Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 332: Chiến thắng

Chương 332: Chiến thắngChương 332: Chiến thắng
[Ha ha ha hai Đâu rỏi lời nói vì công lý mà chiến đáu?] [Lại tâm thần phân liệt rồi, Ngôn Hè lại tâm thằn phân liệt rỏi!] [Đây là điều họ đáng được, nếu không nhờ Lý Ngôn Hè và mọi người, những người này đã bị làn sóng tang thi ăn từ lâu rồi. ] [Giờ thì ngượng rồi, ha ha ha, nhưng tôi thíchl] [...]
"Được, tinh thạch trên mặt đất này, về sau đều thuộc về các người, chúng tôi có thể làm chứng."
Sau giây phút ngượng ngùng, Hứa Kiến An trái lại cảm tháy nhẹ nhõm, vì thế nói.
"Thôi đi anh họ, em tháy mấy người các anh làm chứng cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Sau này chúng ta giết xong, vẫn nên đào tinh thạch trước thôi."
Lời nói vô tình của Vạn Sự Hưng khiến Hứa Kiến An tủi thân vô cùng, nhưng mà đúng là chẳng có tác dụng gì mà.
Họ đã bị bọn người trong ấy coi như là người chét rồi mà...
RúiI Tiếng rú vang trời.
Tang thi vẫn còn rất nhiều, nhưng khi ba nhóm người tập hợp lại với nhau, nhìn từng con tang thi bị giết chết bởi các dị năng khác nhau, trận chiến trước mắt khiến ngay cả những người vừa nãy tinh thần rệu rã cũng sôi máu nỏi lên.
Dị năng hệ lôi của anh chàng kia thật quá đỉnh!
Rồi cô gái miệng luôn nói muốn tinh thạch kia, làm thế nào mà điều khiển được nhiều lưỡi đao đến vậy?I
Trong doanh trại Cao Trạch, không ít người leo lên sân thượng nhìn xuống tình hình bên ngoài. Ban đầu nghĩ rằng sẽ chứng kiến cảnh tang thi ăn thịt người, nhưng họ phát hiện tình thế bên ngoài đã bị đảo ngược?!
"Trời ơi, chưa tới một nghìn người mà giết được nhiều tang thi đến vậy? Ít nhát cũng phải bốn năm vạn con tang thi chứ?"
"Người bên ngoài trại thật là mạnh!"
"Mạnh có ích gì, lần sau tang thi đông hơn nữa, bọn họ cũng chết thôi."
"Mọi người nghĩ xem, đám người ngoài doanh trại kia ngày thường ăn cái gì nhỉ?"
"Không biết, chắc không thẻ là thịt người đâu?"
"Ai mà biết được, xưa kia trong thời kỳ đói kém không còn cách nào nữa cũng có chuyện đổi con lấy đồ ăn mà. Các người biết đổi con lấy đồ ăn là gì không? Là không đành lòng ăn thịt con mình, nên đổi con của nhà khác về ăn, như vậy sẽ Mọi người trên sân thượng bàn tán sôi nôi, giỗng như một đám khán giả đang xem biểu diễn, thậm chí có người phát ra tiếng thở dài hay cười vui vẻ.
Lưu Ngữ Cầm ôm con gái chưa đây hai tuổi ở một góc vắng, nhìn ra bên ngoài, nước mắt cô trào ra, nhưng không dám khóc to.
Ở đó, có chồng cô, có ba của con gáin cô.
"Bó... bó..."
Chương Đình Đình vươn tay về phía bức tường xa xăm nhưng không thể chạm tới phía bên kia.
Mọi người xung quanh đang tán gẫu, trong khi chồng cô đang ngàn cân treo sợi tóc bên ngoài.
Cô tức giận lắm, hơn ai hết, cô muốn chửi mắng bọn họ, nhưng cô không thẻ, vì cô còn con gái thương yêu trong tay, cô không thẻ ích kỷ đến vậy.
Giờ đây cô chỉ có thể cầu nguyện chồng mình bình an vô sự, giống như cô thường dạy con, chỉ cần còn sóng, vẫn còn hy vọng.
Dưới ánh nắng gay gắt, tiếng chiến đấu bên ngoài cỏng thành dần tĩnh lại, trên sân thượng không ít người cảm thấy nóng quá bèn quay vào, Chương Đình Đình cũng gục đầu trên vai Lưu Ngữ Cầm ngủ thiếp đi. Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng reo hò chiến thắng.
Cổng thành màu đỏ rực vẫn không mở ra, nhưng cũng không ai đi gõ cửa la hét nữa.
Lý Ngôn Hè rất muón dùng Tiểu Vũ Gia thu thập tinh thạch, nhưng binh đoàn đã tự giác đào lấy.
"Các cậu không mệt à?"
Trằn Lượng cảm tháy cổ họng khô rang khó chịu, tứ chỉ hoàn toàn không còn sức, nhưng mọi người vẫn nhanh nhẹn đào lên từng viên tinh thạch.
"Không mệt, so với luyện tập thường ngày của chúng tôi thì cũng tầm thường thôi."
Binh sỹ hệ mộc Triệu Tử Dân trong binh đoàn trả lời. Họ phải nhanh chóng đào tinh thạch, kẻo sau này đám người trong doanh trại kia chạy ra cướp lấy.
Tỉnh thạch có ích lợi gì không?
Trần Lượng không nhịn được muốn hỏi, nhưng thấy mọi người đào tinh thạch hết sức nghiêm túc, anh ta cũng gượng dậy giúp đào.
Trước đây ở doanh trại Cao Trạch, tinh thạch vẫn còn ích lợi phần nào, nhưng bây giờ thì tinh thạch không còn máy giá trị.
Hơn 3 vạn tang thi bị tiêu diệt sạch, mặc dù thiệt hại không nhỏ, nhưng đã vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này Hứa Kiến An mới kéo Vạn Sự Hưng sang một bên hỏi: "Tiểu Vạn, sao cậu lại chạy đến đây?" Dù Vạn Sự Hưng đã hai mươi bồn, hai mươi lăm tuôi, nhưng Hứa Kiên An đã hơn ba mươi, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên Hứa Kiến An đã quen gọi anh ta là "Tiểu Vạn".
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Vạn Sự Hưng cũng xúc động:
"Anh họ, trước khi trả lời câu hỏi của anh, anh có thẻ trả lời câu hỏi của em trước được không? Làm sao anh lại rơi vào tình cảnh tệ hại thế này2"
Anh ta thực sự không ngờ anh họ luôn xuất sắc của mình lại bị coi như thịt pháo còn bị nhót ngoài cổng!
"Haizz, đừng nhắc nữa. Tôi đã nghĩ rồi, hôm nay xong việc tôi sẽ nghỉ, sau này cậu cứ theo anh họ đi, anh sẽ kiếm đỏ tiếp tế cho cậu!"
Hứa Kiến An vỗ vai Vạn Sự Hưng thở dài.
Em họ cũng không dễ dàng gì cho caml Trước kia còn như củ cải theo sau mình như cái đuôi nhỏ, tận thế đến may mắn chạy đến được doanh trại này, nhưng ông ta biết bên trong trại mới thực sự là thé giới tuyệt vọng...
"Thôi anh họ à, em theo anh làm gì? Anh theo em còn hơn."
Vạn Sự Hưng nhìn Hứa Kiến An gầy đi một vòng, còn muón dẫn anh ta đi kiếm đỏ, anh họ cũng không dễ dàng.
"Đừng đùa nữa Tiểu Vạn, mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."
Hứa Kiến An chỉ nghĩ Vạn Sự Hưng ngại ngùng từ chói thôi.
"Cái đó đề sau đi, em phải giúp máy người trưởng trại làm việc rồi, không rảnh ngồi tám chuyện với anh đâu."
Thấy Lý Ngôn Hề và mọi người đang đào tinh thạch cùng một chỗ, còn các chiến sĩ khác cũng không rảnh rỗi, Vạn Sự Hưng chạy đến cùng Hạ Dũng và những người khác đào.
Hứa Kiến An đứng tàn ngàn, Tiểu Vạn vừa nói gì? Trưởng trại?
"Ngôn Hè, Ngôn Hè, thật sự không cần tôi thu hét luôn à2?"
Không xa, trong ba lô Tiểu Vũ Gia hỏi.
"Không cần, chỗ này người đông mắt nhiều, khó giải thích lắm."
Mặc dù vậy, Lý Ngôn Hè vẫn bảo Tiểu Vũ Gia thu những viên tinh thạch gần họ, cũng không ai để ý tại sao họ đào tinh thạch nhanh như vậy. Bởi vì cổng doanh trại Cao Trạch đã mở.
Trưởng doanh trại Cao Trạch Ngô Khang dẫn theo một nhóm người đi ra.
"Nhờ ông, chúng tôi vẫn còn sóng."
Trong lời nói của Hứa Kiến An đầy châm biếm, nhưng Ngô Khang dường như chẳng hề bận tâm, ông ta nhìn về phía mấy người Lý Ngôn Hề vẫn đang đào tinh thạch không xa. cướp lây tinh thạch của chúng ta không!” Vạn Sự Hưng: "Có thẻ lắm, máy người ở đây đều không biết tình nghĩa gì cả, nhìn cảnh anh họ tôi ra nông nỗi này là biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận