Ngưng tiểu thư hỏi cưới người trong lòng!” Lời này vừa nói ra.
Không khí tại chỗ lập tức ngưng kết, rơi vào tĩnh lặng chết chóc!
Đừng nói Lục Kim Nguyên trợn tròn mắt.
Từ Phú Quý và Tống Thanh Nguyệt hai vợ chồng cũng có chút ngây ngốc.
Chuyện gì đang xảy ra?
Có người đi giúp con gái bọn họ là Từ Vãn Ngưng hỏi cưới?
Lại còn là vị hôn phu trên danh nghĩa của con gái họ?
Tình huống này.... có phải hơi quá rồi không?
Sau khi hết kinh ngạc, Tống Thanh Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh.
Đối tượng mà Lục Vũ đi hỏi cưới, không lẽ chính là Tô Ngật An chứ?
Mắt Tống Thanh Nguyệt đột nhiên sáng lên. Lúc trước bà còn đang nghĩ xem làm thế nào để con gái mình nắm chắc cơ hội, không bị tụt lại phía sau. Bây giờ Lục Vũ trực tiếp đưa tới thần trợ công, đại thiện nhân a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận