Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 209: Bị tập kích lúc nửa đêm

Chương 209: Bị tập kích lúc nửa đêmChương 209: Bị tập kích lúc nửa đêm
Trên đường trở về khách sạn, Giang Bằng nói rất ít, có điều tầm trạng mọi người cũng chẳng tốt hơn là bao. Thẳng đến khi chào tạm biệt Giang Bằng, ai về phòng của người náy, Phục Anh mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một ít.
Suy cho cùng, có một phần tôm hùm đất lớn đặt trước mặt thì tâm trạng có xáu đến đâu cũng sẽ được sức mạnh của đỏ ăn ngon xoa dịu.
"Cảm ơn Ngôn Hè, còn có cả nước sót trộn mì, mình rất thích món này!"
Phục Anh đã bắt đầu ăn, Tiểu Vũ Gia cũng nhảy lên trên bàn, tò mò nhìn một bàn lớn đầy những con côn trùng đỏ rực, trong ánh mắt nhỏ hiện lên sự ghét bỏ.
"Tiểu Vũ Gia, thơm lắm đói Mày có muốn ăn thử một con không, tao lột cho?"
Phục Anh cằm lấy một con tôm hùm đắt lớn to bằng nửa lòng bàn tay, hỏi.
"Bồn thần thú mới không thèm ăn loại sinh vật cáp tháp này, ghê tởm muốn chết."
Tiểu Vũ Gia noi huyên thuyên bằng tiếng chim.
"Nó không ăn được đồ cay. Mình chuẩn bị cho nó bò bít tết với sữa bò rồi. Các cậu ăn đi, mình đi đưa đồ ăn cho đám Có Dao."
Lý Ngôn Hề nói. Đêm nay, bọn họ hai người ở một phòng, là người có cửa hàng mỹ thực, cô định sẽ đưa bữa tốt đến từng phòng cho mọi người.
"Vát vả rồi." Phục Đình Du nhận láy bữa tối Lý Ngôn Hề đưa tới, nói.
"Ngôn Hè, ngày mai chúng ta có đi không?"
Lạc Thời Vũ hỏi. Hắn và Phục Đình Du ở chung phòng, vừa rồi hai bọn họ đang bàn bạc chuyện này.
"Tôi muốn rời đi, ở đây không an toàn."
Lý Ngôn Hề ám chỉ đám tang thi bên ngoài bức tường, nơi đó ít nhất cũng phải có mấy chục nghìn con tang thi. Mặc dù nhìn bức tường rất rắn chắc, nhưng só lượng tang thi vẫn đang chậm rãi gia tăng.
"Đêm nay chúng ta thay phiên gác đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lập tức lên đường."
Phục Đình Du cảm thấy nơi này nguy hiểm bủa vây, quả thực quá bất ồn.
Mấy người Kim Thiện đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ là không ngờ đến nửa đêm doanh trại lại bị tang thi tập kích.
"Rõ ràng bức tường vẫn rát vững chắc, sao đột nhiên lại có nhiều tang thi xông Vào như vậy?"
Lý Tinh Hải nhìn đám đông kinh hoàng thát thố bên ngoài, nói.
"Có khả năng có tang thi hệ mộc bò lên, còn có rất nhiều tang thi tiến vào từ cửa thành." Lý Ngôn Hề đoán. "Đi xem đi, người ở đây chỉ biêt chạy lung tung. Nêu tiêp tục như vậy, toàn bộ doanh trại đều sẽ biến thành tang thi mắt, như thé rất phiền toái."
Kim Thiện nhíu mày nhìn ra bên ngoài, hắn không biết có bao nhiêu tang thi tiền vào, nhưng rõ ràng là trong doanh trại này không có ai được huấn luyện chóng lại tang thi. Lũ tang thi lào về phía ai người đó mà bị cắn thì sẽ lập tức biến thành tang thi...
"Anh, anh tạm thời cứ ở yên trong phòng, đừng ra ngoài."
Lý Ngôn Hè nói, bên ngoài vừa tối vừa loạn, tuy Lý Tinh Hải biết một ít công phu quyền cước, nhưng cô vẫn rát lo lắng.
"Yên tâm đi, anh sẽ không ra ngoài gây thêm phiền toái cho mọi người đâu. Mọi người cũng phải cẳn thận đó."
Với kinh nghiệm hơn 20 năm ăn cơm mềm khiến Lý Tinh Hải chẳng hề cảm thấy ngại ngùng chút nào. Hắn tin giá trị của bản thân nằm ở chỗ khác, không phải ở việc giết tang thì.
Kim Thiện thấy thé, cũng bắt Chu Khải Duệ không có dị năng ở lại trong khách sạn.
Khách ở trong khách sạn cũng không nhiều, nhưng cũng dẫn dụ rất nhiều tang thi tới đây. Lúc đoàn người đi xuống cầu thang đã giải quyết mười mấy con tang thi.
"Tôi cũng chiu luôn! Đây là thẻ loại doanh trại gì thế, ngay cả một biện pháp phòng vệ cũng không có”
Liễu Hạo Quảng làm bảo an mười mấy năm, hắn chỉ muốn mắng chửi người phụ trách doanh trại này, nhưng lại không biết người phụ trách là ai, vì thế đành phải trút giận vào con tang thi biến dị hệ hỏa đang bò lên.
Tập hợp hết người vào một chỗ mà không có phòng hộ, đây không phải hó người ta thì là cái gÌ? Có nhiều tinh lực đi sửa sang công viên giải trí gì đó, không bằng quản lý doanh trại cho tử tế không phải tốt hơn à?
Có điều mặc dù là như thế, sau khi xuống lầu mọi người vẫn dóc toàn lực ứng phó với lũ tang thi trong đại sảnh.
Tiếng kêu la thảm thiết hét đợt này đén đợt khác, càng ngày càng nhiều người bị cắn biến thành tang thi. Ban đêm bóng người mờ ảo, trong đám đông mọi người khó mà phân biệt được đâu là người đâu là tang thi, thậm chí còn có người cầm vũ khí điên cuồng chém giết người bên cạnh mình. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, lũ tang thi bên ngoài bức tường càng thêm nóng nảy.
"Xây cái cổng lớn như thế chỉ đề trang trí à? Sao vẫn không bật đèn lên?"
Một tay Phục Anh cằm khiên kim loại, một tay công kích tang thi trước mắt, miệng thì đang hô to.
"Điện trong doanh trại đều dùng vào máy thiết bị trò chơi, buỏi tối sau mười giờ sẽ không cung cáp điện."
Giang Bằng bước ra khỏi khách sạn chát đống xác tang thi, không biết tại sao Phục Đình Du liêc mát nhìn Giang Băng, hỏi: "Máy phát điện ở đâu? Tôi đi mở điện."
Lúc này mới là mười hai giờ đêm, nếu cứ ở trong bóng tối con người sẽ không có cơ hội thắng.
Giang Bằng sửng sốt nhìn quả cầu sét trên tay Phục Đình Du một lúc rồi nói: "Tôi dẫn anh đi."
Hóa ra dị năng hệ lôi còn có thể dùng theo cách này sao?
Lý Ngôn Hề dù đã sống hai đời, cũng không biết cách dùng này của dị năng hệ lôi. Có điều nếu Phục Đình Du đã nói như vậy, thì nhát định hắn đã nắm chắc.
"Đi cùng đi, bên ngoài không an toàn." Lý Ngôn Hề nói.
Hơn nữa phòng cung cấp điện Giang Bằng nói có lẽ cách cổng doanh trại không xa, cô có thẻ cảm giác được cổng doanh trại vẫn đang mở.
"Để tôi đưa mọi người xuống đường ngầm, đi bằng lối đó sẽ nhanh hơn một ít." Giang Bằng nói.
"Có đường ngằm sao không nói sớm, đi nhanh lên."
Kim Thiện nóng nảy, chậm thêm một giây không biết sẽ có không biết bao nhiêu người thiệt mạng.
"Mọi người ở lại chỗ này giết tang thi, đừng đi lung tung."
Giang Bằng ra lệnh cho nhóm đàn ông cường tráng phía sau.
Lý Ngôn Hề tháy nhóm đàn ông kia nghe lời cũng không nói gì thêm, bọn họ tiếp tục đi theo Giang Bằng đi vào bên trong đại sảnh khách sạn.
So sánh với đoàn người của Lý Ngôn Hè, Giang Bằng đi rất cản thận.
"Hướng dẫn viên du lịch Giang có thể đi nhanh lên không, không có tang thi đâu, néu có bọn tôi sẽ bảo vệ."
Phục Anh thúc giục. Dù được Chu Phong và Triển Hào dùng cầu lửa chiếu sáng nhưng lối đi dưới lòng đất vẫn tối đến mức không tháy năm ngón tay, không giúp ích đươc gì nhiều. Có điều bọn họ hoàn toàn không lo lắng sẽ bị tang thi đánh lén, bởi vì một khi có nguy hiểm Lý Ngôn Hè nhát định sẽ cảnh báo cho bọn họ trước.
"Đúng thé, phía trước và sau nơi này đều bị bịt kín, chắc sẽ không có tang thì. Nhưng mọi người cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn trong phòng cung cấp điện sẽ có không ít tang thi đâu.”
Giang Bằng vừa nói vừa chạy, có thể nhìn ra được giờ phút này hắn cũng có chút nôn nóng.
Đúng như dự đoán trong đường ngằm không có một con tang thi nào, Phục Anh vừa dùng dị năng hệ kim mở cửa đường ngằm, thì lập tức có máy con tang thi từ mặt đất ngã lăn xuống cầu thang.
Vèol Mây lưỡi dao phóng ra, nháy mắt mây chục con tang thi lập tức tát tiêng.
"Mọi người áp lưng đứng quay ra hai bên, đừng để lũ tang thi làm tách rai"
Lý Ngôn Hè thu hồi lưỡi dao, nói.
Giang Bằng kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Hè, đây là dị năng hêk kim?
"OK"
Cao Viễn phóng ra dây leo, sợi dây leo dài vây quanh đoàn người, bảo vệ mọi người từ câu thang đường ngâm đi lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận