Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 204: Lặp lại cốt truyện

Chương 204: Lặp lại cốt truyệnChương 204: Lặp lại cốt truyện
Chương 204: Lặp lại cốt truyện
"Ngôn Hè?"
Phục Anh kinh ngạc, Lý Ngôn Hề không bao giờ thích quản chuyện bao đồng, lúc này lại muốn hăng hái làm việc nghĩa?
"Yes sir. Anh sẽ sang chỗ có bóng mát đậu xe." Lý Tinh Hải thấy bên ngoài có chuyện để hóng hớt, lập tức đồng ý.
"Mình sẽ về ngay." Lý Ngôn Hề nói.
"Không được, chúng ta là một nhóm mà. Để bọn tôi đi cùng cô, nếu không lại bị người ta coi thường!”
Cao Viễn lớn tiếng nói với vẻ khoa trương, Lý Ngôn Hè lại tái phát bệnh cũ, lúc nào cô cũng sợ gây thêm phiên toái cho bọn họ. Hắn cảm tháy cần phải sửa cái tật xáu này cho cô.
"Đi cùng nhau đi, Ngôn Hê." Lạc Thời Vũ cũng cười nói.
Mà Phục Đình Du và Phục Anh thì trực tiếp mở cửa, xuống xe. Lý Ngôn Hè thoáng sửng sót, sau đó mỉm cười gật gật đầu:
"Được, đi cùng nhau”
Cô muốn dừng lại không phải bởi vì nhận ra người bị đánh là phụ nữ, mà là bởi vì cảnh này giống y hệt chuyện đã từng xảy ra với cô trong cốt truyện kiếp trước. Kiếp trước, người bị đánh và bị hiểu làm chính là cô, thậm chí mấy lời những người đó cũng không có gì thay đổi.
Cô không biết tại sao đoạn cốt truyện này lại tái hiện trên một người người khác ở địa điểm này. Nhưng sau khi phản kháng và trốn thoát khỏi thành phó Nam Thành, màm móng muốn đột nhập vào một thé giới mới đã gieo rắc trong lòng cô.
Có mục tiêu và phương hướng, có thực lực và đồng đội, cô muốn chóng lại sự bất công công và thiếu công bằng của tỏ tiết mục, muốn đi hung hăng phá tan sự kiêu ngạo giả dói đó.
Có người đã tạo ra những trật tự rắc rói cho thé giới này, cô càng không muốn nước chảy bèo trôi đi làm một con tôm tép nhãi nhép.
Cô đã quyết định sẽ quản chuyện này rồi.
Những nắm đắm trút như mưa xuống người Quách Thái Vi, mặc dù cô ta luôn miệng giải thích, nhưng đám người cả trai lẫn gái này không một ai nguyện ý dừng lại nghe cô ta giải thích.
Cho đến khi vang lên một tiếng quát, cô ta có gắng mở đôi mắt sưng húp, một nữ sinh vừa xinh đẹp lại lạnh lùng, mặc áo trắng và quản jeans màu xanh bước đến, có một vài người trẻ tuổi lạ mặt đi theo sau cô gái.
"Đừng đánh nữa, cô áy sắp chét ròi." Lý Ngôn Hè nói, người trên mặt đất thật “Chêt thì chêt, các ngươi đừng có xen vào việc của người khác. Con đàn này đã giết con của anh trai tôi." Trương Anh chỉ vào người phụ nữ nằm dưới đất nói.
"2 Hóa ra là con của anh trai anh."
Lý Ngôn Hề ý vị thâm trường nói. Khóe miệng cô mang theo ý cười, nhưng trong mắt chỉ tràn ngập ý lạnh.
Trong đình nghỉ mát bát giác ở gần đó, một người phụ nữ đang ôm thi thể của một đứa bé gào khóc. Cô ta khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn không chú ý đến tình hình ở bên này.
"Đừng tưởng rằng chính mình có chút tài năng gặp chuyện bát bình thì muốn nổi máu nghĩa hiệp. Cô ta giết người, phải đền mạng."
Lưu Hiểu Tĩnh châm chọc nhìn Lý Ngôn Hè. Trong mắt cô ta Lý Ngôn Hè chính là loại nữ sinh không có đầu óc, đại khái là kiểu muốn thẻ hiện trước mặt mọi người.
Lý Ngôn Hề chẳng thèm đẻ ý, mà đi đến thẳng đến đình bát giác quan sát thi thể đứa bé. Cô chỉ vào người phụ nữ mặt mũi bằm dập nằm dưới đất hỏi: "Dị năng của cô là gì?"
"Dị năng hệ kim, cô không nhìn tháy trước ngực và trên đầu đứa bé có lỗ hổng lớn sao? Chắc chắn là cô ta đã dùng dị năng hệ kim giết đứa bé."
Lưu Hiểu Tĩnh lại đá Quách Thải Vi một cước.
"Không phải, đứa nhỏ này không bị giết bởi dị năng hệ kim." Lý Ngôn Hè xác định nói.
"Bọn tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đứng ở hiện trường, trên tay dính đầy máu tươi. Cô vừa mới tới biết cái gì mà nói?" Trương Anh nói.
"Đúng vậy, dựa vào cái gì?" Có người phụ họa nói.
"Thứ nhất, một dị năng giả dùng dị năng giết người còn cần phải đẻ tay mình dính đầy máu à? Thứ hai, chỉ sợ là đứa nhỏ này bị một mũi băng nhọn giết chét. Quản áo trước ngực và trên mặt đất có vệt nước lớn có thể chứng minh điểm này. Còn có, các ngươi hoàn toàn không nghe người ta giải thích đã muốn đánh chét người ta, hay là... Là có tật giật mình?"
Lý Ngôn Hè bước đến bên cạnh Trương Anh, mỉm cười ghé sát vào hắn hỏi.
"Phạch phạch phạch!"
Tiểu Vũ trên vai Lý Ngôn Hề cũng vỗ cánh kêu.
Lý Ngôn Hề mới vừa dứt lời, người phụ nữ nằm trên người Đồng Đồng khóc thút thít đột nhiên ngừng lại, có chút khó tin nhìn Đồng Đồng, rồi lại nhìn nhìn Trương Anh, nỗi sợ hãi trong mắt ngày càng dày đặc.
Mũi băng nhọn?
"A Yến, đừng nghe cô ta nói bậy. Vừa rồi bọn tôi tận mắt nhìn thấy rõ ràng, đừng tin lời con nhóc này!"
Trương Anh có chút nóng nảy, khác hoàn toàn với dáng vẻ căm phẫn khi nãy, “Irương Anh, tôi cũng muôn nghe xem vị Quách tiêu thư này nói như thê nào."
Người phụ nữ được gọi là A Yến nhìn Trương Anh nói.
Một khi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ nó sẽ lan ra một cách chóng mặt, tựa như hiện tại cô ta không muón tin vào điều này, vì thế cô phải nhanh chóng hành động để bác bỏ suy nghĩ khủng khiếp này ngay lập tức.
"A yến!"
Trương Anh muốn cản cô ta, nhưng Lý Ngôn Hè đã ngòi xỏm xuống, đỡ Quách Thải Vi dậy dựa vào trên người mình.
"Cảm ơn."
Quách Thải Vi thắp giọng nói, cô ta đã xác định mình không biết cô gái trước mặt.
Lý Ngôn Hè gật đầu, ý bảo cô ta hãy nói chuyện vừa rồi.
Quách Thải Vi chỉ đúng lúc đi ngang qua đình hóng gió, lại nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt cúi người mò mẫm cái gì đó trên mặt đất. Khi thấy người ngã xuống đất chính là cậu bé Đồng Đồng ở đội bên cạnh, cô lập tức hô to chạy qua đó.
Người đàn ông thấy vậy thì ném đỏ trong tay xuống bỏ chạy. Đến khi cô chạy vào trong đình thì phát hiện Đồng Đồng đã nằm bát động mặt đắt, trên đầu và ngực đều có hai miệng vét thương chảy máu đầm đìa.
Mà đúng lúc này Trương Anh dẫn những người khác tới, bọn họ thấy tay Đồng Đồng nằm bên cạnh Quách Thái Vi cầm một gói bánh quy trong tay, đây cũng là lúc Quách Thải Vi bắt đầu hết đường chối cãi...
"Vậy theo lời cô thì người đàn ông lạ mặt kia đã giết Đồng Đồng?" Trương Anh hỏi.
"Không, tôi không nói như vậy. Tôi không nhìn thấy hắn giết Đồng Đồng, tôi cũng chỉ nhìn thấy hắn lấy gói bánh quy trong tay thằng bé mà thôi." Quách thải vi lắc lắc đầu trả lời.
"Hừ, nói như vậy chính là chét không đối chứng? Mọi người, nói không chừng là cô ta bịa ra, đừng tin cô ta." Lưu Hiểu Tĩnh nói.
"Ai nói chết không đói chứng, tôi có thể chứng minh cô ấy trong sạch!"
Phía sau đài cao bên cạnh đình hóng gió, một người đàn ông thình lình chạy ra tới hô.
Lý Ngôn Hề vẫn luôn cảm giác có người trốn ở chỗ đó nghe lén, nhưng cô không ngờ người này sẽ chạy ra.
"Lại là ai nữa đây? Sao mà có nhiều kẻ thích xen vào chuyện của người khác vậy?"
Lưu Hiểu Tĩnh chỉ vào người đàn ông phía sau Mã Nguyên Hoa hỏi.
"Tôi là Tiền Thừa Nghiệp, tôi chính là người đàn ông trộm bánh quy mà cô ấy nhắc tới." Người đàn ông tỏ vẻ đã hạ quyêt tâm, hét lên với những người trước mát.
Lý Ngôn Hề khẽ cong khóe miệng. Sự xuất hiện của người tên Tiền Thừa Nghiệp là ngoài ý muốn, nhưng đúng lúc có thể chứng minh trong sạch cho Quách Thải Vi, mặc dù hắn có xuất hiện hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
"Anh chứng minh cho cô ta? Nhưng cô ta cũng đâu có biết anh, anh làm thé thì có lợi ích gì?"
Lưu Hiểu Tĩnh cảm thấy chuyện càng ngày càng kỳ quái, tên Tiền Thừa Nghiệp tự nhiên chủ động chạy ra thừa nhận chuyện này, không phải tự chuyển hét hiềm nghi lên người mình sao?
"Không có ích lợi gì hết, ban đầu tôi cũng không định đứng ra làm chứng. Tôi cũng sợ bị các người hiểu làm, nhưng rõ ràng suýt nữa thì cô ấy đã bị đánh chết nhưng cô ấy cũng không đầy trách nhiệm đầy lên người tôi."
Tiền Thừa Nghiệp nhìn Quách Thải Vi nằm trên mặt đất với vẻ áy náy. Nếu vừa rồi hắn đứng ra sớm một chút, có lẽ cô gái này sẽ không phải chịu khổ như vậy, nhưng hắn thật sự sợ bản thân cũng bị coi là hung thủ giết người.
Mà trên cô gái bị đánh đến thở thoi thóp nằm trên mặt đất, đến giờ phút này vẫn không đỏ lỗi cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận