Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 97: Trong tiểu khu Phượng Hoàng

Chương 97: Trong tiểu khu Phượng HoàngChương 97: Trong tiểu khu Phượng Hoàng
Chương 97: Trong tiểu khu Phượng Hoàng
Tổ đào tinh hạch của bón người vô cùng vui vẻ, Lý Ngôn Kỳ lại trực tiếp nhận những tinh hạch mọi người đào cho vào trong ba lô, không cần rửa.
"Sớm biết vậy để cho tên Cao Viễn kia cũng đi theo tới hỗ trợ, hắn cần học thêm nhiều kiến thức hơn."
Phục Anh nói, lúc bọn họ đi quá gáp, Cao Viễn cọ xát nói không dám, vì thế bọn họ dứt khoát để hắn cùng Quách Dung Dung ở nhà.
"Không sao, bọn họ sẽ không nhanh như vậy đâu."
Lý Ngôn Hè nhìn về phía một tòa lầu trong tiểu khu Phượng Hoàng nói.
Đội cứu viện kia hình như tiến hành cũng không thuận lợi lắm.
Máy người nam nữ được đội cứu hộ cứu ra đi theo phía sau đám người Triển Hào, thỉnh thoảng tang thi lao tới làm cho máy người bị dọa tim sắp nhảy ra.
"Không thể để máy đại ca đưa chúng tôi xuống trước sao? Chúng tôi đi theo các anh đi giải cứu có phải là quá không thích hợp?"
Sau khi một người đàn ông đeo kính đưa ra ý kiến này, máy người khác cũng đều phụ họa.
Bọn họ hiện tại mới ở lầu năm, nhưng đội cứu viện này muốn mang theo bọn họ từng tằng từng tằng tìm kiếm những người sống sót khác, hiện tại bọn họ vừa nhìn thấy những quái vật kia đã sợ tới mức gần chết, căn bản không muốn đi theo nữa.
"Chuyện này tương đối khó khăn, nếu như mỗi một tầng đều phái người hộ tống xuống, chúng tôi lên trên cứu viện sẽ rát khó khăn."
Trương Cảm Hàng giải thích.
Đội cứu hộ khi đến đã dùng loa thông báo cho những người sóng sót trong tiểu khu, bọn họ sẽ bắt đầu cứu viện từ bảy tòa nhà, bởi vì tiểu khu có quá nhiều hộ gia đình, bọn họ sẽ không đến từng nhà, néu nhà nào còn có người còn sóng, có thể tự mình đi ra hoặc đánh dáu ở cửa đều được, bọn họ nhìn thấy dấu hiệu sẽ đi vào tiền hành cứu viện.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xâm nhập sâu vào trong tiểu khu tập trung tiến hành cứu viện, trong hoàn cảnh như vậy cho dù là bọn họ muốn làm được mọi mặt đầy đủ, tình huống thực tế cũng sẽ không được phép.
"Vậy đây là do các người không đúng, chúng tôi chờ cứu viện lâu như vậy, sắp ở nhà bị đói chết, hiện tại còn phải bồi các người đi cứu người, nào có chuyện như vậy chứ!"
Một người phụ nữ không hài lòng mà phàn nàn.
"Câm miệng” trong truyền đên âm thanh rõ ràng không chi có một hai con tang thi.
"Triển chỉ huy, nơi này không có bát kỳ dấu hiệu nào."
Trần Tiểu Trùng khó hiểu hỏi, phòng không có dấu hiệu bọn họ bình thường sẽ không đi vào.
"Tôi biết, nhưng khóa cửa nơi đó đã buông lỏng."
Triển Hào chỉ vào thìa khóa cửa gỗ, rõ ràng bởi vì tang thi bên trong luôn đập cửa, thời gian dài khóa cửa đã bắt đầu buông lỏng, néu như không chú ý, bọn họ sẽ rất dễ dàng bị tang thi bên trong xông ra đánh lén.
Nhưng bên kia rõ ràng vẫn tiếp tục cãi vã.
"Các người còn bắt chúng tôi câm miệng? Rót cuộc anh có phải là đội cứu hộ được cấp trên phái xuống không? Hãy cho chúng tôi biết nơi công tác của anh, chúng tôi sẽ đến đơn vị của anh để khiếu nại!"
Một người phụ nữ lớn tuổi bộ dạng như bác gái chỉ vào Triển Hào hùng hùng hỏ hỗ nói.
"Nếu ai không câm miệng, đợi lát nữa tất cả đều ném vào đút cho tang thi ăn!"
Tâm tình Triển Hào cũng không tót, tháo bộ phận giảm thanh xuống bắn một phát vào giữa không trung.
Đám người lập tức an tĩnh, nhưng tang thi bên trong và trên tòa lầu càng thêm xao động.
"Nha, xem ra đang nỏi giận."
Lý Ngôn Hè suy đoán.
Bốn người đang đào trên quảng trường tiểu khu cũng nghe được tiếng vang kia, lại còn tắt bộ phận giảm thanh, xem ra là có ý cho người ta nghe.
"Chúng ta lát nữa có đi vào trong tòa lầu kia nhặt không? Nếu không rất lãng phí." Có Dao nói.
"Đi, sao không đi2 Bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ tang thi ở hành lang mỗi tằng, chúng ta không đi chính là lãng phí thời cơ tốt vô ích."
Lý Ngôn Hè vừa nói vừa đổ đầy 99 viên tinh hạch vào ô vuông rồi ấn click hai cái, nhìn thanh tiến độ phía dưới quả nhiên lại tiến lên một chút, tâm tình của cô đặc biệt sảng khoái.
Khi đoàn người Triển Hào bảo vệ hai mươi mấy người đi xuống, sắc mặt rõ ràng cũng không tốt, mà mấy người ở giữa còn đang hùng hùng hỏ hỏ nói cái gì đó.
"Các người, các người giết cháu trai tôi, các người vừa đến đã giết chét hắn."
Một người già lớn tuổi bị hai nhân viên đội cứu hộ xách lên, hắn đã không đi được, chỉ là tay còn đang run rẩy chỉ vào Triển Hào.
"Ông Viên, xin ngài nén bi thương, đó đã không còn là cháu trai ngài, đó là một tang thi chỉ biết ăn thịt người." hôm nay của bọn họ, phải giải cứu hai ông cháu họ Viên, nhưng lúc bọn họ đên, đứa nhỏ kia đã là tang thi, Triển Hào lại không chút do dự giải quyết nó.
"Tang thi gì! Nó rõ ràng còn có thể động, rõ ràng còn có thể kêu! Nó không chết! Anh, anh chờ đợi đó cho tôi I"
Ông lão kia vẫn được đội viên cứu viện hộ tống vào trong xe tải, chỉ là những người khác nhìn sắc mặt đoàn người Triển Hào cũng không thân thiện lắm.
"Ô ô ô, lúc các người giết tang thi không nhìn một chút sao? Máu đó bắn tung tóe lên người tôi, có thể bị nhiễm bệnh hay không" Một người đàn ông khóc lóc kể lại.
"Thái độ của bọn họ quá ác liệt, trở về mọi người nhát định phải cùng tôi đi báo cáo bọn họi"”
Vẫn là bác gái kia không chịu buông tha nói.
Phục Anh ở một bên chờ nghe nhạc:
"Phóc, bác gái, bác cho rằng đây là lúc nào, còn báo cáo? Bác nghĩ rằng mình đang đi đến ủy ban cư trú? Có thẻ sống tiếp đi rồi nói sau."
Phục Anh thảnh thơi dựa vào tường bên cạnh nói kháy.
Mấy đội viên cứu viện nhịn cười, Phục Anh nói ra những gì bọn họ vẫn chưa nói.
"Các người là ai? Sao lại không lễ phép như vậy?"
Bác gái kia chỉ vào bón người đứng ở một bên thần định khí nhàn hỏi.
"Chúng tôi?" Bác không cần biết, dù sao cũng không phải là người qua sông phá cầu như các người là được rỏi, quá buỏn..."
Phục Anh khiêng trường đao của mình lên bả vai, cùng ba người đi vào trong hành lang, bộ dạng tiêu sái đi ra, tư thé lục thân không nhận, ngay cả Phục Đình Du nhìn cô ấy cũng nhịn không được bật cười.
"Chờ đãi Cô vào đó làm gì? Bên trong cũng không an toàn." Triển Hào rốt cuộc gọi bón người lại.
"Tìm đổ, các người cứ bận rộn đi, có gì cần giúp đỡ có thể gọi chúng tôi." Lý Ngôn Hề cười trả lời.
"Ha? Cô ấy nói có gì cần giúp đỡ để gọi họ2"
Trương Cẩm Hàng kinh ngạc nói, bọn họ không nghe lầm chứ? Lại có người sống sót nói chuyện với đội cứu viện bọn họ như vậy?
"Đi thôi, tiếp tục đến tòa nhà tiếp theo."
Triển Hào nhìn mấy người không chút do dự đi vào hành lang tối om, cũng không nói gì nữa.
"Đội cứu viện bọn họ cũng thật không dễ dàng nha, cứu mạng người khác còn “Không phải ai cũng đáng đê cứu.”
Lý Ngôn Hề đi trước trả lời, có đôi khi bạn căn bản không biết mình đang cứu người hay là một con rắn độc...
"Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ không tham gia đội cứu hộ con sâu bướm nào đó, nhìn xem bọn họ cứu ra những ai nha." Phục Anh ghét bỏ nói, lão già kia còn chưa tính, làm như những người trẻ tuỏi kia nợ bọn họ rất nhiều tiền.
"Được rồi được rồi, chúng ta có thể đào rồi."
Cố Dao chỉ vào thi thể ngồn ngang ngã xuống hành lang phía trước nói, quả nhiên vẫn nên tiến vào trong tòa nhà này một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận