Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 160: Ký ức giả dối

Chương 160: Ký ức giả dốiChương 160: Ký ức giả dối
Nơi có trung tâm mua sắm sẽ có các loại khách sạn lớn nhỏ, cộng với trận động đất trước tận thé, rát nhiều khách sạn thực sự trống rỗng, không có ai cũng không có tang thi.
Tuy rằng Hướng Minh Chí chủ trương mọi người thu thập vật tư ngay trong đêm, sáng sớm sẽ có thể rời đi, nhưng bị Thân Trạch Vĩ cự tuyệt.
"Cân nhắc thể lực của mọi người, đêm nay phải nghỉ ngơi."
Thân Trạch Vĩ liếc mắt nhìn Minh Chí một cái, anh ta không mệt vì chỉ trốn trong xe bắn súng mà thôi, nhưng Triển Hào bên kia bao gồm rất nhiều đội viên cứu viện đã tương đối mệt mỏi, đã có người vừa tiến vào đã nằm xuống đất.
"Đội trưởng Thân, trong tòa nhà này đã không còn tang thi, mấy người chúng tôi lên lầu bến nghỉ ngơi trước, các anh cứ tự nhiên."
Lý Ngôn Hề nói, nơi này cũng là cô tìm được, hơn nữa cho rằng tương đối an toàn.
"Được, vất vả cho các người rồi."
Thân Trạch Vĩ nhìn mấy người đi lên lầu trong chốc lát, bọn họ còn đang nói chuyện vui vẻ, có vẻ quan hệ cực kỳ không tệ.
"Không biết hôm nay có thể đến được mấy phản trăm."
Trong một căn phòng lớn trên lầu bốn, Cao Viễn chờ mong nhìn Lý Ngôn Hề đang cho ba lô ăn tinh thạch.
"Trực quan cộng thêm trọng lượng tinh thạch của ba người hôm nay, chắc tằm hai sáu phần trăm rồi."
Lạc Thời Vũ nhìn màn hình ba lô kia nói.
Lý Ngôn Hề giờ phút này còn đang nhắn đúp 999 viên tinh thạch, sau khi nhán đúp tất cả 999 cuối cùng, cô phát hiện thật đúng là 26% như Lạc Thời Vũ nói.
"Tôi tương đối mẫn cảm với con só mà thôi."
Lạc Thời Vũ thấy biểu tình có chút kinh ngạc của Lý Ngôn Hè, vì thế giải thích.
"Vẫn còn quá chậm" Phục Đình Du nói.
"Phục đại ca à, cái này còn chậm sao? Lúc này mới có mấy ngày, đã rất nhanh rồi có được hay không."
Cao Viễn cảm tháy hiện tại bọn họ thu thập tinh thạch phảng phát như án nút gia tốc, thoáng cái đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà Phục Đình Du vẫn nói chậm...
"Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, ăn chút gì đó rồi mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có nhiệm vụ."
Lý Ngôn Hề lại đổi cho mọi người một phần thức ăn chính và sữa nóng đặt ở trên bàn bên cạnh phòng, cô vẫn dùng dị năng tinh thần quan sát tình huống bên ngoài và dưới lầu. người dưới làu chắc nhất thời sẽ không đi lên. "“Ahhh Ngôn Hê, cậu gọi món sườn yêu thích của mình nha.”
Phục Anh cầm đũa lên, không thể chờ đợi được ăn một miếng, thịt sườn vừa rút đã thoát xương, một chút cũng sẽ không cảm tháy già hoặc là khô, cô ấy cảm thấy một đĩa trước mặt một mình cô có thể giải quyết xong trong vài phút.
Phục Đình Du nhìn một phần cơm thịt bò trước mắt mình, cũng vui vẻ ăn.
Tháy tát cả mọi người đều ăn đến vui vẻ, Lý Ngôn Hè cũng ăn cơm rang mình muốn ăn, hiện tại cô vô cùng cảm ơn người thiết kế chức năng ba lô này.
Khi tất cả mọi người mệt mỏi như vậy lại có thể ngay lập tức có thức ăn để ăn, thậm chí ngay cả bát đĩa cũng không cần phải thu dọn, thực sự quá thuận tiện.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Đào mở cửa sổ cho thoáng khí, không khí trong phòng còn xen lẫn mùi thức ăn, nếu có người tiến vào lúc này thì có chút khó giải thích.
Nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm nhẹ của tang thi, mọi người ngược lại cảm thấy loại âm thanh này quá mức quen thuộc đã không còn cảm giác gì quá lớn.
Ngoại trừ Phục Đình Du đứng bên cửa sổ cau chặt lông mày.
"Anh mau đi nghỉ ngơi đi, có nguy hiểm tôi sẽ phát hiện trước."
Lý Ngôn Hề cũng đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hiện tại bên ngoài chỉ còn lại tang thi đang tum năm tụm ba, đối với bọn họ mà nói cũng không tính là nguy hiểm, chỉ là đối với Phục Đình Du vẫn luôn cẩn thận mà nói, chỉ cần có một con tang thi thì đây cũng không phải là nơi an toàn gì.
"Đúng vậy thày Phục, anh yên tâm, mấy người chúng ta sẽ sắp xép canh đêm."
Cao Viễn cũng nói, hôm nay Phục Đình Du và Lạc Thời Vũ đều hao phí rất nhiều thể lực với dị năng, tuyệt đối không thể đẻ hai người gác đêm.
"Không sao, tôi từng không ăn không uống mà vẫn giết ma vật ba ngày ba đêm." Phục Đình Du nói.
Giờ phút này trên màn hình khán giả đã cười thành một mảnh màu trắng.
[ Ha ha ha ha, đây là dù chết cũng không tôn tại hồi ức sai lệch nào]
[Cười chết tôi rồi, đây là hồi ức ai cấy cho thằy Phục nhà chúng ta vậy, vì sao cậu ta chiến đấu ba ngày ba đêm? ]
[Tẻ tiết mục nghịch ngợm]
[ Lúc Phục Đình Du tỉnh lại thấy cảnh này có buồn bực không? ]
L..]
"Thầy Phục, không phải anh nói anh mắt trí nhớ sao?"
Cố Dao kinh ngạc, ba ngày ba đêm không ăn không uóng còn phải đánh quái, rất lợi hại nha, không có người thường nào có thể sánh bằng!
"Chỉ mắt một phần trí nhớ, có một số ký ức vẫn có." Phục Đình Du mặt không “Tình huông này cũng rât phô biên trong y học, thành thật mà nói, trí nhớ của tôi cũng không tốt lắm, thường sẽ quên đi một số chuyện đã xảy ra trước đây" Lạc Thời Vũ nói.
Lý Ngôn Hè trằm mặc không nói, nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Cái quỷ gì mà ba ngày ba đêm, trí nhớ gì không tốt nên quên chuyện trước kia, đây đều là những "di chứng" mà tỏ tiết mục đề lại cho hai người đấy...
Một đêm quả nhiên không kinh hãi không nguy hiểm, ngày hôm sau chính là khâu thu thập vật tư mà mọi người quan tâm nhát, sau khi dọn dẹp một ít tang thi nhân viên cửa hàng bị nhót trong trung tâm thương mại, Thân Trạch Vĩ mang theo đội cứu hộ đi thẳng tới siêu thị ngầm lớn nhất khu vực này.
Lý Ngôn Hề đã nói qua, siêu thị ngầm cũng chỉ có hơn mười con tang thi mà thôi, đại khái là bởi vì trận động đất nên đã sơ tán đám người ra ngoài.
Máy người Triển Hào ở lại phía trên dọn đường, bao gồm thanh lý tang thi bị háp dẫn xung quanh.
Trước khi Thân Trạch Vĩ đi xuống thì nhìn lên làu, máy người Lý Ngôn Hề còn đang đào tinh thạch ở một bên, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nơi này ngoại trừ siêu thị ngầm chiếm diện tích khá lớn, tằng trên đều là quản áo bán sỉ bán lẻ, thậm chí còn có khu bán đồ nội thất loại lớn.
Hắn nhớ rõ tin tức bên Trần Chí Kiệt đã nói qua, không gian kia của Lý Ngôn Hè cũng chỉ có thể đặt mười loại đồ vật mà thôi, hơn nữa mỗi thứ cũng không thể đặt quá nhiều, hơn nữa nơi này đều là người của đội cứu hộ, bọn họ cũng không có khả năng trước mặt nhiều người như vậy mang đi quá nhiều thứ ra ngoài.
Vậy thì cứ đề họ đi...
"Triển Hào, chúng tôi đi lên dạo một chút, tôi muốn lấy máy bộ quần áo thay giặt."
Cao Viễn nhìn Thân Trạch Vĩ đã đi xuống một hỏi, vì thế cười hì hì nói với máy người Triển Hào.
"Ừm, đi đi, cẩn thận một chút."
Triển Hào không chút do dự, theo hắn thấy cái này cũng không có gì.
“Tạ ơn người anh em.”
Cao Viễn vỗ vỗ bả vai Triển Hào, cũng may nơi này chỉ có Triển Hào chỉ thích giết tang thi lưu lại, nếu không bọn họ nói không chừng sẽ khó nói.
"Ngôn Hè, hình như chúng ta cũng có rất nhiều quần áo, những thứ đó không cần thu sao?" Phục Anh vừa đi lên vừa hỏi.
"Không thu, nhưng phải càm máy cái trên tay." Lý Ngôn Hè cười nói.
"Vậy chúng ta thu cái gì, không lấy chút gì cũng rất thiệt thòi nha." Cao Viễn nói. “Khu đồ dùng đi. ˆ
Lý Ngôn Hề nhìn tằng ba trên lầu, kỳ thật khu đèn đóm trên tằng ba mới là mục tiêu của cô, chỉ là hiện tại cũng không dễ nói ra, mà muốn đến khu đèn, phải đi qua khu vực vật tư.
"Ừm cũng đúng, thật sự không được chúng ta cứ thu một ít đồ dùng sinh hoạt cũng được." Cố Dao đồng ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận