Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 207: Ranh giới sống chết

Chương 207: Ranh giới sống chếtChương 207: Ranh giới sống chết
Chương 207: Ranh giới sóng chết
Ngay khi mọi người hoàn thành nhận dạng khuôn mặt, cánh cửa màu đồng từ từ mở ra. Bọn họ vừa bước vào cửa, một chiếc màn hình màu trắng lập tức rũ xuống dưới.
"Vui lòng chọn hướng dẫn viên du lịch để vào công viên trò chơi. Cần phải trả phí hướng dẫn, phí được dùng vật tư để thanh toán."
Lại là giọng nói của tên hề kia, chỉ khác là nó được phát ra từ chiếc loa màu đen ở bên cạnh.
"Công viên giải trí2 Hướng dẫn du lịch?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc tình huống gì vậy?
"Phí trả cho hướng dẫn viên du lịch không rẻ đâu."
Lý Ngôn Hè cản thận đọc phân giới thiệu và mức phí của 6 gã hướng dẫn viên du lịch nỏi lên trên màn hình.
Người rẻ nhát cũng phải mát một hộp thức ăn từ 2. 5KG trở lên. Trong khi hướng dẫn viên đắt nhất là người đàn ông số 6 để tóc húi cua, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. Nhưng muốn thuê hắn phái mất đến tận 3 hộp thức ăn từ 2. 5KG trở lên. So sánh với 5 gói mì ăn liền ở viện bảo tàng, mọi người đều cảm tháy việc thu phí ở nơi này đang bị biến tướng.
Lý Ngôn Hè không chút do dự, nhán nút só 6 trên bức tường ở bên cạnh.
"Thổ hào chính là thổ hào, không phải thứ mà phàm nhân chúng ta có thẻ với tới!"
Chu Khải Duệ rơi lệ đầy mặt, mặc kệ là Phục Anh hay là Lý Ngôn Hè, cả hai bọn họ đều là thổ hào bên trong thổ hàol
"Ha hal Chúc mừng bạn đã chọn só 6 thành công. Các bạn vui lòng ở đây chờ mười phút, anh trai hướng dẫn viên du lịch só 6 đang chạy như bay đến chỗ bạn."
Chiếc loa màu đen bên cạnh nhắc nhở.
"Nếu không có vật tư lựa chọn hướng dẫn viên du lịch thì sẽ thế nào?"
Có Dao nhịn không được hỏi.
"Có dòng chữ nhỏ phía dưới ghi là đến khu miễn phí."
Trương Đào chỉ vào dòng nhắc nhở in nhỏ phía dưới màn hình, nói.
Quả thực bên trên viết, néu bỏ qua bước này sẽ phải di chuyển sang khu miễn phí ở lối bên trái. Nơi đó không chỉ có hướng dẫn viên du lịch rẻ hơn, mà còn có thể cung cắp việc làm trong doanh địa, w...
"Hả? Khu miễn phí nghe cũng hay đáy."
Có Dao cảm tháy trong mạt thé vật tư chính là mạng sóng, chắc hàu hét mọi chăng có tí gì đáng tin cậy.
"Cố Dao nhớ kỹ, tiền nào của náy. Đây là chân lý bát diệt rỏi."
Phục Anh đỡ lấy bả vai Có Dao nghiêm túc nói! So với dịch vụ thu vật tư phục vụ hướng dẫn du lịch, thì những những đãi ngộ trong khu miễn phí trông lại càng đáng nghỉ hơn?
Có Dao gật đầu. Ngôn Hè lựa chọn không chút do dự, ngay cả Phục Anh cũng nói như vậy, vậy chắc chắn không sai.
Sau khi ba người Lý Tinh Hải, Liễu Hạo Quảng và Kim Thiện đi đậu xe trong bãi đỗ xe gần đó xong, cuối cùng hướng dẫn viên du lịch số 6 cũng đã tới.
Đầu húi cua vừa đến đã nở nụ cười thân thiết: "Các anh chị em, hoan nghênh mọi người đến doanh địa tận thế cuồng hoan. Tôi là hướng dẫn viên du lịch số 6, Giang Bằng. Tôi sẽ phục vụ mọi người trong 72 giờ tiếp theo, có cái gì không hiểu cứ việc hỏi tôi."
"72 giờ?"
Phục Anh hỏi, ý gì nữa đây.
"Là thế này, thời gian phục vụ của hướng dẫn viên du lịch chúng tôi là ba ngày, cũng tức là 72 giờ. Sau ba ngày tiến vào doanh địa, mọi người đã tương đối quen thuộc quen thuộc nơi này rồi, đương nhiên sẽ không cần chúng tôi dẫn đường nữa." Giang Bằng nói.
"Chào anh, bây giờ bọn tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ lại buổi tối, anh dẫn bọn tôi vào trước đi đã."
Lý Ngôn Hề chỉ vào ba hộp vật tư trên mặt đát nói. Ba hộp thức ăn này vừa rồi cô giả vờ bê xuống từ trên xe, một hộp là các loại mì ăn liền, một hộp là bánh quy và bánh mì nhỏ. Đây cũng là đồ cô đã chuẩn bị sẵn đẻ che giấu tai mắt.
"Cảm ơn các vị đã ủng hộ. Đồ đạc cứ để ở đây là được, lát nữa sẽ có người tới thu giúp tôi. Để tôi đưa mọi người vào bên trong!"
Trong mắt Giang Bằng cũng không đẻ lộ niềm vui mừng quá lớn, nhưng lúc nói chuyện với bọn họ vẫn hàm chứa ý cười.
Cuối cùng nhóm bọn họ cũng rời khỏi khu khép kín dưới cửa thành. Sau khi bước khỏi rào chắn bên phải, rốt cuộc mọi người mới hiểu tại sao tên hề kia lại gọi nơi này là công viên giải trí.
Nơi này đích thực là một công viên giải trí, đài phun nước âm nhạc, vòng đu quay, tàu lượn siêu tốc, ngựa gỗ xoay tròn... Cái gì cần có đều cả.
Thậm chí còn có không ít người đang reo hò chơi các trò chơi đang hoạt động. Người tới người lui, ai nấy đều ăn mặc vô cùng chỉnh tẻ khiến người ta có cảm giác được quay trở lại xã hội văn minh khi trước.
"Các vị, ở đây lúc nào cũng có chỗ ở. Chúng ta chọn một nơi đẻ nghỉ lại trước nhé? Hay mọi người muốn tôi dẫn đi dạo một vòng?" Giang Bằng hỏi.
"Đi chon nơi ở trước đi. những chuyên khác để sau rồi tính tiếp." Phục Anh trả lời. Bây giờ trời đã sâm tôi, bọn họ tới nơi này đê nghỉ chân, lỡ như không có chỗ thích hợp đề ở thì làm sao bây giờ.
"Được, mời đi theo tôi."
Giang Bằng dẫn mọi người đến một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ, quả nhiên bên trong có rất nhiều sự lựa chọn.
"Không cần phải trả phí à2" Lê Hiểu Tình hỏi.
"Vị mỹ nữ này không biết rồi. Ngoài đồ ăn thì thứ duy nhất cần phải trả phí là phí hướng dẫn du lịch. Thật ra chỗ ở cũng đã bao gồm trong phí hướng dẫn du lịch rồi." Giang Bằng cười nói.
Căn cứ vào nhân só, Giang Bằng chọn cho bọn họ căn phòng số 11. Thật ra trước đây chỗ này chính là khách sạn được xây dựng trong khu du lịch. Sau khi đoàn người đi vào, bọn họ phát hiện ở đây còn có thẻ sử dụng thang máy.
Khách sạn trong khu này cũng không tệ lắm, ít nhất thì phòng óc bên trong khá sạch sẽ. Có Dao lập tức cảm tháy bọn họ trả ba hộp đồ ăn tính ra vẫn có lời.
"Hướng dẫn viên Giang, vừa rôi tôi nghe thấy có tiếng người la hét phía bức tường bên kia, hơn nữa có vẻ có rất nhiều người xem náo nhiệt, xin hỏi đó là chỗ nào?" Lý Ngôn Hề hỏi, cô rất quan tâm đến chỗ đó.
"Chỗ Lý tiểu thư nói hẳn là một trong những khu hot nhất ở đây, giới hạn sinh tử."
Trên mặt Giang Bằng lộ ra một nụ cười, ngay sau đó lại tiếp tục nói:
"Giới hạn sinh tử phải xem vào buổi tối sẽ kích thích hơn. Hay là mọi người đi xem náo nhiệt cùng với tôi, tôi có thể cung cấp cho mọi người vị trí quan sát tốt nhát."
"Được, vậy làm phiền hướng dẫn Giang. "Lý Ngôn Hè mỉm cười trả lời.
Giới hạn sinh tử sao?
Cô ngược lại muốn nhìn xem đây là loại hạng mục gì.
Người trong doanh trại tận thế cuồng hoan không nhiều cũng chẳng ít. Có lẽ là bởi vì giới hạn sinh tử rất được hoan nghênh, nên màn đêm vừa buông xuống, đoàn người chen chúc hoặc là chạy hoặc là đi bộ về hướng đó, trên mặt ai nấy đều treo nụ cười hưng phán.
Tầng tầng thềm đá trên bức tường cao, có không ít người đang trầm trò khen ngợi không ngót.
"Đây là bức tường cao nhát trong thành phó An của chúng tôi, mọi người có thể yên tâm về sự an toàn của bản thân." Giang Bằng nói.
"Sao tôi lại nghe tháy tiếng tang thi gào thét nhỉ?" Đường Đức Vũ ở phía sau nhỏ giọng nói.
"Tự tin lên, coi như vô hình đi."
Phục Anh bình tĩnh nói, đương nhiên cô phải bình tĩnh. Tốt xáu gì bọn họ cũng Triên Hào nhíu mày bước tới. Giang Băng dân bọn họ tới khán đài, rõ ràng chô này sau này mới được thêm vào, nhất thời mọi người quên cả ngồi xuống.
Nơi ấy có một người đàn ông cởi trần nửa thân trên nhảy từ trên tường cao xuống!
Trên bức tường cao, những người sống sót không ngừng reo hò cổ vũ cho người đàn ông.
Mà dưới tường cao là vô số tang thi đang điên cuồng gào rú...
Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi nhíu mày.
"Mọi người đừng lo, những chiến binh tham gia giới hạn sinh tử đều có biện pháp bảo vệ an toàn."
Giang Bằng chỉ vào một sợi dây thừng trông cực kỳ mảnh trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận