Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 256: Binh đoàn

Chương 256: Binh đoànChương 256: Binh đoàn
"Vậy thì tốt"
Thời Hạo thoáng sửng sót một lát, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Không ai được chết! Hắn cũng muốn nói như vậy, nhưng sự thật chứng minh, chung quy hắn vẫn bát lực...
"Làm gì có ai muốn chết chứ? Thời buỏi này... Không có cách nào!" Đổng Tuấn cũng thở dài.
"Nói suông thì ai mà chả nói được!"
Phạm Tử Mỹ lầu bàu, nhưng vẫn tiếp tục ăn uống cùng mọi người.
Căn tin nhỏ trên tầng ba nằm trong tầng chuyên dụng cho binh đoàn, đây cũng là chuyện mà Kim Mộng và quản lý của căn tin đều biết, ngay cả các bữa cơm cho người trong binh đoàn cũng do nhóm Lý Ngôn Hè cung cáp.
Biết những người này là người bảo vệ doanh trại, nên không ai tỏ ra bất mãn, chỉ là sau đó người đến binh đoàn báo danh lại náo nhiệt chưa từng thấy.
Buỏi chiều, lúc năm chiếc máy bay không người lái bay ra khỏi khuôn viên trường đại học Thanh Linh, không ít người ngẳng đầu nhìn bắt đầu bàn tán.
Binh đoàn huấn luyện trong sân thể dục của trường đại học Thanh Linh, một đám người xếp hàng chỉnh tẻ đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Triệu Tử Dân trong lòng rơi lệ đầy mặt, tại sao hắn lại muốn tới báo danh gia nhập binh đoàn chứ?
Tại sao mới vào binh đoàn ngày đầu đã bị bắt đứng thé nghiêm?
Tại sao đám người này, người này lại im lặng hơn người kia chứ?
Còn cả thứ vừa bay qua bảu trời là cái gÌ? Hắn thực sự rất muón hỏi...
Cuối cùng, một tiếng đứng nghiêm đã kết thúc, Triệu Tử Dân sờ bộ quần áo ướt sũng khóc không ra nước mắt, lại nhìn hai nữ sinh Tả Tuyết Bình và Hàn Càm Tâm đứng cách đó không xa chẳng nói một câu, thậm chí còn bắt đầu vận động làm nóng người.
"Người anh em, thế nào rồi? Sảng khoái không?"
Chu Khải Duệ cười hì hì vắt nước trên quản áo, hỏi.
Mặc dù hắn chỉ là người thường, nhưng vẫn tham gia báo danh. Phục Đình Du biết năng lực chiến đấu của Chu Khải Duệ nên đã bảo hắn gia nhập, cũng dự định Sau này sẽ để hắn gia nhập đội vũ khí hoặc là trị an đội.
"Sảng khoái, bọn Trịnh Vũ đâu?" Triệu Tử Dân hỏi.
"Đi đào móng, dọn gạch rồi."
Chu Khải Duệ trả lời. Hôm nay dị năng giả hệ thổ đều bị kéo hét đến công trường. Triệu Tử Dân không biết là nên hâm mộ hay là nên cảm tháy may mắn, bởi vì hắn tương đói chờ mong có thể cùng mọi người đi ra ngoài dọn dẹp tang thi.
"Đúng rỏi, cậu biết thứ vừa mới bay qua là cái gì không?"
Triệu Tử Dân hỏi.
"Biết chứ, giữa trưa tôi gặp Tiểu Vu, con bé nói buổi chiều sẽ có máy bay không người lái ra ngoài rải tờ rơi."
Lời của Chu Khải Duệ đã thu hút sự chú ý của những người đang nghỉ ngơi ở xung quanh.
"Rải tờ rơi? Tờ rơi gì thế?" Có người lại gần hỏi.
"Không phải doanh trại của chúng ta sắp xây xong rồi à, dù sao cũng phải tuyên truyền một chút chứ. Nếu có người sóng sót tháy được tờ rơi thì có thẻ đến đây."
Chu Khải Duệ giải thích.
"Máy bay không người lái kia hiện đại quá nhỉ? Bay ra rồi có quay lại không?"
Hàn Quang Lượng đã từng nghe nói về máy bay không người lái, nhưng chưa từng nghe qua máy bay không người lái có thể rải tờ rơi.
"Cái này tôi cũng không biết, dù sao không có người thì chắc không có nguy hiểm gì."
Tin tức Chu Khải Duệ nghe được có hạn, cũng chỉ biết những thứ này.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đổ dồn vào máy người vừa bước vào sân thẻ dục.
"Là Lý Ngôn Hẻ!" Hai mắt Triệu Tử Dân tức khắc sáng lên.
Nhưng cô đến đây làm gì?
"Néu Ngôn Hề cũng tới, vậy hôm nay chúng ta không cần phải lo lắng rồi."
Chu Khải Duệ cảm thấy đã rất lâu bọn họ chưa gặp Lý Ngôn Hè, ít nhiều vẫn có chút hoài niệm.
"Ừ, đúng thét"
Trần Minh cũng tán đồng, không biết tại sao mà mỗi lằn nhìn tháy Lý Ngôn Hề hắn sẽ cảm thấy đáy lòng có phổ. Loại cảm giác này đã dàn hình thành từ lúc hắn vừa bắt đầu vào đại học Nam Thành...
Thời Hạo hơi kinh ngạc, hắn biết những học sinh và máy thanh niên này, bọn họ đều là người có thẻ giết tang thi, nhưng tại sao khi nhìn thấy Lý Ngôn Hề bọn họ lại nói như vậy?
Tuy nhóm Lý Ngôn Hề đã từng cứu bọn họ một lằn, nhưng hắn cũng chỉ mới nhìn tháy dị năng hệ lôi chói lóa của Phục Đình Du từ xa.
Bọn họ nói Lý Ngôn Hề đi cùng thì không cần lo lắng?
Là bởi vì cô ẤÁv có thể mang theo vât †ư sao? Người trên đâu đây dâu châm hỏi ngoài hắn ra còn có một đám người phía sau hắn và đội Cổ Siêu Nhiên.
Mà giờ phút này, Lý Ngôn Hề đang nói gì đó với Phục Đình Du.
"Đãi ngộ của binh đoàn tốt thật, ra ngoài còn có kho hàng tùy thân đồng hành."
Cẻ Siêu Nhiên cho rằng đây là một trong những phúc lợi của bọn họ, cho nên Lý Ngôn Hè mới có thẻ đi theo.
Triển Hào liếc liếc mắt nhìn Cổ Siêu Nhiên một cái, không lên tiếng.
"Đến giờ rồi, mọi người tập hợp! Mười phút sau chúng ta sẽ xuất phát. "
Thời Hạo vừa dứt lời, hầu hét tất cả mọi người đều nhanh chóng tập hợp, mà Trằn Minh và mấy người Hạ Quý Đồng cũng đứng vào hàng ngũ theo, trông rất ra dáng.
"Nhiệm vụ ngày hôm nay là ra ngoài quét sạch tang thi trong phạm vi 5 km quanh doanh trại. Yêu cầu tất cả đội viên phối hợp chỉ thị của Lý Ngôn Hẻ, không được tự mình rời đội!"
Phục Đình Du đứng bên cạnh Lý Ngôn Hề nói với mọi người.
Sao lại giao quyền chỉ huy cho kho hàng di động?
Ngoài trừ Trần Minh Chu Khải Duệ và những người biết Lý Ngôn Hè, rất nhiều người đều mắt bình tĩnh.
"Tại sao chúng tôi lại phải nghe lời một người phụ nữ?"
Một thành viên mới làm bằm, hắn không phải người trong đội ngũ ban đầu của Thời Hạo, mà là một dị năng giả đã thông qua phỏng ván. Yêu cầu phỏng vấn của binh đoàn là cao nhát, cho nên có thể vào được nơi này hưởng thụ đãi ngộ của binh đoàn, hắn cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng hắn không ngờ ngay ngày đầu tiên ra ngoài mình đã phải nghe một người phụ nữ chỉ huy.
Mặc dù thoạt nhìn người phụ nữ kia khá xinh đẹp, nhưng đây là mạt thé.
Đội ngũ 300 người không nhiều, Lý Ngôn Hè và Phục Đình Du đứng ở phía trước đương nhiên nghe được. Lý Ngôn Hè tháy vậy cũng chỉ là nhàn nhạt cười, không biểu lộ gì thêm.
"Tốt nhất anh nên im miệng đi."
Triển Hào xoay người lại nhìn thành viên mới gia nhập tên Hà Hướng Vinh, ngay cả mấy người Cổ Siêu Nhiên cũng bị phản ứng của hắn làm kinh ngạc.
"Vâng..."
Hà Hướng Vinh tháy mọi người nhìn chằm chằm mình, nhát thời cảm thấy vô cùng xấu hỏ.
Đội trưởng của hắn ta là Triển Hào, những lời hắn nói mấy ngày nay không quá hai câu. Hắn ta còn cho rằng Triển Hào là người chẳng quan tâm đến cái gì, lại không nghĩ rằng bây giờ lai đôt nhiên gây khó dễ. Hạ Quý Đông cười lạnh, trong lòng liên quyêt định vê sau nhât định phải cách xa tên ngốc này một chút...
"Xuất phát thôi."
Lý Ngôn Hề đi về phía máy chiếc xe buýt vẫn chưa nhét vào balo, loại xe này có gầm cao, nhiều chỗ ngôi, chỉ là thoạt nhìn hơi giống xe buýt du lịch. Nhìn các thành viên trong binh đoàn mặc các quần áo khác nhau, cô cảm tháy hình như mình đã bỏ qua một chuyện quan trọng.
Phải thêm việc may đồng phục cho binh đoàn vào lịch trình mới được...
Trước cổng đại học Thanh Linh, Cao Viễn và Phục Anh vẫy tay với mấy chiếc xe buýt, bọn họ biết Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du đều đang ở trên.
"Sớm biết thế mình cũng đi cùng."
Nghĩ tới việc giết tang thi Phục Anh tức khắc có chút ngứa ngáy tay chân.
"Cũng đâu có cách nào, việc tiếp đãi quá bận. Tôi nói Tiểu Vu gọi Lạc Thời Vũ rồi, chắc hắn cũng sẽ nhanh tới thôi."
Cao Viễn bát đắc dĩ nói. Ban đầu hắn và Lạc Thời Vũ muốn chịu trách nhiệm về thu chỉ của doanh trại trong tương lai, nhưng bây giờ đang thiếu nhân lực, vả lại những người khác vẫn chưa thẻ giới thiệu doanh trại đàng hoàng nên bọn họ đành phải qua đây hỗ trợ.
Lúc ngang qua nơi này, bọn họ phát hiện người trong doanh trại ngày càng nhiều. Trước khi cửa thành xây xong, bọn họ phải ở chỗ này tiếp đón khách khứa, gọi tắt là "Tiếp khách".
Bạn cần đăng nhập để bình luận