Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược

Chương 247:Lại gặp người quen biết cũ

Chương 247: Lại gặp người quen biết cũ Bất quá, cái kiểu gom tiền này chỉ có thể dùng một hai lần. Một khi ta lộ ra chiến lực đủ mạnh, thậm chí có thể nghiền ép người khác, chỉ cần ta mở sòng bạc, kẻ ngốc cũng biết cược vào ta, căn bản không thể kiếm lời. Vì vậy, điều quan trọng nhất là để phân thân đánh ra danh tiếng lớn hơn bản thân. Cuối cùng, để phân thân giao đấu với bản thể. Bản thân muốn thao tác thế nào cũng được. Thậm chí có thể chơi cao cấp hơn, thành công mô phỏng chiêu thức của đối phương, hoặc quyết định thời gian kết thúc. Nói ngược lại cũng thế, muốn thao tác ra sao tùy mình! Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải gây dựng được danh tiếng của bản thân. Hắn trước đó đã xem qua kỹ lưỡng. Hình thức khiêu chiến chia làm ba loại.
Khiêu chiến phổ thông (Dựa theo bảng xếp hạng thông thường, người chiến thắng càng nhiều trận thì xếp hạng càng cao.) Khiêu chiến tinh anh (Có thể khiêu chiến người xếp trên mình tối đa một ngàn bậc, sau khi thắng sẽ thay thế vị trí của họ.) Khiêu chiến cực hạn (Khiêu chiến trưởng lão của học viện, người có tu vi thấp nhất cũng là Sinh Tử Cảnh. Sau khi chiến thắng, tùy vào biểu hiện xuất sắc mà được xếp hạng. Ít nhất sẽ lọt vào top một nghìn, nếu thể hiện đủ tốt có thể được học viện đánh giá tổng hợp và xếp hạng cao hơn. Mỗi học viên chỉ được phép tham gia hai lần và mỗi lần đều phải nộp 5000 linh thạch phí khiêu chiến. Học viên thất bại không mất phí, còn người chiến thắng sẽ được hoàn trả.) Nghĩ đến cái cuối cùng, Tô Ngật An không khỏi cảm thán, Thiên Tâm thư viện đúng là biết cách làm ăn. Học viên của thư viện ít nhất phải hơn 3 vạn người, nếu mỗi người đều khiêu chiến trưởng lão một lần, thì cũng là khoảng hơn 1,5 ức linh thạch! Dù có một số người bỏ cuộc thì đó cũng chỉ là số ít. Nếu có học viên liên tục hai lần khiêu chiến thất bại, số linh thạch mà thư viện thu được sẽ càng nhiều hơn! Điều này khiến Tô Ngật An cũng có chút đỏ mắt, kiếm tiền kiểu này thật là nhanh!
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Ngật An quyết định tham gia khiêu chiến tinh anh. Còn khiêu chiến cực hạn thì để sau hẵng tính. Nếu trực tiếp tham gia cực hạn, thì bàn cược sẽ không thể kiếm lời được nhiều!
"Ta còn tưởng Mạc Vấn Kiếm vừa lên tới đã tiến hành khiêu chiến cực hạn chứ! Ai ngờ lại chọn khiêu chiến tinh anh!"
Thấy Tô Ngật An hướng đến đài khiêu chiến tinh anh, xung quanh đám thiên kiêu lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đúng vậy a! Dù thế nào, hắn bây giờ cũng là đệ tử của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên, không đi khiêu chiến cực hạn, có xứng với thân phận của hắn không vậy?"
"Hắn không tiến hành khiêu chiến cực hạn cũng tốt! Chúng ta cũng có cơ hội so tài với hắn một chút, xem kiếm của hắn ra sao!"
"Đều có thể khiêu chiến với người đứng trên mình một nghìn bậc, Mạc Vấn Kiếm sẽ chọn khiêu chiến ai vậy? Chẳng lẽ hắn sẽ trực tiếp khiêu chiến với người xếp trên mình cao nhất trong một ngàn người?"
"Ta vừa nhìn, kể cả Mạc Vấn Kiếm, số học viên đăng ký tham gia bảng xếp hạng chư thiên phong vân là 25613 người, Mạc Vấn Kiếm trước đây chưa từng khiêu chiến, bây giờ cao nhất có thể khiêu chiến là người thứ 24613, vậy ai ở vị trí này vậy!"
"......"
Trong đám người, Dạ Vô Thương cũng đang chạy đến xem náo nhiệt đột nhiên sắc mặt cứng đờ. Những kẻ cuồng nhiệt, một ngày xuống đánh hơn hai, ba mươi trận xếp hạng. Đã sớm chen vào top một ngàn, thậm chí còn cao hơn. Hắn vì khá lười biếng, lại thường xuyên phải làm vật thí nghiệm thuốc cho tỷ tỷ nên hôm nay chỉ đánh qua loa vài trận cho có lệ. Trong đầu hắn hiện lại thông tin xếp hạng khi trước. Dựa vào! Hình như mình đứng thứ 24613! Cái tên Mạc Vấn Kiếm này chẳng lẽ muốn khiêu chiến mình sao? Nếu hắn thật sự khiêu chiến mình thì Mạc Vấn Kiếm này thật sự gặp họa lớn. Xếp hạng của hắn thấp không có nghĩa thực lực của hắn yếu, nếu hắn muốn đánh, vào top mấy trăm người đứng đầu cũng chẳng vấn đề gì, thậm chí còn cao hơn nữa! Nói thật, thế giới này ngoại trừ Tô Ngật An ra, chưa ai khiến hắn để mắt đến! Vừa vặn gần đây tâm trạng hắn không tốt lắm, nếu Mạc Vấn Kiếm dám động vào chỗ hắn, thì đừng trách hắn không nể mặt!
Lúc này, tiếng của một vị trưởng lão Thiên Tâm thư viện vang lên như chuông lớn: "Người khiêu chiến Mạc Vấn Kiếm chọn vị trí thứ 24613, Dạ Vô Thương!" "Dạ Vô Thương! Trong nửa chén trà nhỏ phải đến lôi đài số chín diễn võ trường, quá thời gian xem như bỏ cuộc, sẽ bị tụt hạng!"
"Dạ Vô Thương?" Tô Ngật An nhíu mày.
Khéo thật! Trận đầu tiên đến Thiên Tâm thư viện lại gặp tiểu lão đệ này! Lúc trước nếu không phải Dạ Vô Thương giúp hắn chịu tội thì chưa chắc hắn đã có thể rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thuận lợi như vậy. Bất quá, một chuyện là một chuyện, hắn sẽ không khách khí.
"Mạc Vấn Kiếm vận khí hình như không tốt lắm!" Trong đám người bỗng nhiên có người la lên kinh ngạc, "Dạ Vô Thương ta biết, hắn là thiếu chủ của Dạ gia Sơn Hải, biểu tỷ của hắn lại là Thánh nữ của Thiên Độc Giáo, căn bản không thiếu tài nguyên tu luyện! Tư chất thiên phú cực kỳ xuất chúng, tu vi nghe nói cũng đã sắp đến Thần Thông Cảnh cửu trọng! Mạc Vấn Kiếm đây là đá trúng phải tấm ván sắt!"
Lời này vừa nói ra, đám người lập tức ồ lên. Hiện tại vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ liệu Dạ Vô Thương có đủ khả năng cho Mạc Vấn Kiếm một bài học hay không. Bây giờ thì ai nấy đều cảm thấy Dạ Vô Thương thừa sức! Không ngờ, ở vị trí hơn hai vạn lại ẩn giấu một thiên kiêu cường đại như vậy! Thông thường người có thực lực như thế đều sẽ lọt vào top một ngàn hoặc cao hơn!
"Đúng vậy đó! Mạc Vấn Kiếm, là đệ tử của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên đúng không! Đến đây, để bản tọa xem thử kiếm của ngươi!"
Nghe những người xung quanh nghị luận, Dạ Vô Thương tự tin nhảy lên lôi đài, đầu khẽ nghếch lên, vẻ mặt ngạo nghễ. Nhưng hắn không biết, người thổi phồng đầu tiên lại chính là một phân thân của Tô Ngật An. Cái này gọi là thổi phồng đểu, không thổi phồng hắn ngưu bức một chút thì làm sao có thể bày cược để người ta cược vào Dạ Vô Thương? Cứ hết lần này tới lần khác, Tô Ngật An lại cố tình giả bộ lo lắng, khó xử như kiểu đá phải tấm ván sắt. Điều này càng khiến cho tất cả mọi người thêm phần tin tưởng vào suy đoán này....
"Biểu đệ của ngươi... khả năng cao là sắp bị lừa! Có cần nói cho hắn một tiếng không?"
Dạ Tinh Hải, từ đầu đến cuối đều núp trong bóng tối quan sát cảnh này, bây giờ bỗng cảm thấy Tô Ngật An không giống người tốt. So với Tô Thần trung thực trong trí nhớ của hắn, thì hoàn toàn khác một trời một vực!
"Không cần, bị lừa thì bị lừa đi, hắn vui là được rồi."
Dạ U La vừa nói ra lời này, Dạ Tinh Hải liền trợn tròn mắt. Không phải bình thường con gái của mình rất cưng chiều đứa biểu đệ này sao? Hôm nay, nàng, một người làm biểu tỷ không đứng ra thì thôi, vậy mà lại còn mặc kệ nó? Dạ U La mặc kệ nhiều như vậy, thậm chí còn tiện thể cảnh cáo phụ thân nhà mình: "Phụ thân, người cũng đừng nghĩ đến chuyện vụng trộm báo tin, chuyện này không phù hợp với quy tắc của học viện." "Dạ Vô Thương tự mình ngu ngốc, coi như học một bài học đi."
Khóe miệng của Dạ Tinh Hải giật giật. Đứa cháu trai đáng thương của ông, từ đầu đến cuối dường như đã bị đùa bỡn trong lòng bàn tay! Đến cả đứa biểu tỷ ngày thường thương yêu nó nhất, bây giờ cũng không muốn xen vào nữa!
Dạ U La không quan tâm đến suy nghĩ của cha mình. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn bóng hình trên đài, trong lòng lẩm bẩm, "A Thần, nếu ngươi thích những thứ này, ta sẽ chuyển hết linh thạch trong kho bảo khố của Thiên Độc Giáo cho ngươi thì đã sao? Chỉ cần ngươi chịu theo ta trở về, cùng ta sống cuộc sống như trước kia là tốt rồi......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận