Người Tại Tu Tiên Giới Làm Thế Thân Bệnh Kiều Tiên Tử Toàn Đuổi Ngược
Chương 210 :Tam quan khảo nghiệm, trời sập!
Chương 210: Tam quan khảo nghiệm, trời sập!
"Muốn nói thì nói nhanh lên đi, cứ lằng nhà lằng nhằng làm người khác khó chịu vì thèm!" Tô Ngật An thúc giục một câu.
Lời này hơi hấp dẫn sự chú ý của Cố Tuyết Ngâm. Câu nói này cũng là hắn cố ý nói ra. Trên thực tế, cũng là cố ý thiết lập đặc điểm tính cách mạc vấn kiếm. Để cho sau này Cố Tuyết Ngâm sẽ không phát giác ra, thậm chí sẽ không liên tưởng đến việc mình là Tô Ngật An.
Thiên Tâm thư viện cũng đã mở ra, bên trong cơ duyên vô số. Coi như Cố Tuyết Ngâm đến thì hắn vẫn muốn đi! Hắn sợ Cố Tuyết Ngâm, nhưng vì sợ mà từ bỏ cơ duyên lớn như vậy, thì thật quá ngu xuẩn, bao nhiêu năm nay sống vô ích rồi!
Tần Phượng Ca hắng giọng một cái, lúc này mới mở miệng nói: “Thiên Tâm thư viện thí luyện tổng cộng chia làm ba cửa ải. Cửa thứ nhất đơn giản nhất, cũng là khảo thí điều kiện cứng nhắc, không thể mưu lợi hay đi đường tắt. Chính là đơn thuần khảo thí thiên phú tiềm lực, thiên phú tiềm lực càng cao, càng dễ dàng thông qua.”
“Cửa thứ hai khảo nghiệm là phẩm hạnh của tu sĩ, ngược lại là một khảo thí thủ đoạn tương đối cũ. Ví dụ như, ngươi là một tu sĩ chính đạo, ra ngoài gặp phải Ma Môn tu sĩ muốn tàn sát bách tính trong một thành. Nhưng chỉ cần ngươi giúp đối phương giết vài tu sĩ, có thể khiến bách tính trong thành may mắn thoát nạn. Ngươi sẽ đi giết tu sĩ cứu bách tính, hay là cùng mấy vị tu sĩ bỏ mặc bách tính sống chết mà đi giết tu sĩ Ma Môn? Hoặc là dứt khoát làm như không thấy, chọn cách không nhìn?”
Tô Ngật An không quan tâm, “Nếu thành này có liên quan đến ta thì sẽ đi cứu, không quan hệ thì tùy tâm trạng, tu sĩ Ma đạo mà trêu vào ta thì giết.”
Tần Phượng Ca hơi nhíu mày, ngược lại cũng không nghĩ đến Tô Ngật An lại quyết đoán như vậy.
Tô Ngật An cười cười, nói ra giải thích của mình, “Nếu như ngươi nói là cửa thứ hai, chắc là dạng sáo lộ này thôi. Cái gọi là khảo nghiệm phẩm hạnh hẳn chỉ là bề ngoài. Trên thực tế có phải là vì khảo nghiệm đạo tâm và bản tâm của tu sĩ không. Đường đại đạo gian nan hiểm trở, trên đường thường có đủ loại sự việc cản đường, nhiều khi chúng ta không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà phải lựa chọn ngay. Chỉ cần lỡ mất thời cơ, có thể sẽ để lại những chuyện khiến mình hối hận, thậm chí làm cho đạo tâm của mình gặp khó. Đã bước lên đường đại đạo thì phải thẳng tiến không lùi, thành tiên hay nhập ma cũng được, bất kể làm chuyện gì cũng không cần hối hận. Bởi vì vào cái ngày mà bước lên đường đại đạo thì đã không còn đường lui, càng không có chuyện hối hận mà nói.”
Lời này vừa nói ra, Tần Phượng Ca bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng dựng ngón tay cái.
“Ngưu bức đó, ca môn! Ngươi còn nhìn ra được ý tứ tiềm ẩn, quả nhiên là đọc hiểu đạt điểm tối đa!” Cố Tuyết Ngâm cũng liếc nhìn Tô Ngật An một cái.
Nhưng ánh mắt này lập tức làm Tô Ngật An sợ hết hồn. Mẹ nó! Sao mình lại không cẩn thận mà đắc ý quên hình thế này? Cố Tuyết Ngâm còn ở đây, nhỡ bị phát hiện sơ hở, chẳng phải là mình xong đời rồi sao?
“Cửa thứ ba thí luyện khảo nghiệm sự thành thật, hình như sẽ kéo người vào một ảo cảnh vô định. Trong ảo cảnh đó, người tham gia thí luyện sẽ quên hết mọi thứ. Cửa này có thể chiếu rọi nội tâm chân thật của người tham gia, nếu không cẩn thận nói ra lời trong lòng hoặc lời vớ vẩn, thì sẽ rất khó qua cửa.”
Tần Phượng Ca càng nói càng hăng say. Thậm chí còn bắt đầu phân tích làm thế nào để qua cửa một cách an toàn và ổn thỏa nhất. Thậm chí có con đường tắt nào để đi không.
Tô Ngật An chỉ im lặng, thỉnh thoảng đáp vài câu. Cố Tuyết Ngâm là giám khảo lớn nhất ở ngay đây, hắn dám nói gì, có thể nói gì? Hắn chỉ hy vọng tên Tần Phượng Ca này sau khi biết thân phận của Cố Tuyết Ngâm sẽ không hối hận mà muốn vả mặt mình vài cái.
Cung điện lơ lửng bay đi, rất nhanh đã vượt qua khu vực bão tinh không, đến địa phận Thiên Tâm thư viện. Ba người nối đuôi nhau đi ra từ cung điện lơ lửng. Giờ bọn họ đã tới một thế giới hoàn toàn mới. Nơi đây là ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở. Trong khi lúc bọn họ tới nơi này lại là một vùng hỗn độn đen tối, bị bão tinh không tàn phá bừa bãi.
Tô Ngật An nhíu mày, có lẽ thí luyện của Thiên Tâm thư viện cũng đã sớm bắt đầu rồi. Lúc bọn họ trên đường đến đây đã có thể coi là một phần của thí luyện. Nếu như ngay cả bão tinh không cũng không vượt qua được, thì còn nói gì đến việc tiến vào Thiên Tâm thư viện tham gia thí luyện chứ? Chi bằng sớm tắm rửa rồi ngủ thì hơn.
Tô Ngật An ngẩng đầu, vô số kỳ trân dị thú, pháp bảo Tiên gia bay lượn, hướng về phía ngọn núi cao lớn chọc trời phía xa. Chung quanh ngọn núi bao phủ một lớp tiên vụ mờ ảo, ánh dương quang ấm áp chiếu nghiêng xuống, điểm thêm mấy sợi vàng kim tuyệt đẹp cho ngọn núi hùng vĩ. Trên đỉnh núi, từng dãy kiến trúc san sát như thư viện tắm mình trong ánh mặt trời, tinh thần trên trời cao chìm nổi, phun ra nuốt vào từng đạo pháp tắc tàn hồng. Chỉ cần đứng từ xa nhìn thôi đã thấy một bức tranh tiên cảnh tráng lệ vô cùng.
“Tiên tử tiếp theo nàng có muốn đi cùng chúng ta hay không….” Tần Phượng Ca vừa quay người muốn nói gì thêm.
Chỉ thấy Cố Tuyết Ngâm nhẹ bước chân, bước một bước giữa không trung, liền có lực lượng pháp tắc từ dưới chân nàng nghênh đón, lập tức hóa thành từng đóa hoa sen lơ lửng. Vô số hoa sen hội tụ, thậm chí tạo thành một con đường lớn dẫn thẳng đến thư viện trên đỉnh núi. Cùng với dáng người uyển chuyển, khí chất thanh lãnh thoát tục của Cố Tuyết Ngâm, không ít người đã hoàn toàn ngây người nhìn.
“Cái này.....”
Ngay sau đó, trong ánh mắt ngây dại của Tần Phượng Ca, có vài đạo khí tức bàng bạc từ Thiên Tâm thư viện phóng lên trời cao. Dẫn đầu rõ ràng là viện trưởng Thiên Tâm thư viện, khí tức hùng hậu kia không ai có thể nhận sai. Vị lão viện trưởng Thiên Tâm thư viện lúc này đang nở nụ cười tươi, thái độ nhiệt tình nhưng hành vi cử chỉ lại cung kính khác thường: “Tuyết Ngâm Giới vương! Cô đã đến! Chúng ta hoan nghênh Tuyết Ngâm Giới vương đại giá quang lâm!”
Âm thanh của viện trưởng Thiên Tâm thư viện rất lớn như hồng chung đại lữ vang vọng từng đợt, cũng vang vọng rõ ràng bên tai mọi người.
“Tuyết Ngâm Giới vương! Bắc Sương Giới vương, một trong những Chí Cường Giả đưa kiếm đạo đến đỉnh cao nhất của Chư Thiên Vạn Giới! Vậy mà nàng cũng tới!”
“Con mẹ nó! Con mẹ nó, hóa ra đúng là nữ thần của ta trong lòng a! Nói vậy, nếu ở Thiên Tâm thư viện biểu hiện xuất sắc, sẽ có cơ hội trở thành đệ tử của nàng sao?”
“Cơ duyên! Đây là cơ duyên lớn! Dù phải liều cả mạng già, ta cũng muốn bái vào môn hạ của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên!”
“......”
Danh tiếng của Cố Tuyết Ngâm vang danh khắp Chư Thiên Vạn Giới, không ai không biết, không ai không hay. Bây giờ, khi nàng đến đây, vô số người đã bị thu hút, nơi này đã hoàn toàn sôi sục. Không ít tu sĩ thậm chí kích động đỏ cả mặt.
Nhưng phải nói trong số đó, người kích động nhất là Tần Phượng Ca. Cái đồ chơi gì vậy? Vị tiên tử mà hắn tiện tay gặp trên đường, định bắt chuyện làm quen, lại là Tuyết Ngâm Giới vương lừng lẫy sao?
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất! Hắn dường như là người tham gia khảo hạch của Thiên Tâm thư viện, và còn là người tham gia khảo hạch lớn nhất. Vậy mà vừa nãy trong cung điện lơ lửng, hắn lại như kẻ lỗ mãng thảo luận làm sao để gian lận, đi đường tắt qua ải, lại còn nói ngay trước mặt giám khảo chấm thi....
Tần Phượng Ca chỉ cảm thấy trời sập ngay trong khoảnh khắc này!
"Muốn nói thì nói nhanh lên đi, cứ lằng nhà lằng nhằng làm người khác khó chịu vì thèm!" Tô Ngật An thúc giục một câu.
Lời này hơi hấp dẫn sự chú ý của Cố Tuyết Ngâm. Câu nói này cũng là hắn cố ý nói ra. Trên thực tế, cũng là cố ý thiết lập đặc điểm tính cách mạc vấn kiếm. Để cho sau này Cố Tuyết Ngâm sẽ không phát giác ra, thậm chí sẽ không liên tưởng đến việc mình là Tô Ngật An.
Thiên Tâm thư viện cũng đã mở ra, bên trong cơ duyên vô số. Coi như Cố Tuyết Ngâm đến thì hắn vẫn muốn đi! Hắn sợ Cố Tuyết Ngâm, nhưng vì sợ mà từ bỏ cơ duyên lớn như vậy, thì thật quá ngu xuẩn, bao nhiêu năm nay sống vô ích rồi!
Tần Phượng Ca hắng giọng một cái, lúc này mới mở miệng nói: “Thiên Tâm thư viện thí luyện tổng cộng chia làm ba cửa ải. Cửa thứ nhất đơn giản nhất, cũng là khảo thí điều kiện cứng nhắc, không thể mưu lợi hay đi đường tắt. Chính là đơn thuần khảo thí thiên phú tiềm lực, thiên phú tiềm lực càng cao, càng dễ dàng thông qua.”
“Cửa thứ hai khảo nghiệm là phẩm hạnh của tu sĩ, ngược lại là một khảo thí thủ đoạn tương đối cũ. Ví dụ như, ngươi là một tu sĩ chính đạo, ra ngoài gặp phải Ma Môn tu sĩ muốn tàn sát bách tính trong một thành. Nhưng chỉ cần ngươi giúp đối phương giết vài tu sĩ, có thể khiến bách tính trong thành may mắn thoát nạn. Ngươi sẽ đi giết tu sĩ cứu bách tính, hay là cùng mấy vị tu sĩ bỏ mặc bách tính sống chết mà đi giết tu sĩ Ma Môn? Hoặc là dứt khoát làm như không thấy, chọn cách không nhìn?”
Tô Ngật An không quan tâm, “Nếu thành này có liên quan đến ta thì sẽ đi cứu, không quan hệ thì tùy tâm trạng, tu sĩ Ma đạo mà trêu vào ta thì giết.”
Tần Phượng Ca hơi nhíu mày, ngược lại cũng không nghĩ đến Tô Ngật An lại quyết đoán như vậy.
Tô Ngật An cười cười, nói ra giải thích của mình, “Nếu như ngươi nói là cửa thứ hai, chắc là dạng sáo lộ này thôi. Cái gọi là khảo nghiệm phẩm hạnh hẳn chỉ là bề ngoài. Trên thực tế có phải là vì khảo nghiệm đạo tâm và bản tâm của tu sĩ không. Đường đại đạo gian nan hiểm trở, trên đường thường có đủ loại sự việc cản đường, nhiều khi chúng ta không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà phải lựa chọn ngay. Chỉ cần lỡ mất thời cơ, có thể sẽ để lại những chuyện khiến mình hối hận, thậm chí làm cho đạo tâm của mình gặp khó. Đã bước lên đường đại đạo thì phải thẳng tiến không lùi, thành tiên hay nhập ma cũng được, bất kể làm chuyện gì cũng không cần hối hận. Bởi vì vào cái ngày mà bước lên đường đại đạo thì đã không còn đường lui, càng không có chuyện hối hận mà nói.”
Lời này vừa nói ra, Tần Phượng Ca bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng dựng ngón tay cái.
“Ngưu bức đó, ca môn! Ngươi còn nhìn ra được ý tứ tiềm ẩn, quả nhiên là đọc hiểu đạt điểm tối đa!” Cố Tuyết Ngâm cũng liếc nhìn Tô Ngật An một cái.
Nhưng ánh mắt này lập tức làm Tô Ngật An sợ hết hồn. Mẹ nó! Sao mình lại không cẩn thận mà đắc ý quên hình thế này? Cố Tuyết Ngâm còn ở đây, nhỡ bị phát hiện sơ hở, chẳng phải là mình xong đời rồi sao?
“Cửa thứ ba thí luyện khảo nghiệm sự thành thật, hình như sẽ kéo người vào một ảo cảnh vô định. Trong ảo cảnh đó, người tham gia thí luyện sẽ quên hết mọi thứ. Cửa này có thể chiếu rọi nội tâm chân thật của người tham gia, nếu không cẩn thận nói ra lời trong lòng hoặc lời vớ vẩn, thì sẽ rất khó qua cửa.”
Tần Phượng Ca càng nói càng hăng say. Thậm chí còn bắt đầu phân tích làm thế nào để qua cửa một cách an toàn và ổn thỏa nhất. Thậm chí có con đường tắt nào để đi không.
Tô Ngật An chỉ im lặng, thỉnh thoảng đáp vài câu. Cố Tuyết Ngâm là giám khảo lớn nhất ở ngay đây, hắn dám nói gì, có thể nói gì? Hắn chỉ hy vọng tên Tần Phượng Ca này sau khi biết thân phận của Cố Tuyết Ngâm sẽ không hối hận mà muốn vả mặt mình vài cái.
Cung điện lơ lửng bay đi, rất nhanh đã vượt qua khu vực bão tinh không, đến địa phận Thiên Tâm thư viện. Ba người nối đuôi nhau đi ra từ cung điện lơ lửng. Giờ bọn họ đã tới một thế giới hoàn toàn mới. Nơi đây là ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở. Trong khi lúc bọn họ tới nơi này lại là một vùng hỗn độn đen tối, bị bão tinh không tàn phá bừa bãi.
Tô Ngật An nhíu mày, có lẽ thí luyện của Thiên Tâm thư viện cũng đã sớm bắt đầu rồi. Lúc bọn họ trên đường đến đây đã có thể coi là một phần của thí luyện. Nếu như ngay cả bão tinh không cũng không vượt qua được, thì còn nói gì đến việc tiến vào Thiên Tâm thư viện tham gia thí luyện chứ? Chi bằng sớm tắm rửa rồi ngủ thì hơn.
Tô Ngật An ngẩng đầu, vô số kỳ trân dị thú, pháp bảo Tiên gia bay lượn, hướng về phía ngọn núi cao lớn chọc trời phía xa. Chung quanh ngọn núi bao phủ một lớp tiên vụ mờ ảo, ánh dương quang ấm áp chiếu nghiêng xuống, điểm thêm mấy sợi vàng kim tuyệt đẹp cho ngọn núi hùng vĩ. Trên đỉnh núi, từng dãy kiến trúc san sát như thư viện tắm mình trong ánh mặt trời, tinh thần trên trời cao chìm nổi, phun ra nuốt vào từng đạo pháp tắc tàn hồng. Chỉ cần đứng từ xa nhìn thôi đã thấy một bức tranh tiên cảnh tráng lệ vô cùng.
“Tiên tử tiếp theo nàng có muốn đi cùng chúng ta hay không….” Tần Phượng Ca vừa quay người muốn nói gì thêm.
Chỉ thấy Cố Tuyết Ngâm nhẹ bước chân, bước một bước giữa không trung, liền có lực lượng pháp tắc từ dưới chân nàng nghênh đón, lập tức hóa thành từng đóa hoa sen lơ lửng. Vô số hoa sen hội tụ, thậm chí tạo thành một con đường lớn dẫn thẳng đến thư viện trên đỉnh núi. Cùng với dáng người uyển chuyển, khí chất thanh lãnh thoát tục của Cố Tuyết Ngâm, không ít người đã hoàn toàn ngây người nhìn.
“Cái này.....”
Ngay sau đó, trong ánh mắt ngây dại của Tần Phượng Ca, có vài đạo khí tức bàng bạc từ Thiên Tâm thư viện phóng lên trời cao. Dẫn đầu rõ ràng là viện trưởng Thiên Tâm thư viện, khí tức hùng hậu kia không ai có thể nhận sai. Vị lão viện trưởng Thiên Tâm thư viện lúc này đang nở nụ cười tươi, thái độ nhiệt tình nhưng hành vi cử chỉ lại cung kính khác thường: “Tuyết Ngâm Giới vương! Cô đã đến! Chúng ta hoan nghênh Tuyết Ngâm Giới vương đại giá quang lâm!”
Âm thanh của viện trưởng Thiên Tâm thư viện rất lớn như hồng chung đại lữ vang vọng từng đợt, cũng vang vọng rõ ràng bên tai mọi người.
“Tuyết Ngâm Giới vương! Bắc Sương Giới vương, một trong những Chí Cường Giả đưa kiếm đạo đến đỉnh cao nhất của Chư Thiên Vạn Giới! Vậy mà nàng cũng tới!”
“Con mẹ nó! Con mẹ nó, hóa ra đúng là nữ thần của ta trong lòng a! Nói vậy, nếu ở Thiên Tâm thư viện biểu hiện xuất sắc, sẽ có cơ hội trở thành đệ tử của nàng sao?”
“Cơ duyên! Đây là cơ duyên lớn! Dù phải liều cả mạng già, ta cũng muốn bái vào môn hạ của Tuyết Ngâm Kiếm Tiên!”
“......”
Danh tiếng của Cố Tuyết Ngâm vang danh khắp Chư Thiên Vạn Giới, không ai không biết, không ai không hay. Bây giờ, khi nàng đến đây, vô số người đã bị thu hút, nơi này đã hoàn toàn sôi sục. Không ít tu sĩ thậm chí kích động đỏ cả mặt.
Nhưng phải nói trong số đó, người kích động nhất là Tần Phượng Ca. Cái đồ chơi gì vậy? Vị tiên tử mà hắn tiện tay gặp trên đường, định bắt chuyện làm quen, lại là Tuyết Ngâm Giới vương lừng lẫy sao?
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất! Hắn dường như là người tham gia khảo hạch của Thiên Tâm thư viện, và còn là người tham gia khảo hạch lớn nhất. Vậy mà vừa nãy trong cung điện lơ lửng, hắn lại như kẻ lỗ mãng thảo luận làm sao để gian lận, đi đường tắt qua ải, lại còn nói ngay trước mặt giám khảo chấm thi....
Tần Phượng Ca chỉ cảm thấy trời sập ngay trong khoảnh khắc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận