Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 265:Kinh thế hãi tục đồ cưới!
Chương 265: Đồ cưới kinh thiên động địa!
Về một số tập tục. Phong tục tu tiên giới có chút tương đồng với thế giới phàm tục. Mẫu thân dẫn theo con gái đến tận cửa cầu hôn. Nếu không phải con gái mình bị tổn hại danh tiếng, chỉ còn cách gả cho hắn. Hoặc không phải con gái mình quá yêu người này, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ còn cách gả cho hắn. Tóm lại là, hôm nay người ta đã mang con gái đến tận cửa cầu thân, ngươi không cưới cũng phải cưới!
Tô Ngật An kinh ngạc đến ngây người, cả người đều đờ đẫn. Không phải chứ! Ông trời đang trêu hắn sao! Tình huống gì thế này?! Mẹ của Từ Vãn Ngưng cũng muốn đến góp vui sao? Thậm chí tự mình dẫn theo Từ Vãn Ngưng đến cửa cầu hôn!? Hơn nữa lại không đến sớm không đến muộn, cứ nhằm ngay lúc hắn nói ra những lời này mà đến, đây chẳng phải đang cố ý vả mặt hắn, thậm chí là đang buff chồng chết cho hắn sao?
“Kỳ thực đây đều là.....” Tô Ngật An còn định mở miệng giải thích, nhưng đã bị ánh mắt của mấy nàng trừng trở về!
......
Cùng lúc đó. Tại trước sơn môn Thiên Tâm thư viện. Hai vị trưởng lão thủ vệ lúc trước còn đang vui vẻ ăn dưa. Bây giờ dưa hấu trong tay rơi xuống đất, con ngươi co rút, kinh hãi tột độ. Bọn họ chứng kiến cảnh tượng hoành tráng vượt quá sức tưởng tượng của mình. Trong ánh mắt rúng động tột độ, chỉ thấy trên bầu trời mây mù cuồn cuộn. Từng chiếc tiên kiệu, đèn hoa rực rỡ, dải lụa đỏ gấm vóc phấp phới. Kỳ lạ hơn nữa là, còn có từng con kỳ trân dị thú kéo từng chiếc tiên thuyền khổng lồ, trên tiên thuyền chứa đủ loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị vật, thậm chí cả linh thạch, số lượng lớn đến mức chất thành núi!
Bọn họ có chút ngơ ngác. Nhưng rất nhanh như bị sét đánh, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ. Nhớ lại lời nói lúc trước của Tống Thanh Nguyệt. Những thứ này..... chẳng lẽ là Tống Thanh Nguyệt chuẩn bị riêng cho con gái làm của hồi môn? Ta dựa vào! Cho dù là hai vị trưởng lão thủ vệ sống qua vô số năm, chứng kiến đủ loại cảnh tượng hoành tráng, bây giờ cũng trợn tròn mắt đến sắp rớt cả tròng. Bọn họ lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy! Thiên tài địa bảo cùng linh thạch chất thành núi! Khó trách người ta vẫn nói Gia Thiên Thương Minh là thương minh giàu nhất cả Chư Thiên Vạn Giới, tài phú nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng. Phần lớn thời gian, họ cũng chỉ nghe người ngoài nói về Gia Thiên Thương Minh, đối với việc Gia Thiên Thương Minh rốt cuộc giàu đến mức nào cũng không có nhận thức cụ thể. Nhưng hôm nay bọn họ đã tận mắt chứng kiến. Rõ ràng là còn chưa đính hôn đã mang nhiều đồ cưới như vậy đến rồi. Khó có thể tưởng tượng, vị đại tiểu thư kia nếu thực sự gả đi, thì đồ cưới còn nhiều đến mức nào? Bây giờ họ thậm chí có chút cảm thấy Tô Ngật An không biết điều! Món cơm chùa này có thể ăn ngay, chẳng phải rất tốt sao? Sao cứ phải lăn lộn sống chết ở giới tu tiên, mà chẳng có được chút lợi ích nào?
“Mẫu thân! Sao mẹ lại bày ra trận chiến lớn thế này!” Từ Vãn Ngưng hơi xấu hổ, “Hắn còn chưa chắc đã chịu cưới ta! Sao phải vội vã thế này? Hắn về ở rể nhà chúng ta thì cũng không tệ mà!”
“Con đấy.” Tống Thanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra lời ta nói về việc ngạo kiều hủy cả đời, con vẫn không chịu nghe. Cái tên Tô Ngật An kia, bây giờ có bản lĩnh ghê gớm đấy, không ít tiên tử nổi danh trong tu tiên giới bây giờ đều vì hắn mà điên cuồng. Con đã chậm một bước rồi, chậm thêm bước nữa, đến canh cũng không có mà húp đâu!”
Vừa nghe đến lời này. Từ Vãn Ngưng đột nhiên có chút nóng nảy. Hảo một tên Tô Ngật An! Bản tiểu thư rõ ràng đã nhiều lần nhấn mạnh, ngươi chỉ là vật sở hữu của ta. Ta tốn nhiều linh thạch để thuê ngươi đến đây. Vậy mà ngươi nhân lúc ta không ở, lại đi câu dẫn nhiều nữ nhân như vậy! Từ Vãn Ngưng vốn luôn muốn mạnh mẽ, giờ có chút tức giận. Dù sao, nàng thích nhất chính là kiểu người nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, kiểm soát mọi thứ trong tay. Ngày xưa, trong mắt nàng. Tô Ngật An chính là một con cún con nhu thuận, đối với chủ nhân là nàng thì cái gì cũng nghe theo. Mà Tô Ngật An cũng thường khiến nàng hài lòng, thậm chí cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng hôm nay khi nghe mẹ nói về tình hình thực tế của Tô Ngật An. Nàng bỗng cảm thấy xấu hổ quá hóa giận, thậm chí có cảm giác bị Tô Ngật An đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nàng vốn tưởng rằng Tô Ngật An đã bị nàng thuần phục, trở thành vật sở hữu riêng của mình. Ai ngờ được, tên Tô Ngật An này lại lắm trò. Luôn có quan hệ qua lại với những người phụ nữ khác, hơn nữa quan hệ không hề ít. Mà nàng lại bị lừa bịp từ đầu đến cuối. Mãi đến hôm qua, nghe mẹ nói thì nàng mới đột nhiên phát hiện ra. Điều này khiến Từ Vãn Ngưng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, không còn thuốc chữa đồng thời càng tức giận, không phải mình thuần phục Tô Ngật An, mà là Tô Ngật An đã thuần phục mình!
Thiên Tâm thư viện vốn đã rất náo nhiệt vì chuyện của Tô Ngật An, không ít người đang theo dõi. Giờ khắc này nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến. Không ít tu sĩ thích ăn dưa hóng chuyện, đều nhao nhao tụ tập về phía sơn môn Thiên Tâm thư viện. Ai ai cũng cười rất vui vẻ, vì lại có chuyện để hóng. Chỉ có Cố Tuyết Ngâm, Mị Tiên Nhan mấy người là cau mày, cảm xúc bất định. Tô Ngật An thì trông như tận thế, một bộ dạng như tù nhân bị ép buộc lôi đi! Xong rồi! Lần này lật xe gây phản ứng dây chuyền rồi! Thật sự xong rồi! E là thiên đạo cũng không cứu nổi mình nữa! So với những người đang vui vẻ đến xem trò hay. Bước chân Tô Ngật An lại nặng nề, cảm giác đoạn đường rõ ràng không dài này, mà hắn cứ như đi cả mấy năm! Hôm nay. Vốn đã tuyên bố đóng cửa hoàn toàn, phải mấy tháng sau mới mở lại, bây giờ Thiên Tâm thư viện lại mở ra lần nữa, phá lệ vì Tô Ngật An thêm một lần. Nhưng cho dù tất cả mọi người trong lòng đều sớm có chuẩn bị. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trên không trung, từng chiếc tiên kiệu đỏ kéo dài bất tận, cùng với đủ loại thiên tài địa bảo chất như núi kia. Rất nhiều người giống như hai vị trưởng lão kia, đều trợn tròn mắt, kinh hãi đến nỗi cằm như sắp rớt xuống đất. Ta dựa vào!! Nhiều thiên tài địa bảo thật! Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy nhiều thiên tài địa bảo đến vậy! Còn có...... Đây là đồ cưới mà Gia Thiên Thương Minh đặc biệt chuẩn bị cho Tô Ngật sao? Lúc này, những tu sĩ trẻ tuổi. Thậm chí không ít tu sĩ thế hệ trước giờ đều mắt phát sáng, lập tức trở nên chua xót vô cùng. Nhãn lực của họ tốt hơn rất nhiều so với đám trẻ tuổi. Chỉ cần liếc qua, họ liền thấy những thứ như linh chi trăm vạn năm, bất tử nhân sâm, nhật nguyệt Huyền Hoàng dịch...... Toàn là thiên tài địa bảo đỉnh cấp không thể tìm lại trong giới tu tiên! Chuyện này đối với những cường giả thế hệ trước cũng có sức hấp dẫn cực lớn! Mà bây giờ dường như tất cả đều trở thành đồ cưới của Gia Thiên Thương Minh cho Tô Ngật!
Đồng thời, Tô Ngật An cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin. Không kể những thiên tài địa bảo đỉnh cấp kia. Hắn còn chứng kiến mấy ngọn núi được kết hoàn toàn bằng linh thạch chồng chất! Tô Ngật An có chút khô miệng, không kiềm chế được nuốt mấy ngụm nước bọt. Nhiều linh thạch quá! Thèm quá! Hay là..... Nhưng trong lòng hắn vừa nảy sinh ý nghĩ đó. Cố Tuyết Ngâm đã lạnh nhạt liếc nhìn hắn, “Thế nào? Ngươi muốn?”
Tô Ngật An ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu không nói. Sao có thể trách hắn được? Mang những thứ này ra khảo nghiệm cán bộ sao? Có cán bộ kỳ cựu nào vượt qua được kiểu khảo nghiệm này!
Về một số tập tục. Phong tục tu tiên giới có chút tương đồng với thế giới phàm tục. Mẫu thân dẫn theo con gái đến tận cửa cầu hôn. Nếu không phải con gái mình bị tổn hại danh tiếng, chỉ còn cách gả cho hắn. Hoặc không phải con gái mình quá yêu người này, yêu đến khắc cốt ghi tâm, chỉ còn cách gả cho hắn. Tóm lại là, hôm nay người ta đã mang con gái đến tận cửa cầu thân, ngươi không cưới cũng phải cưới!
Tô Ngật An kinh ngạc đến ngây người, cả người đều đờ đẫn. Không phải chứ! Ông trời đang trêu hắn sao! Tình huống gì thế này?! Mẹ của Từ Vãn Ngưng cũng muốn đến góp vui sao? Thậm chí tự mình dẫn theo Từ Vãn Ngưng đến cửa cầu hôn!? Hơn nữa lại không đến sớm không đến muộn, cứ nhằm ngay lúc hắn nói ra những lời này mà đến, đây chẳng phải đang cố ý vả mặt hắn, thậm chí là đang buff chồng chết cho hắn sao?
“Kỳ thực đây đều là.....” Tô Ngật An còn định mở miệng giải thích, nhưng đã bị ánh mắt của mấy nàng trừng trở về!
......
Cùng lúc đó. Tại trước sơn môn Thiên Tâm thư viện. Hai vị trưởng lão thủ vệ lúc trước còn đang vui vẻ ăn dưa. Bây giờ dưa hấu trong tay rơi xuống đất, con ngươi co rút, kinh hãi tột độ. Bọn họ chứng kiến cảnh tượng hoành tráng vượt quá sức tưởng tượng của mình. Trong ánh mắt rúng động tột độ, chỉ thấy trên bầu trời mây mù cuồn cuộn. Từng chiếc tiên kiệu, đèn hoa rực rỡ, dải lụa đỏ gấm vóc phấp phới. Kỳ lạ hơn nữa là, còn có từng con kỳ trân dị thú kéo từng chiếc tiên thuyền khổng lồ, trên tiên thuyền chứa đủ loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị vật, thậm chí cả linh thạch, số lượng lớn đến mức chất thành núi!
Bọn họ có chút ngơ ngác. Nhưng rất nhanh như bị sét đánh, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ. Nhớ lại lời nói lúc trước của Tống Thanh Nguyệt. Những thứ này..... chẳng lẽ là Tống Thanh Nguyệt chuẩn bị riêng cho con gái làm của hồi môn? Ta dựa vào! Cho dù là hai vị trưởng lão thủ vệ sống qua vô số năm, chứng kiến đủ loại cảnh tượng hoành tráng, bây giờ cũng trợn tròn mắt đến sắp rớt cả tròng. Bọn họ lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy! Thiên tài địa bảo cùng linh thạch chất thành núi! Khó trách người ta vẫn nói Gia Thiên Thương Minh là thương minh giàu nhất cả Chư Thiên Vạn Giới, tài phú nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng. Phần lớn thời gian, họ cũng chỉ nghe người ngoài nói về Gia Thiên Thương Minh, đối với việc Gia Thiên Thương Minh rốt cuộc giàu đến mức nào cũng không có nhận thức cụ thể. Nhưng hôm nay bọn họ đã tận mắt chứng kiến. Rõ ràng là còn chưa đính hôn đã mang nhiều đồ cưới như vậy đến rồi. Khó có thể tưởng tượng, vị đại tiểu thư kia nếu thực sự gả đi, thì đồ cưới còn nhiều đến mức nào? Bây giờ họ thậm chí có chút cảm thấy Tô Ngật An không biết điều! Món cơm chùa này có thể ăn ngay, chẳng phải rất tốt sao? Sao cứ phải lăn lộn sống chết ở giới tu tiên, mà chẳng có được chút lợi ích nào?
“Mẫu thân! Sao mẹ lại bày ra trận chiến lớn thế này!” Từ Vãn Ngưng hơi xấu hổ, “Hắn còn chưa chắc đã chịu cưới ta! Sao phải vội vã thế này? Hắn về ở rể nhà chúng ta thì cũng không tệ mà!”
“Con đấy.” Tống Thanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra lời ta nói về việc ngạo kiều hủy cả đời, con vẫn không chịu nghe. Cái tên Tô Ngật An kia, bây giờ có bản lĩnh ghê gớm đấy, không ít tiên tử nổi danh trong tu tiên giới bây giờ đều vì hắn mà điên cuồng. Con đã chậm một bước rồi, chậm thêm bước nữa, đến canh cũng không có mà húp đâu!”
Vừa nghe đến lời này. Từ Vãn Ngưng đột nhiên có chút nóng nảy. Hảo một tên Tô Ngật An! Bản tiểu thư rõ ràng đã nhiều lần nhấn mạnh, ngươi chỉ là vật sở hữu của ta. Ta tốn nhiều linh thạch để thuê ngươi đến đây. Vậy mà ngươi nhân lúc ta không ở, lại đi câu dẫn nhiều nữ nhân như vậy! Từ Vãn Ngưng vốn luôn muốn mạnh mẽ, giờ có chút tức giận. Dù sao, nàng thích nhất chính là kiểu người nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, kiểm soát mọi thứ trong tay. Ngày xưa, trong mắt nàng. Tô Ngật An chính là một con cún con nhu thuận, đối với chủ nhân là nàng thì cái gì cũng nghe theo. Mà Tô Ngật An cũng thường khiến nàng hài lòng, thậm chí cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng hôm nay khi nghe mẹ nói về tình hình thực tế của Tô Ngật An. Nàng bỗng cảm thấy xấu hổ quá hóa giận, thậm chí có cảm giác bị Tô Ngật An đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nàng vốn tưởng rằng Tô Ngật An đã bị nàng thuần phục, trở thành vật sở hữu riêng của mình. Ai ngờ được, tên Tô Ngật An này lại lắm trò. Luôn có quan hệ qua lại với những người phụ nữ khác, hơn nữa quan hệ không hề ít. Mà nàng lại bị lừa bịp từ đầu đến cuối. Mãi đến hôm qua, nghe mẹ nói thì nàng mới đột nhiên phát hiện ra. Điều này khiến Từ Vãn Ngưng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, không còn thuốc chữa đồng thời càng tức giận, không phải mình thuần phục Tô Ngật An, mà là Tô Ngật An đã thuần phục mình!
Thiên Tâm thư viện vốn đã rất náo nhiệt vì chuyện của Tô Ngật An, không ít người đang theo dõi. Giờ khắc này nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến. Không ít tu sĩ thích ăn dưa hóng chuyện, đều nhao nhao tụ tập về phía sơn môn Thiên Tâm thư viện. Ai ai cũng cười rất vui vẻ, vì lại có chuyện để hóng. Chỉ có Cố Tuyết Ngâm, Mị Tiên Nhan mấy người là cau mày, cảm xúc bất định. Tô Ngật An thì trông như tận thế, một bộ dạng như tù nhân bị ép buộc lôi đi! Xong rồi! Lần này lật xe gây phản ứng dây chuyền rồi! Thật sự xong rồi! E là thiên đạo cũng không cứu nổi mình nữa! So với những người đang vui vẻ đến xem trò hay. Bước chân Tô Ngật An lại nặng nề, cảm giác đoạn đường rõ ràng không dài này, mà hắn cứ như đi cả mấy năm! Hôm nay. Vốn đã tuyên bố đóng cửa hoàn toàn, phải mấy tháng sau mới mở lại, bây giờ Thiên Tâm thư viện lại mở ra lần nữa, phá lệ vì Tô Ngật An thêm một lần. Nhưng cho dù tất cả mọi người trong lòng đều sớm có chuẩn bị. Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng trên không trung, từng chiếc tiên kiệu đỏ kéo dài bất tận, cùng với đủ loại thiên tài địa bảo chất như núi kia. Rất nhiều người giống như hai vị trưởng lão kia, đều trợn tròn mắt, kinh hãi đến nỗi cằm như sắp rớt xuống đất. Ta dựa vào!! Nhiều thiên tài địa bảo thật! Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy nhiều thiên tài địa bảo đến vậy! Còn có...... Đây là đồ cưới mà Gia Thiên Thương Minh đặc biệt chuẩn bị cho Tô Ngật sao? Lúc này, những tu sĩ trẻ tuổi. Thậm chí không ít tu sĩ thế hệ trước giờ đều mắt phát sáng, lập tức trở nên chua xót vô cùng. Nhãn lực của họ tốt hơn rất nhiều so với đám trẻ tuổi. Chỉ cần liếc qua, họ liền thấy những thứ như linh chi trăm vạn năm, bất tử nhân sâm, nhật nguyệt Huyền Hoàng dịch...... Toàn là thiên tài địa bảo đỉnh cấp không thể tìm lại trong giới tu tiên! Chuyện này đối với những cường giả thế hệ trước cũng có sức hấp dẫn cực lớn! Mà bây giờ dường như tất cả đều trở thành đồ cưới của Gia Thiên Thương Minh cho Tô Ngật!
Đồng thời, Tô Ngật An cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin. Không kể những thiên tài địa bảo đỉnh cấp kia. Hắn còn chứng kiến mấy ngọn núi được kết hoàn toàn bằng linh thạch chồng chất! Tô Ngật An có chút khô miệng, không kiềm chế được nuốt mấy ngụm nước bọt. Nhiều linh thạch quá! Thèm quá! Hay là..... Nhưng trong lòng hắn vừa nảy sinh ý nghĩ đó. Cố Tuyết Ngâm đã lạnh nhạt liếc nhìn hắn, “Thế nào? Ngươi muốn?”
Tô Ngật An ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu không nói. Sao có thể trách hắn được? Mang những thứ này ra khảo nghiệm cán bộ sao? Có cán bộ kỳ cựu nào vượt qua được kiểu khảo nghiệm này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận