Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 320: Vu Thành Thiên

Chương 320: Vu Thành ThiênChương 320: Vu Thành Thiên
"Tài nguyên nhiều đến mức không dùng hét, càng nhiều người, ở cùng một chỗ cũng an toàn hơn."
Lý Ngôn Hè phản bác.
[Nghe một chút, tài nguyên nhiều đến mức dùng không hét, dùng không hét... Ha ha ha ]
[ Đinh An: tôi hoài nghỉ người này đang khoe khoang, nhưng tôi không có chứng cứ]
[Nếu lúc trước Lý Ngôn Hề không phát hiện ra chức năng kích đúp của ba lô, bộ phim này chắc không phải là kịch bản sảng khoái gì nữa]
[Có thể làm nữ hoàng của thế giới này]
[...]
Ba người Vu Thành Thiên cũng thật sự cảm thấy mình bị lú một phen, lúc này còn có người nói tài nguyên nhiều đến mức dùng không hết?
Em gái này đang nói đùa đúng không?
"Ngôn Hè Ngôn Hè, mau làm cho bọn họ sáng mắt đi"
Tiểu Vũ Gia kích động nhảy dựng, lại thêm mấy người không có kiến thức.
"Nhưng tài nguyên không tái sinh, cũng có một ngày nào đó sẽ dùng hết chứ?"
Đinh An bỏ qua con chim mập nhảy tới nhảy lui kia.
"Là như vậy, lúc trước chúng tôi cũng có suy nghĩ giống như Đinh tiên sinh, nhưng sau khi đến doanh trại thành phố Thanh phát hiện, chúng tôi sai rồi, tài nguyên có thẻ tái sinh."
Lý Lệ lấy ra một tờ báo trong ba lô, sau đó đem chuyên mục giới thiệu về nông trại ở trên giải thích cho ba người, Lý Ngôn Hề nói tài nguyên dùng không hét, chắc chính là ý tứ này.
"Các người làm như thế nào?!"
La Nghi Niên khiếp sợ, trồng rau củ là điều rất nhiều người đã thử qua, nhưng không ai có thẻ trồng ra, nhưng ngày tháng cùng hình ảnh trên tờ báo này cho thấy, những loại rau xanh mướt này được trồng ở trong mạt thé!
"Có thể là bởi vì hạt giống của chúng tôi bảo quản tốt"
Vạn Sự Hưng nhớ tới không gian có thể bảo quản của Lý Ngôn Hè, anh ta suy đoán có lẽ thời điểm virus đầu tận thế hoành hành, đã làm phản lớn hạt giống bị ô nhiễm, mà những hạt giống của Lý Ngôn Hè không bị ô nhiễm.
Vu Thành Thiên suy nghĩ.
"Vu lão đại, các người có thể cùng người nơi này thương lượng một chút, sáng sớm ngày mai chúng tôi mới rời đi." Lý Lệ đê nghị.
"Được."
So với ở chỗ này sớm muộn gì cũng là một con đường chết, Vụ Thành Thiên càng có khuynh hướng rời đi, chỉ là anh ta cũng muốn trở về cùng mọi người thương lượng một chút.
Sau khi Vu Thành Thiên đi, Lý Ngôn Hè sai người lái chiếc xe chở Phục Đình Du vào trong kho hàng, sau đó lại cho vài dị năng giả hệ kim phong tỏa cửa lớn kho hàng.
Nhà gỗ làm trong doanh trại tuy rằng còn chỉ là nhà gỗ đơn giản, bên trong cũng chỉ có một gian phòng lớn trống rỗng, nhưng trong ba lô của Lý Ngôn Hề còn mang theo rất nhiều bàn ghé và giường ngủ có thẻ gấp lại, mấy gian nhà gỗ trống rỗng rất nhanh đã được cô lắp đây.
Mấy người đội viên thăng cáp đến cáp ba lằn lượt thức tỉnh trong xe, chỉ còn lại Phục Đình Du còn đang thăng cấp dị năng cắp năm.
"Tối nay ở đây sẽ không có nguy hiểm, tôi sẽ ở trong xe để trông chừng anh áy"
Trương Đào nói.
"Có vấn đề thì gọi cho tôi."
Lý Ngôn Hề gật đầu, cô cũng có thể cảm giác được, mức độ nguy hiểm xung quanh rất tháp, hơn nữa bên ngoài nhà máy còn có tầng tằng khu công nghiệp, tang thi cũng rất khó tìm được nơi này.
"Ngôn Hè, cậu có cảm tháy, cậu giống như một vị cứu tinh vậy, trên đời này có rất nhiều người đang chờ cậu đi cứu vớt?"
Cố Dao tựa vào sofa, câu được câu không tán gẫu, giống như Lê Hiểu Tình, trên mặt ba người đều đắp một tám mặt nạ.
"Ừm, cảm thấy cảm tháy."
Lý Ngôn Hè trả lời.
Đắp mặt nạ trong phim cũng không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn thích cùng bạn tốt hưởng thụ thời gian nữ sinh như vậy, néu Phục Anh cũng ở đây thì tót rồi.
"Thật không khiêm tốn."
Có Dao bật cười, thật đúng là có người sẽ cảm thấy mình là Đắng Cứu Thế nham nhưng cô áy cảm tháy Ngôn Hè đích thật là vị cứu tinh.
"Bổn cứu thế không muón làm một vị cứu thé cô độc, cho nên mới lôi kéo các người, thế nào? Làm bằng hữu của đắng cứu thé rát tốt chứ?"
Lý Ngôn Hè tiếp tục nói đùa.
"Thật không tệ đâu, chắc không có cứu tinh nhà nào thích tích trữ hàng hóa như vậy, thích đắp mặt nạ như vậy đi?"
Lê Hiểu Tình nhắm mắt hưởng thu. loai mặt na trên mắt các cô trước tân thé môi tâm đêu có giá trị thiên kim, đại khái bởi vì tiên bạc làm hại, Lê Hiêu Tình cảm thấy hiệu quả cực tốt.
"Ha ha, mình cảm thấy như vậy rất tốt, cho nên nếu một ngày nào đó vị cứu thế này cảm thấy rất áp lực, vậy nhát định phải nói với bọn mình nha, đừng một mình buôn bực trong lòng."
Có Dao biết, tuy rằng Lý Ngôn Hề ngày thường thoạt nhìn vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, nhưng khi bên cạnh có đội viên bị thương hoặc tử vong, cô đều là người khẩn trương nhát.
Trong thực tế, cô đã làm việc rất tốt, không cần phải để cho mình mang gánh nặng quá nhiêu.
Lý Ngôn Hè sửng sót, sau đó lại nở nụ cười, Có Dao này...
"Yên tâm, có tình huống mình nhất định sẽ nói với các cậu, mặt nạ này cũng không phải đắp vô ích."
Trong phim mạt thế có mỹ nữ đang đắp mặt nạ, còn là ba người cùng nhau, cảnh tượng như vậy cũng làm cho khán giả cảm tháy kỳ lạ.
[Dì cười... Có bạn thân như vậy, còn muốn bạn nam nàol!]
[Nếu tôi là Lý Ngôn Hè, nhát định sẽ không làm tốt bằng cô áy]
[Có Dao là tiểu thiên sứ hệ chữa bệnh nha]
[Thật hâm mộ tình bạn thân thiết như vậy]
[Tôi cũng có bạn thân như vậy, Lý Hướng Mỹ cậu có thể nhìn thấy không? Ha ha ha... ]
[...]
Đại khái là bởi vì tâm tình tết, trong nhà gỗ trong nhà kho lại yên tính, Lý Ngôn Hè cảm tháy giác ngủ này vô cùng thư giãn.
Phục Đình Du thăng cấp thành công đang bị một đám người vây quanh ở chính giữa, Cổ Siêu Nhiên hưng phán hỏi: "Lão đại, lôi hệ cấp năm có cảm giác gì? Có thẻ dẫn sám mưa gì đó hay không?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi..."
Phục Đình Du lắc đầu.
"Hẳn là không thẻ đi, cũng không phải Lôi Công Điện Mẫu"
Một đội viên dứt lời, mọi người xung quanh đều bật cười.
"Mọi người mau đến ăn cơm một chút, lát nữa sẽ xuất phát."
Hạ Vân Phi tận tâm làm công tác hậu cần của mình, trại trưởng nói, để mọi người mau chóng giải quyết điểm tâm.
Đợi đến khi Vu Thành Thiên mang theo một ít người tìm đến kho hàng, toàn bộ kho hàng đã trống rỗng.
"Mọi người, chúng tôi suy nghĩ một chút, quyết định đi với mọi người, nhưng Vu Thành Thiên nói.
"Có thể, tôi có một bản đồ ở đây, các người có thể tự mình đi đến doanh trại thành phó Thanh."
Lý Ngôn Hẻ cũng không muốn mang theo nhiều người như vậy xuất phát, trên đường càng nhiều người, lại càng nguy hiểm.
"Đúng rồi, tốt bụng nhắc nhở, trong doanh trại thành phố Thanh có thể mua được vật tư cùng thực phẩm, nhưng cần tinh thạch, cũng đừng coi tinh thạch không quan trọng nữa.”
Vạn Sự Hưng nhắc nhở, lúc anh ta ở doanh trại hỏi thăm tin tức đã gặp qua rất nhiều người hói hận lúc trước ghét bỏ tinh thạch bình thường mang theo quá nặng lại phát ra tiếng vang, cho nên dứt khoát ném đi, sau khi đến doanh trại mới phát hiện, vẫn phải một lần nữa đi kiếm tinh thạch.
"Được, chúng tôi biết, cám ơn"
Máy người phía sau Vu Thành Thiên nghe nói còn có thể mua được vật tư, nhất thời sắc mặt cũng kích động lên.
Nhưng ngược lại, đoàn người lúc rời đi phát hiện ven đường cũng có người hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ.
Thậm chí có người nhỏ nước bọt vào xe của họ.
"Bọn họ làm sao vậy?"
Có Dao khó hiểu hỏi.
"Hẳn là... Người không muốn rời khỏi nơi này, cảm thấy chúng ta xen vào việc của người khác đi."
Lý Ngôn Hè thở dài, cô không thể dao động quyét định của người khác, dù sao trên đường còn có quá nhiều điều chưa biết.
Những người kia vừa nhìn đã biết chính là chủ lực của điểm an trí này, néu như bọn họ đi rồi, những người còn lại sẽ cảm tháy không có người ôm đoàn bảo hộ, có hành vi như vậy cũng bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận