Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 208: Trò chơi

Chương 208: Trò chơiChương 208: Trò chơi
"Anh gọi cái này là biện pháp bảo hộ ấy hả?"
Phục Anh hỏi. Không phải đây chỉ là một sợi dây thừng mỏng manh thôi à, muốn cắt đứt chỉ cần một giây là xong.
"Có nguy hiểm thì trò chơi mới có tính kích thích, néu không thì sao lại thu hút được nhiều người xem như vậy?"
Giang Bằng chỉ vào đám đông đang hưng phán la ó dưới ánh đèn nói, vẻ mặt hắn như đang thưởng thức, lại như nhìn thấy thứ gì đó khiến hắn cảm tháy vui mừng.
Tuy phía dưới có rất nhiều người xem náo nhiệt, nhưng trên khán đài người lại tương đối ít người.
Lý Ngôn Hề ngồi trên khán đài phát hiện trong đám đông có hai cái bàn, bên trên còn đặt một ít đồ ăn hoặc là tinh thạch.
"Tôi đã lấy hét đồ ăn trong ba ngày tới để đánh cược rồi! Đừng có mà chétI"
"Khang Tử, có lên! Con gái cậu đang đợi cậu mang bánh mì về cho nó đáy! Ha ha hai"
"Muốn cược thì cược đi, tôi cược hắn sẽ chết!"
"Yên tâm đi Khang Tử, cậu chết thì chúng tôi sẽ cho con gái cậu một ít đồ ăn."
Trong tiếng thảo luận của đám đông, mọi người cũng đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Cái này, sao có thể đánh cược mạng sóng của con người chứ?"
Lý Tinh Hải thừa nhận bản thân từng có lịch sử đen tối, nhưng bát kể thế nào hắn cũng không thẻ hiểu nỏi tại sao đám người này lại dám lấy mạng sóng của một người ra để đặt cược.
"À, quên không nói với mọi người, những người tham dự ranh giới sinh tử đều là tự nguyện. Mỗi lần nhảy xuống sẽ được một túi bánh mì."
Giang bằng giải thích.
Lý Ngôn Hề đi đến hàng rào trước khán đài nhìn xuống phía dưới. Dưới vách tường cao lớn bóng đêm mịt mù, tựa vực thẳm đang há miệng to ra, bên trong miệng còn phát ra vô só kêu tiếng gào rồng...
Nếu không cẩn thận ngã xuống khỏi dây thừng, sẽ lập tức bị đàn tang thi phía dưới xé xác thành mảnh nhỏ...
Cần phải can đảm đến mức nào mới có thể khiến một người cam tâm tình nguyện lựa chọn nhảy xuống?
"Ngôn Hè, mau ôm ta, bổn thần thú sắp rớt xuống rôi -" đánh gãy.
"Xin lỗi, suýt nữa thì quên mắt mày."
Lý Ngôn Hề để Tiểu Vũ Gia vào trong ba lô tùy thân, nơi đó vẫn tương đối an toàn.
"Hừ, tra nữ. Rõ ràng một ngày trước còn nói ta quan trọng nhát, đảo mắt một cái đã quên mất ta ròi." Tiểu Vũ Gia lẫm bảm.
Lý Ngôn Hè tháy rát buồn cười, vật nhỏ tự xưng là thần thú học được máy từ này ở đâu ra thế?
"Thế nào rồi Ngôn Hề? Người kia, hắn có sao không?"
Không biết Có Dao đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi.
"Không sao, hắn đang lên."
Lý Ngôn Hè chỉ vào sợi dây thừng đang không ngừng rút ngắn lại trong đám đông nói. Mặc dù hiện tại bọn họ không nhìn tháy tình huống phía dưới, nhưng cô có thể cảm giác được người nọ vẫn chưa chét.
Có Dao thở phào nhẹ nhõm: "May quá, thật đáng sợ."
"Ha ha, Khang Tử là tuyển thủ có vận khí rát tốt. Từ sau khi ranh giới sinh tử được tổ chức hắn chưa từng thát bại, cho nên hàu hết mọi người đều đánh cược hắn sẽ sống sót."
Giang Bằng vừa giải thích vừa nhìn Khang Tử đang được kéo lên, nói.
Người đàn ông tên Khang Tử được hộ tống rời khỏi sân khấu, ngay sau đó, lại có một người đàn ông khác lên sân kháu. Đám đông phía dưới lại bắt đầu một vòng đặt cược mới, thậm chí trong đám đông còn có người bán nước đóng chai, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Rát nhanh người đàn ông mới lên sân kháu bị trói lại bằng một sợi dây thừng và bắt đầu khởi động làm nóng người.
"Có tay có chân không ra ngoài giết tang thi kiếm thức ăn, mà ở đây làm trò tiêu khiển cho người khác, còn ra thẻ thống gì nữa!"
Kim Thiện càng xem càng bực, đồng thời hắn cũng cảm tháy một loại bát lực. Nhiều người vỗ tay khen ngợi như vậy, cho dù hắn có một bầu nhiệt huyết, cũng không có cách nào làm chút gì cho những người đánh cược mạng sống để đổi lấy thức ăn.
"Triệu Phi cố lên! Tiểu Phi Long có lên!"
Có người huýt sáo.
Người đàn ông tên Triệu Phi bắt đầu thành tâm cầu nguyện dưới chiếc đèn pha trước mặt.
Cũng có người tháp giọng nghị luận, phát ra tiếng cảm thán, bàn luận nhảy xuống nguy hiểm thé nào, phía dưới có bao nhiêu tang thi...
Sau khi hoàn thành lời cầu nguyên. Triêu Phi bắt đầu thưc hiên môt vài đông tác xoay người, hán lùi vê phía sau, đi tới, lại lui vê phía sau. [rong màn đêm, hắn duỗi người, giống như đang biểu diễn dưới ánh đèn. Đột nhiên, trong tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, Triệu Phi chạy nhanh đạp lên ván cầu nhảy xuống vực sâul
Mặc dù đã từng nhìn tháy tang thi gặm cắn người, cũng đã giết những con tang thi ghê tởm nhát, nhưng khi nhìn tháy một màn này Lý Ngôn Hè cũng vô thức nhắm hai mắt lại.
[A aa, tôi sẽ đưa bánh mì của tôi cho anh, đừng nhảy!! ]
[Hóa ra đồ ăn quan trọng đến vậy. Rát xin lỗi vì đã lãng phí thức ăn. . ] [ Khó chịu quá!]
[ Âm thầm nhặt lại nửa gói bánh quy đã bị vứt vào thùng rác... ]
[...]
Triệu Phi có vẻ đã thành công, bởi vì ròng rọc nói với dây thưng đang tự động đi lên trên. Những người còn sỏng đều cỏ vũ cho Triệu Phi và bắt đầu vội vàng phân chia đồ ăn mình có thẻ thắng được.
Có điều Lý Ngôn Hè lại tiếc nuối lắc đầu với những người xung quanh.
Tuy Triệu Phi đã được kéo lên, nhưng một bên đùi của hắn không biết đã bị thứ gì xé rách, người cũng đang dần biến thành tang thi.
“Triệu Phil"
Một người phụ nữ nhào tới, nhưng bị người kéo lại.
Triệu Phi cũng nhanh chóng bị bắn vào đầu, hiện tại đến lượt người đánh cược Triệu Phi sẽ chết vui mừng, bởi vì đánh cuộc người chết sẽ kiếm được nhiều hơn là cược người sống...
"Ò, tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ kia là bạn gái của Triệu Phi. Không có Tiểu Phi Long chăm sóc, sợ là cũng không sống được lâu!" Giang Bằng lắc đầu thở dài nói.
"Doanh trại làm máy trò này, thú vị lắm à?"
Lý Ngôn Hè nhíu mày nhìn Giang Bằng, Giang Bằng này rõ ràng là đang thích thú.
"Khi một người không nhìn tháy hy vọng, cô nghĩ hắn nên tiếp tục sống một cuộc sóng khón khỏ, hay là tận hưởng giây phút hiện tại thì tốt hơn"
Giang Bằng cũng không tức giận, mà hỏi ngược lại, sau đó hắn lại tiếp tục nói:
"Cô nhìn mọi người bây giờ xem, cô không nhìn thấy nụ cười trên môi bọn họ sao? Ai cũng vui vẻ. Những đứa trẻ chưa từng được đi đu quay ở chỗ này có thể chơi chán thì thôi, được ở cùng người mình yêu thương vui vẻ sống đến giây phút cuối cùng, không cần phải nghĩ đến ngày mai, như vậy không tốt à2"
Lý Tinh Hải đứng bên cạnh nghe những lời Giang Bằng nói, tự nhiên hắn cảm thấy cách sống như vậy nghe qua có vẻ cũng không có gì không tốt...
"Đương nhiên là không tót." "Xin hỏi có chô nào không tôt?”
Giang Bằng cười hỏi.
"Hướng dẫn du lịch Giang, tôi không có ý phản bác anh. Tôi nói không tót là vì tôi cho rằng cách sống như vậy không phù hợp đối với tôi mà thôi. Đương nhiên, nếu bạn bè và người thân của tôi muốn sóng mơ mộng như vậy, tôi sẽ có gắng hết khả năng đưa bọn họ thoát ra ngoài. Không một ai có thể chắc chắn rằng, một người nỗ lực sóng sót sẽ luôn bi thảm, đúng không?"
Lý Ngôn Hề không phản bác cách sống của người khác, bởi vì cô cho rằng dù có là ai cũng sẽ không bao giờ đánh thức được một người giả vờ ngủ.
Nụ cười trên mặt Giang Bằng cứng đờ.
"Ngôn Hề nói đúng, có lẽ giác mơ ngắn ngủi sẽ rất đẹp, nhưng nó không phù hợp với bọn tôi, bọn tôi về trước đây."
Lạc Thời Vũ đứng dậy, nói. Hắn cảm thấy néu không quay vẻ, Triển Hào sẽ xông lên đánh người mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận