Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 255: Bí mật của Tiểu Vũ Gia

Chương 255: Bí mật của Tiểu Vũ GiaChương 255: Bí mật của Tiểu Vũ Gia
"Em nói cũng đúng, là tại trước kia anh quá ngốc cho nên mới không nhận ra."
Chu Phong chỉ cảm tháy mình trong quá khứ thật ngốc nghéch, còn không nhìn rõ mọi việc bằng một đứa bé.
Mà lúc này Lý Ngôn Hề đang ở trên mái nhà tầng hai kiểm tra việc hệ thống năng lượng mặt trời, thấy Vu Tĩnh Trúc thở hỏn hển chạy tới, cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
"Chị Ngôn Hè, em đã truyền lời cho anh Chu rồi."
"Nói xong là được rồi, sao em lại chạy về đây?"
Lý Ngôn Hè vội vàng lấy một lọ nước đưa cho cô bé.
"Em trở về phục mệnh mà, trong TV đều diễn như vậy."
Vu tĩnh trúc còn thuận kể chuyện mình vừa nhìn tháy lúc tìm Chu Phong cho Lý Ngôn Hè và Phục Anh.
Trở về phục mệnh...
Khóe miệng Lý Ngôn Hè giật giật, cô bé này bị nhiễm phim truyền hình cỏ trang quá rồi à?
Nhưng không ngờ Chu Phong lại gặp được người quen ở đây.
"Hình như lão Chu là người thành phó Thanh, rốt cuộc trước đây hắn đã gặp phải chuyện gì nhỉ?"
Phục Anh tò mò hỏi. Cô cũng chỉ biết là Lý Ngôn Hề từng giúp đỡ Chu Phong mà thôi.
"Mình cũng không rõ lắm. Lúc mình gặp lão Chu thì trên người hắn không một xu dính túi, ngay cả tiền bạc và phòng ở gì đó cũng bị người ta lừa."
Lý Ngôn Hè có chút hoài nghỉ. Người phụ này chính là người đã lừa Chu Phong trước kia, nhưng sứ giả nhỏ Vu Tĩnh Trúc lại mang lại cho cô bát ngờ ngoài dự kiến.
"Tĩnh Trúc, em đến cổng tường chỗ Cao Viễn nhìn một cái, xem hôm nay có tổng cộng bao nhiêu người sống sót, bọn họ tới từ đâu, có nghe được tin tức gì hay không.”
Lý Ngôn Hề nói.
Vu Tĩnh Trúc ghi nhớ từng việc một, khuôn mặt nhỏ cũng càng thêm hưng phán: "Được ạ! Chị Ngôn Hè em đi ngay đây!"
"Con bé là người có tính kiên nhẫn, cậu có muốn bởi dưỡng nó không?"
Mãi đến khi Vu Tĩnh Trúc đi xa, Phục Anh mới nói.
"Ừ, người bọn mình có thể dùng vẫn quá ít"
Lý Ngôn Hè thở dài nói.
"Ðiina vâv công †v chúng †a chỉ hơi lớn môt chút mà đã cần nhiều quản lý nhân viên thê rồi, đây còn là một doanh trại. ˆ
Phục Anh có chút hoài niệm những nhân viên và quản lý của nhà họ Phục trước đây.
"Thế nào, có hứng thú với đẻ tài của chúng ta tối hôm qua không?"
Sau khi đặt các tắm pin năng lượng mặt trời dựa theo số lượng mà Trịnh Khải yêu cầu, Lý Ngôn Hè và Phục Anh vừa đi vừa nói.
"Ngôn Hè, sao mình có thể làm trưởng doanh trại được, mình thấy chỉ có cậu mới phù hợp với chức vị này thôi, chuyện này không thẻ thương lượng."
Phục Anh nói. Ngôn Hề vậy mà lại muốn giao chức vụ trưởng cái doanh trại lớn thế này cô làm? Sao mà được chứ!
"Không phải trước kia bọn mình phối hợp rát tốt à? Láy năng lực của cậu chắc chắn có thể làm được."
Lý Ngôn Hè tiếp tục thuyết phục.
"Không được." Phục Anh không có chút do dự.
"Cậu làm đi mài"
Lý Ngôn Hè hiếm khi làm nũng.
"Không làm không làm, bây giờ mình chỉ muón đi theo cậu với mọi người thôi." Phục Anh bịt lỗ tai.
Sắp tới chỗ ở rồi mà Lý Ngôn Hè vẫn chẳng lay động được Phục Anh.
Xây một cái doanh trại, mà lại không có ai muốn là trưởng doanh trại, phải làm sao bây giờ?
Ngay cả đám Lạc Thời Vũ cũng không có ý định muốn đảm nhận chức vụ này.
"Ngôn Hè Ngôn Hè, rốt cuộc cô đã trở lại rồi!"
Vừa vào cửa, một cục bột tròn vo lao tới, Lý Ngôn Hề và Phục Anh suýt chút nữa thì không nhận ra đây là thứ gì.
"Tiểu Vũ Gia? Sao mày lại béo như vậy?"
Phục Anh nhìn Tiểu Vũ Gia rõ ràng đã béo hơn lúc trước lớn hai vòng, sao lại có thế lớn bằng một con mèo thành niên vậy nhỉ?
"À! Ta quên thu nhỏ!"
Tiểu Vũ Gia vừa nói vừa chui vào trong phòng Lý Ngôn Hè, lúc trở ra thì đã nhỏ lại như cũ.
Tiểu Vũ Gia còn có thể như vậy sao?
Lý Ngôn Hè lắc đầu với Phục Anh, tỏ vẻ đây cũng là lần đầu tiên mình nhìn tháy chuyện này.
"Dị năng giả các cô thăng cáp, thần thú cũng sẽ thăng cắp mà. Sau khi ăn con Tiêu Vũ Gia nói.
"Cho nên mày ăn càng nhiều thì thăng cáp càng nhanh? Sau khi thăng cắp mày có kỹ năng gì khác không?”
Lý Ngôn Hề hỏi.
"Nữ nhân, đừng quá tham lam, néu không cô không chịu nỏi đâu." Tiểu Vũ Gia tỏ vẻ cao thâm.
"... Nói tiếng người."
Lý Ngôn Hè thật sự không thẻ dịch những lời này cho Phục Anh.
"Chính là, chính là không có kỹ năng nào khác!"
Tiểu Vũ Gia nhụt chí, hơn nữa thân thẻ của nó vẫn lớn hơn cánh như cũ, vẫn không thẻ bay...
"Được rồi, tao cũng chỉ tò mò thôi mài Bây giờ mày đã rát lợi hại rồi."
Lý Ngôn Hè không đành lòng nhìn vật nhỏ khỏ sở, vội vàng an ủi.
"Ngôn Hè, cô thật tót."
Tiểu Vũ Gia mở to con mắt nhỏ tròn lúng liếng như trân châu, biểu tình như thể quả nhiên chỉ có cô đối xử với ta tốt nhát.
"Cho nên Tiểu Vũ Gia à, về sau mày sẽ càng ăn càng lớn sao?"
Phục Anh nâng Tiểu Vũ Gia đang giãy giụa lên không trung, hình như trọng lượng không thay đổi gì mà, còn có thẻ thu nhỏ lại nữa thật đúng là quá thần kỳ.
"Chít chít chít chít!"
Tiểu Vũ Gia kháng nghị, mà lúc này máy người Phục Đình Du và Trương Đào cũng lần lượt trở lại.
Sáng sớm mọi người đã thống nhát, buỏi trưa vẫn sẽ trở về ăn cơm như bình thường. Bọn họ cũng không định đến căn tin nhỏ ăn cơm, ngoại trừ hương vị của món ăn, có thẻ tiết kiệm được phần vật tư nào đỡ phần náy, dù sao đò ăn trong cửa hàng mỹ thực ăn bao nhiêu cũng không hét.
Hơn nữa quan trọng nhát chính là, chương trình khuyến mại cũng bao gồm cả cửa hàng mỹ thực. Cho nên Lý Ngôn Hề mua cho mọi người những món đắt nhát mà chẳng thấy đau tí nào.
"Bên binh đoàn thế nào? Nhóm Thời Hạo ổn chứ?"
Lý Ngôn Hề quan tâm đến chuyện bên binh đoàn nhát, tháy Phục Đình Du ngồi xuống bên cạnh mình, cô lập tức hỏi.
"Bọn họ rất tốt, không chỉ chuyên nghiệp mà còn đặc biệt kỷ luật. Trịnh Vũ và Chu Khải Duệ cũng đi báo danh rồi, còn có cả người thanh ở đại học Thanh Linh."
Phục Đình Du nhìn quằng sáng trước mặt Lý Ngôn Hè, trước quằng sáng là ngón tay thon dài trắng nõn, hắn lại nhìn khớp xương rõ ràng trên tay mình, không khỏi hơi ngắn ra. đoàn."
Lý Ngôn Hề mua bón phần thịt kho tàu, cô nhớ rõ chỉ mình Liễu Hạo Quảng cũng có thẻ ăn hét hai đĩa.
"Buỏi chiều chúng ta chuẩn bị đi dọn sạch tang thi quanh doanh trại, thuận tiện xem bọn họ phói hợp như thế nào."
Phục Đình Du tiếp tục nói.
"Được, tôi đi cùng với mọi người."
Lý Ngôn Hề cũng muốn nhìn xem, Triển Hào ít nói có thể hòa hợp với đoàn đội không, cô có chút lo lắng.
Trong căn tin nhỏ trên làu 3, Cỏ Siêu Nhiên dùng tay xé gà, cảm giác khó chịu lúc ban sáng đã bớt đi rất nhiều.
"Nhiên Nhiên, thu liễm tính tình một chút, đi theo người khác đừng đẻ chúng ta mắt mặt."
Thời Hạo vẫn quen gọi thẳng tên Cổ Siêu Nhiên, đây cũng là thói quen lúc ở trong bộ đội.
"Tôi chỉ không rõ tại sao cái tên họ Phục kia lại phân tôi vào trong đội tên họ Triển. Cả một buỏi sáng hắn chẳng nói chẳng rằng, nhưng lại khiến tôi nghẹn chết"
Cổ Siêu Nhiên vừa mở miệng đã nói không ngừng, tên họ Triển kia không nói một câu, đến lúc đó dẫn dắt đội thế nào đây?
"Nhưng, tôi cũng thấy không phải cứ là dị năng giả cấp bậc cao là có thể làm đội trưởng."
Phạm Tử Mỹ cũng đi đến.
"Tôi cảm tháy hắn khá tốt, hơn nữa hắn có nói chuyện mà."
Giọng Hàn Quang Lượng tuy nhỏ, nhưng máy người Cổ Siêu Nhiên vẫn nghe được.
"Hắn nói cái gì? Sao tôi không biết?" Cổ Siêu Nhiên hỏi.
"Hắn nói, hắn chỉ có một yêu cầu, không ai được chét." Hàn Quang Lương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận