Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 430: Lên đường thôi

Chương 430: Lên đường thôiChương 430: Lên đường thôi
"Không không, trước khi tuyển đủ nhân viên bảo vệ thì anh vẫn không yên tâm giao kho cho ai, các em cứ đi đi, nhớ cẩn thận dọc đường nhé!"
Lý Tinh Hải phất tay, anh ta thấy mình không thẻ rời xa kho được, có lẽ cả kho cũng không thẻ thiếu anh ta.
Trong thế giới đại loạn này, có công việc và được canh gác hàng tấn nhu yéu phẩm, chính là nguồn cảm giác an toàn của anh ta.
Lý Ngôn Hè cũng không ép, lần này chỉ có 9 người nhưng họ quyết định sử dụng một chiếc xe buýt điện thuần túy. Với Phục Đình Du,"bộ sạc di động" và các tám pin mặt trời trên xe, cả chuyến đi hoàn toàn không cần dùng giọt xăng nào. ...
Ngày lên đường, Lý Ngôn Hề mới rút ngôi nhà gỗ từ sân biệt thự vào. Cô đã giao công việc trong trại lại cho Chu Phong, so với người khác thì cô khá yên tâm khi ủy thác cho anh ta.
Cả nhóm đều dậy từ rất sớm, ngay cả Tiểu Vũ Gia đang ngủ say cũng được Lý Ngôn Hè cẩn thận đặt vào giỏ xách. Lúc này trời mới ló rạng, ra đường sớm để có thể về sớm.
Mọi người quyết định thay phiên nhau lái xe. Nhìn doanh trại lớn dần khuất sau lưng, Lý Ngôn Hè bỗng cảm tháy một chút luyến tiếc...
"Ngôn Hè, kế hoạch ngày hôm nay là gì?"
Phục Anh rất hào hứng.
"Đi đường, và... ghé qua mấy điểm dừng dọc đường để dọn dẹp, bỏ sung thêm xăng."
Lý Ngôn Hè suy nghĩ mà trả lời.
"Nói đến năng lượng mặt trời thật tiện lợi, bây giờ chúng ta hầu như không còn dùng xăng nữa."
Mỗi làn nhìn những tắm pin trên nóc xe, Cao Viễn không còn cảm thấy ánh nắng mặt trời nóng nực là hoàn toàn xáu nữa.
"Chỉ không biết sau này có bị biến đổi khí hậu không, nên dự trữ xăng vẫn cần thiết."
Lạc Thời Vũ nói.
"Không cần đâu."
Lý Ngôn Hè lập tức trả lời rồi tháy Phục Đình Du nhìn mình, lập tức giải thích: "Trong ba lô tôi vẫn còn rất nhiều xăng đáy, không đủ thì sẽ tính tiếp."
Cô hơi chột dạ, chỉ một mình biết trước cót truyện, đôi lúc thật cô đơn!
"Đúng rồi, có ba lô của Ngôn Hè thì không còn gì phải sợ. Có cái gì mà chúng ta không tìm ra được chứ?"
Phuc Anh nói. "Hồi đó chúng ta còn phải câm theo những thanh đao lớn bị gi sét chém tang thi, lang thang không nhà, không ngờ bây giờ đã có cả một doanh trại riêng rồi."
Cao Viễn bỗng cảm khái, hỏi đó ba lô Lý Ngôn Hẻ chỉ có 100 ô mà giờ đã chứa hàng vạn thứ rồi.
"Đừng có mà mơ mộng, chẳng có chúng tôi thì không biết chừng anh đã là tang thi ở xó xỉnh nào rồi."
Phục Anh đùa cợt, cô chợt nhớ Cao Viễn ngày ấy nhìn thật bỉ ồi.
"Không biết Nam Thành thế nào rồi."
Tạ Kỳ Thắng cũng chìm vào ký ức, nói đến thì mạng của anh ta do Lê Hiểu Tình và Lý Ngôn Hè cứu vớt mà. Nếu anh ta và Liễu Hạo Quảng không theo Lý Ngôn Hè, bây giờ chắc vẫn còn ở Nam Thành làm culi.
"Ừ, không biết bây giờ nơi đó ra sao."
Lý Ngôn Hề nhìn ra ngoài xe, lúc này ở kiếp trước Nam Thành vẫn phát triển khá tốt. Không biết đời này có giống như vậy không?
"Nam Thành tuy đẹp nhưng người trong trại không ra gì, thôi khỏi nhắc tới."
Phục Anh tưởng Lý Ngôn Hè hơi nhớ Nam Thành nên nói vậy.
"Nơi đó không thể phát triển được đâu, có khi bây giờ đã biến mắt rôi. "
Phục Đình Du khẳng định, với tư cách nhà đầu tư, anh cũng hiểu một só quy tắc bên trong.
Mắt đi liên kết với cốt truyện thì những người đó không còn giá trị, rất có thẻ đã bị buộc phải thoát khỏi cốt truyện.
"Chắc thế à2"
Lạc Thời Vũ nhìn Phục Đình Du, Phục Đình Du trước kia có vẻ không hề quan tâm đến việc này, nhưng giờ lại khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Phục Đình Du nhún vai: "Trong thé giới tận thé, cùng phát triển mới là lâu dài, cách làm của họ sẽ phản tác dụng thôi."
"Cũng có lý."
Lạc Thời Vũ đồng ý với quan điểm của Phục Đình Du, anh vẫn cảm thấy như Phục Đình Du biết điều gì đó mà người khác không biết.
Nhưng lúc này Lý Ngôn Hè đã nhắc nhở đường phía trước bị tang thi chặn.
"Triển Hào, dừng xe ở đây đi, chúng ta xuống rồi chờ thêm chút nữa, chúng sẽ tụ về quanh đây thôi."
Lý Ngôn Hề nói.
Họ hiện đang dừng trước một con đường chật hẹp, hai bên là những bức tường tháp, tang thi không chỉ từ phía trước mà còn từ sau hai bức tường và thậm chí vài con hẻm nhỏ cũng chạy tới.
Phục Anh đã lên cấp 4, đứng ở miệng hẻm triển khai dị năng. "Hí hí, đây là chiêu mình mới nghĩ ra đây, thử xem sao.”
Ở lối ra của máy con hẻm, Phục Anh triệu hồi một lưỡi dao dài bằng kim loại, nhìn ngang giống như sợi dây kim loại mỏng, nhưng đó là một mặt dao sắc bén.
Róng!
Đám tang thi gầy guộc, mắt trắng dã chạy nhanh về phía mọi người.
Hàu hét tang thi từ trong hẻm chạy ra khi va vào lưỡi dao không rõ ràng đó đều bị cắt đứt nửa đầu, chỉ một vài con tháp hơn trượt qua phía dưới lưỡi dao chạy thoát.
"Hiệu quả không tôi, lần sau có thể thêm một lưỡi dao phía dưới nữa."
Lạc Thời Vũ đánh giá.
"Có lý đấy."
Phục Anh lại triệu hỏi thêm máy mũi kim loại, tiêu diệt sạch sẽ đám tang thi lùn chui ra từ hẻm bên kia.
Lúc này, một con tang thi hệ mộc bò dọc theo tường về phía mọi người với tốc độ nhanh. Cả hai tay và chân nó đã hòa làm một với những dây leo mộc hình thành những chân giả, ngay cả khi đã chạm đất vẫn không đứng thẳng dậy.
"Lửa khắc mộc, đẻ tôi đi."
Triển Hào ném một quả câu lửa về phía tang thi hệ mộc, nhưng con tang thi này rõ ràng đã thích nghi với cách di chuyển mới, nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công.
"Phục Anh lui lại đi, phía trước cũng tiến tới rồi."
Lý Ngôn Hè nhắc.
Lúc này Phục Anh đã nhanh chóng triệu hồi một bức tường dao kim loại dài trên đường, tường nói hai bên tháp, ánh nắng mặt trời rọi lên mặt dao lóa lên.
"Được rồi."
Phục Anh lùi lại, Ngôn Hề nói phía trước xuất hiện 3. 000 tang thi, con số khá lớn. Trong nhóm lần này chỉ có mình cô ấy là dị năng hệ kim nên chỉ tạm thời dựng một bức tường dao lên.
Dù vậy, bức tường dao vẫn phát huy hiệu quả tốt, đám tang thi lao tới quá nhanh không kịp phản ứng, đã bị chém đứt đầu...
"Theo tôi Phục Anh nên học môn thuật cạm bẫy với Diệp Tử một thời gian, anh ta có thể truyền thêm nhiều kỹ năng hữu ích cho cô đấy!"
Cao Viễn nói đồng thời triệu hồi mấy dây leo, những ngọn sắc nhọn đâm xuyên qua vài tang thi từ bên tường thấp leo sang.
"Ý hay đấy, về tôi sẽ đi học hỏi anh ta."
Lượng năng lượng của hệ kim cáp 4 nhiều hơn nên Phục Anh cảm tháy giết rất thuận tay, tâm tình rất tốt, không còn cãi lại Cao Viễn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận