Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 235:Ta cũng là vì tỷ tỷ tốt
"Chương 235: Ta cũng là vì tỷ tỷ tốt
“Viện trưởng, ta có một vấn đề, tham gia Chư Thiên Phong Vân bảng, có phải chỉ cần người trong Thiên Tâm thư viện đều có thể tham gia?” Thiên Tâm viện trưởng đột nhiên nhận được một tin nhắn truyền âm từ Tô Ngật An.
Câu hỏi này có chút khó hiểu, thêm vào ấn tượng của ông về Tô Ngật An không phải là người tốt lành gì. Nhất là lần trước trong bí cảnh, bị hắn liên tiếp giở trò mấy lần.
Thiên Tâm viện trưởng lập tức sinh lòng cảnh giác, sợ bên trong có cái bẫy gì, muốn hố mình. Suy nghĩ một hồi, ông mới lên tiếng: “Không sai, chỉ cần là thân phận học viên thì có thể, trưởng lão hay viện binh khác không thể tham gia. Còn nữa, tu vi nhất định phải có hạn chế, thực lực phải ở mức Sinh Tử Cảnh xuất nhập mà thôi. Còn nữa...”
Nghe Thiên Tâm viện trưởng nói ra từng điều kiện. Tô Ngật An có chút cạn lời. Nhưng tiện tay lấy ra một khối lưu ảnh ngọc, ghi lại toàn bộ lời đối phương từ đầu đến cuối.
“Hắc hắc hắc... Lão già, ngươi cũng không nói là không thể dùng phân thân báo danh mà!” Còn về thực lực ư, bây giờ hắn cũng đã cách Luân Hồi cảnh không xa. Phân ra mười mấy phân thân thần thông, thậm chí là phân thân nhập môn Sinh Tử Cảnh tu vi, dễ như trở bàn tay!
Lúc trước lão già ngươi dám lừa ta, luôn luôn đối nghịch với ta! Bây giờ đến phiên Tô mỗ cho ngươi một bài học nhớ đời!
……
Mọi người trong Thiên Tâm thư viện đều bị tin tức bất thình lình làm cho chấn động. Đến mức căn bản không ai để ý đến. Chẳng ai để ý đến mấy góc khuất. Bây giờ lần lượt có mấy người chạy ra, không chỉ tướng mạo khác nhau, mà ngay cả khí tức đại đạo tỏa ra cũng hoàn toàn không giống. Cho dù Tô Ngật An chủ động nói mấy người đó là phân thân của mình, e là cũng chẳng ai tin.
Mấy người khóe miệng đều nở nụ cười nhàn nhạt, hướng về chỗ ghi danh Chư Thiên Phong Vân bảng đi tới. Mà Tô Ngật An báo danh xong, cũng không dừng lại quá lâu. Trực tiếp xem phân thân của mình như lao công, trước hết để cho bọn chúng đi đánh bảng.
Còn về phần mình. Thực lực bản thân của hắn bây giờ là mạnh nhất, đi đánh bảng chẳng khác nào đánh cho có lệ. Chi bằng đi trước xông vào mấy Bí Cảnh thí luyện, kiếm thêm chút lợi ích.
Lão già Thiên Tâm viện trưởng kia nhiều lần hố mình, cũng đừng trách hắn không nể mặt, trực tiếp càn quét sạch những Bí Cảnh thí luyện đó!
……
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái Chư Thiên Phong Vân bảng này rốt cuộc sẽ xếp hạng như thế nào, so thiên phú tư chất, hay là thuần túy thực lực?”
Vô số học viên Thiên Tâm thư viện vẫn còn xôn xao, bàn tán đủ điều.
“Nếu so thuần túy thực lực… Rốt cuộc cũng muốn giao phong thực sự, vậy thì không thể giữ lại, bằng không sẽ dễ bị bó tay bó chân, không phát huy được toàn bộ thực lực... Lần này đến Thiên Tâm thư viện có không ít thiên kiêu, nhiều người thân thế có bối cảnh lớn, thậm chí còn bái sư Chí cường giả, ngược lại chúng ta đám tán tu này...”
Cho dù người này chưa nói hết lời. Tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn. Về lý thuyết người ta có núi dựa lớn, không thể trêu vào. Còn những tán tu như chúng ta, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, ra tay nặng mà làm bị thương đối phương, chẳng phải tự mình tìm phiền phức, chuốc lấy nhục nhã?
Vì lo lắng chuyện này, nếu khi giao phong thực lực mà giữ lại, vậy thì trên thực chất là đối với bọn họ, những tán tu này, hay những thiên kiêu xuất thân từ tiểu thế gia, môn phái nhỏ, quá không hữu hảo, quá không công bằng.
“Chư vị không cần lo lắng về vấn đề này, chúng ta đã có quy tắc riêng.”
Hình như nghe được rất nhiều thiên kiêu thảo luận, Thiên Tâm viện trưởng cất cao giọng nói: “Chỉ cần chư vị tham gia tranh tài xếp hạng Chư Thiên Phong Vân bảng, không luận thân phận, không luận xuất thân, tất cả đều đối xử như nhau! Các ngươi cũng không cần giữ lại, có bao nhiêu thực lực thì cứ việc bung ra, dù có làm đối phương trọng thương, đó cũng là bản lĩnh của các ngươi! Tài nghệ không bằng người thì phải có chơi có chịu! Tu sĩ chúng ta không chỉ tu đạo, mà trong thời đại dị biến chư thiên trước đây, có biết bao anh hùng hào kiệt đã đứng ra, cùng dị tộc huyết chiến! Nếu không có huyết tính, không có khí phách, vậy thì sao xứng với hai chữ tu sĩ!”
Tiếp theo, Thiên Tâm viện trưởng lại tuôn một tràng dài. Đại khái là muốn cho những thiên kiêu không đủ bối cảnh hoặc hoàn toàn không có chỗ dựa yên tâm. Bọn họ sẽ không làm điều khuất tất gì, đảm bảo những thiên kiêu có chỗ dựa lớn bị thương sẽ không tìm đối thủ gây sự.
“Chắc hẳn rất nhiều người hứng thú với Mạc Vấn Kiếm, thậm chí muốn luận võ so tài với hắn. Nếu như chư vị gặp Mạc Vấn Kiếm trong khi thi đấu, không cần quan tâm hắn có phải đồ đệ của tỷ tỷ ta hay không. Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, đánh cho hắn trọng thương, tàn phế, thậm chí đánh chết, tỷ tỷ ta tuyệt đối sẽ không nói gì! Điểm này, ta lấy danh nghĩa tông chủ Thiên Quang Tiên Môn đảm bảo!”
Âm thanh đột nhiên vang lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tỷ tỷ? Tông chủ Thiên Quang Tiên Môn? Chẳng lẽ là muội muội của Cố Tuyết Ngâm, Cố Phiêu Tuyết!?
Rất nhiều người lập tức mắt phát sáng, thậm chí kích động xoa xoa tay, đồng loạt lộ ra nụ cười có vẻ hơi tàn nhẫn. Mạc Vấn Kiếm sao? Đệ tử mới của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên à?
Lúc trước khi nghe thấy cái tên lạ hoắc này được thu làm đồ đệ của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên, bọn họ đã ghen ghét đến mức ăn ngủ không yên rồi! Biết bao người trong lòng bất công, tại sao cái tên lạ hoắc này lại được coi trọng? Hắn rốt cuộc có gì mạnh hơn bọn họ?
Trước kia đã có không ít người muốn nhân dịp so tài này, thử sức cái gọi là Mạc Vấn Kiếm này. Nhưng vì đối phương là thân truyền của Cố Tuyết Ngâm, nên bọn họ lại sợ ra tay quá nặng, làm bị thương đối phương sẽ không dễ ăn nói với Cố Tuyết Ngâm.
Vì thế, cơ bản ai cũng chỉ chôn loại lửa ghen ghét này trong lòng. Nhưng bây giờ, muội muội của Cố Tuyết Ngâm, vậy có lẽ xem Mạc Vấn Kiếm là sư cô a? Sư cô đã lên tiếng, nói chỉ cần trong quá trình tỷ thí dùng thực lực đánh bị thương, đánh tàn phế, thậm chí đánh chết đối phương, cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, không cần phải trách bọn họ, là do bao cát của người ta nắm đấm quá độc ác!
“Lần này cho dù không lọt vào Top 100! Ta cũng phải thử xem tên Mạc Vấn Kiếm kia có bản lĩnh gì! Mà được Tuyết Ngâm Kiếm Tiên vừa mắt!”
“Sư tôn tuyệt mỹ... còn có một sư cô cũng tuyệt mỹ, đây mới là cuộc sống mà ta mong đợi, quá ngưỡng mộ... Phi! Mạc Vấn Kiếm thật đáng ghét! Đánh ngã Mạc Vấn Kiếm!”
“......”
Lời này của Cố Phiêu Tuyết vừa thốt ra. Toàn bộ thư viện hoàn toàn dấy lên một làn sóng đánh bại Tô Ngật An. Rất nhiều người thậm chí vì ghen tỵ và bất công trong lòng, đều muốn tìm cơ hội thử sức Mạc Vấn Kiếm, dù không lọt vào bảng cũng không sao!
“Ngươi cố ý, hay là không cẩn thận?”
Cố Tuyết Ngâm đột nhiên xuất hiện, giọng nói lạnh lùng. Không một chút báo hiệu khiến Cố Phiêu Tuyết giật mình hoảng sợ. Thấy tỷ tỷ đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt Cố Phiêu Tuyết có chút chột dạ, tránh né vài lần.
Hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng: “Là…là cố ý!”
Nói xong, Cố Phiêu Tuyết vội vàng tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay Cố Tuyết Ngâm, lời nói đột ngột chuyển hướng lần nữa: “Xem như cho hắn một cuộc thử thách đi! Hắn đi ra ngoài lâu như vậy rồi, chưa bao giờ về gặp tỷ tỷ! Không có tỷ tỷ, hắn thật sự cho rằng mình sẽ có thành tựu sao? Đợi đến khi hắn ngã một cú đau trong lần thi đấu này, bị người khác chỉnh đốn, cho ngoan ngoãn một chút. Tỷ tỷ lại ra tay, muốn truyền cho hắn chiêu kiếm lợi hại hơn, đến lúc đó, chẳng phải là tên nhóc đó sẽ ngoan ngoãn phục tùng, theo tỷ tỷ về Băng Thần Kiếm Sơn sao! Ta làm vậy đều là vì tốt cho tỷ tỷ cả thôi!”
“Viện trưởng, ta có một vấn đề, tham gia Chư Thiên Phong Vân bảng, có phải chỉ cần người trong Thiên Tâm thư viện đều có thể tham gia?” Thiên Tâm viện trưởng đột nhiên nhận được một tin nhắn truyền âm từ Tô Ngật An.
Câu hỏi này có chút khó hiểu, thêm vào ấn tượng của ông về Tô Ngật An không phải là người tốt lành gì. Nhất là lần trước trong bí cảnh, bị hắn liên tiếp giở trò mấy lần.
Thiên Tâm viện trưởng lập tức sinh lòng cảnh giác, sợ bên trong có cái bẫy gì, muốn hố mình. Suy nghĩ một hồi, ông mới lên tiếng: “Không sai, chỉ cần là thân phận học viên thì có thể, trưởng lão hay viện binh khác không thể tham gia. Còn nữa, tu vi nhất định phải có hạn chế, thực lực phải ở mức Sinh Tử Cảnh xuất nhập mà thôi. Còn nữa...”
Nghe Thiên Tâm viện trưởng nói ra từng điều kiện. Tô Ngật An có chút cạn lời. Nhưng tiện tay lấy ra một khối lưu ảnh ngọc, ghi lại toàn bộ lời đối phương từ đầu đến cuối.
“Hắc hắc hắc... Lão già, ngươi cũng không nói là không thể dùng phân thân báo danh mà!” Còn về thực lực ư, bây giờ hắn cũng đã cách Luân Hồi cảnh không xa. Phân ra mười mấy phân thân thần thông, thậm chí là phân thân nhập môn Sinh Tử Cảnh tu vi, dễ như trở bàn tay!
Lúc trước lão già ngươi dám lừa ta, luôn luôn đối nghịch với ta! Bây giờ đến phiên Tô mỗ cho ngươi một bài học nhớ đời!
……
Mọi người trong Thiên Tâm thư viện đều bị tin tức bất thình lình làm cho chấn động. Đến mức căn bản không ai để ý đến. Chẳng ai để ý đến mấy góc khuất. Bây giờ lần lượt có mấy người chạy ra, không chỉ tướng mạo khác nhau, mà ngay cả khí tức đại đạo tỏa ra cũng hoàn toàn không giống. Cho dù Tô Ngật An chủ động nói mấy người đó là phân thân của mình, e là cũng chẳng ai tin.
Mấy người khóe miệng đều nở nụ cười nhàn nhạt, hướng về chỗ ghi danh Chư Thiên Phong Vân bảng đi tới. Mà Tô Ngật An báo danh xong, cũng không dừng lại quá lâu. Trực tiếp xem phân thân của mình như lao công, trước hết để cho bọn chúng đi đánh bảng.
Còn về phần mình. Thực lực bản thân của hắn bây giờ là mạnh nhất, đi đánh bảng chẳng khác nào đánh cho có lệ. Chi bằng đi trước xông vào mấy Bí Cảnh thí luyện, kiếm thêm chút lợi ích.
Lão già Thiên Tâm viện trưởng kia nhiều lần hố mình, cũng đừng trách hắn không nể mặt, trực tiếp càn quét sạch những Bí Cảnh thí luyện đó!
……
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái Chư Thiên Phong Vân bảng này rốt cuộc sẽ xếp hạng như thế nào, so thiên phú tư chất, hay là thuần túy thực lực?”
Vô số học viên Thiên Tâm thư viện vẫn còn xôn xao, bàn tán đủ điều.
“Nếu so thuần túy thực lực… Rốt cuộc cũng muốn giao phong thực sự, vậy thì không thể giữ lại, bằng không sẽ dễ bị bó tay bó chân, không phát huy được toàn bộ thực lực... Lần này đến Thiên Tâm thư viện có không ít thiên kiêu, nhiều người thân thế có bối cảnh lớn, thậm chí còn bái sư Chí cường giả, ngược lại chúng ta đám tán tu này...”
Cho dù người này chưa nói hết lời. Tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn. Về lý thuyết người ta có núi dựa lớn, không thể trêu vào. Còn những tán tu như chúng ta, không có chỗ dựa, không có bối cảnh, ra tay nặng mà làm bị thương đối phương, chẳng phải tự mình tìm phiền phức, chuốc lấy nhục nhã?
Vì lo lắng chuyện này, nếu khi giao phong thực lực mà giữ lại, vậy thì trên thực chất là đối với bọn họ, những tán tu này, hay những thiên kiêu xuất thân từ tiểu thế gia, môn phái nhỏ, quá không hữu hảo, quá không công bằng.
“Chư vị không cần lo lắng về vấn đề này, chúng ta đã có quy tắc riêng.”
Hình như nghe được rất nhiều thiên kiêu thảo luận, Thiên Tâm viện trưởng cất cao giọng nói: “Chỉ cần chư vị tham gia tranh tài xếp hạng Chư Thiên Phong Vân bảng, không luận thân phận, không luận xuất thân, tất cả đều đối xử như nhau! Các ngươi cũng không cần giữ lại, có bao nhiêu thực lực thì cứ việc bung ra, dù có làm đối phương trọng thương, đó cũng là bản lĩnh của các ngươi! Tài nghệ không bằng người thì phải có chơi có chịu! Tu sĩ chúng ta không chỉ tu đạo, mà trong thời đại dị biến chư thiên trước đây, có biết bao anh hùng hào kiệt đã đứng ra, cùng dị tộc huyết chiến! Nếu không có huyết tính, không có khí phách, vậy thì sao xứng với hai chữ tu sĩ!”
Tiếp theo, Thiên Tâm viện trưởng lại tuôn một tràng dài. Đại khái là muốn cho những thiên kiêu không đủ bối cảnh hoặc hoàn toàn không có chỗ dựa yên tâm. Bọn họ sẽ không làm điều khuất tất gì, đảm bảo những thiên kiêu có chỗ dựa lớn bị thương sẽ không tìm đối thủ gây sự.
“Chắc hẳn rất nhiều người hứng thú với Mạc Vấn Kiếm, thậm chí muốn luận võ so tài với hắn. Nếu như chư vị gặp Mạc Vấn Kiếm trong khi thi đấu, không cần quan tâm hắn có phải đồ đệ của tỷ tỷ ta hay không. Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, đánh cho hắn trọng thương, tàn phế, thậm chí đánh chết, tỷ tỷ ta tuyệt đối sẽ không nói gì! Điểm này, ta lấy danh nghĩa tông chủ Thiên Quang Tiên Môn đảm bảo!”
Âm thanh đột nhiên vang lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tỷ tỷ? Tông chủ Thiên Quang Tiên Môn? Chẳng lẽ là muội muội của Cố Tuyết Ngâm, Cố Phiêu Tuyết!?
Rất nhiều người lập tức mắt phát sáng, thậm chí kích động xoa xoa tay, đồng loạt lộ ra nụ cười có vẻ hơi tàn nhẫn. Mạc Vấn Kiếm sao? Đệ tử mới của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên à?
Lúc trước khi nghe thấy cái tên lạ hoắc này được thu làm đồ đệ của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên, bọn họ đã ghen ghét đến mức ăn ngủ không yên rồi! Biết bao người trong lòng bất công, tại sao cái tên lạ hoắc này lại được coi trọng? Hắn rốt cuộc có gì mạnh hơn bọn họ?
Trước kia đã có không ít người muốn nhân dịp so tài này, thử sức cái gọi là Mạc Vấn Kiếm này. Nhưng vì đối phương là thân truyền của Cố Tuyết Ngâm, nên bọn họ lại sợ ra tay quá nặng, làm bị thương đối phương sẽ không dễ ăn nói với Cố Tuyết Ngâm.
Vì thế, cơ bản ai cũng chỉ chôn loại lửa ghen ghét này trong lòng. Nhưng bây giờ, muội muội của Cố Tuyết Ngâm, vậy có lẽ xem Mạc Vấn Kiếm là sư cô a? Sư cô đã lên tiếng, nói chỉ cần trong quá trình tỷ thí dùng thực lực đánh bị thương, đánh tàn phế, thậm chí đánh chết đối phương, cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, không cần phải trách bọn họ, là do bao cát của người ta nắm đấm quá độc ác!
“Lần này cho dù không lọt vào Top 100! Ta cũng phải thử xem tên Mạc Vấn Kiếm kia có bản lĩnh gì! Mà được Tuyết Ngâm Kiếm Tiên vừa mắt!”
“Sư tôn tuyệt mỹ... còn có một sư cô cũng tuyệt mỹ, đây mới là cuộc sống mà ta mong đợi, quá ngưỡng mộ... Phi! Mạc Vấn Kiếm thật đáng ghét! Đánh ngã Mạc Vấn Kiếm!”
“......”
Lời này của Cố Phiêu Tuyết vừa thốt ra. Toàn bộ thư viện hoàn toàn dấy lên một làn sóng đánh bại Tô Ngật An. Rất nhiều người thậm chí vì ghen tỵ và bất công trong lòng, đều muốn tìm cơ hội thử sức Mạc Vấn Kiếm, dù không lọt vào bảng cũng không sao!
“Ngươi cố ý, hay là không cẩn thận?”
Cố Tuyết Ngâm đột nhiên xuất hiện, giọng nói lạnh lùng. Không một chút báo hiệu khiến Cố Phiêu Tuyết giật mình hoảng sợ. Thấy tỷ tỷ đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt Cố Phiêu Tuyết có chút chột dạ, tránh né vài lần.
Hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng: “Là…là cố ý!”
Nói xong, Cố Phiêu Tuyết vội vàng tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay Cố Tuyết Ngâm, lời nói đột ngột chuyển hướng lần nữa: “Xem như cho hắn một cuộc thử thách đi! Hắn đi ra ngoài lâu như vậy rồi, chưa bao giờ về gặp tỷ tỷ! Không có tỷ tỷ, hắn thật sự cho rằng mình sẽ có thành tựu sao? Đợi đến khi hắn ngã một cú đau trong lần thi đấu này, bị người khác chỉnh đốn, cho ngoan ngoãn một chút. Tỷ tỷ lại ra tay, muốn truyền cho hắn chiêu kiếm lợi hại hơn, đến lúc đó, chẳng phải là tên nhóc đó sẽ ngoan ngoãn phục tùng, theo tỷ tỷ về Băng Thần Kiếm Sơn sao! Ta làm vậy đều là vì tốt cho tỷ tỷ cả thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận