Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 249: Tinh thạch vào tài khoản

Chương 249: Tinh thạch vào tài khoảnChương 249: Tinh thạch vào tài khoản
Vốn bọn họ đã suy nghĩ đến ba lô của Lý Ngôn Hè vẫn luôn trong tình trạng một nghèo hai trắng, cho nên phía sau còn có một ké hoạch nhỏ, chính là đặt khoảng 7-8 vạn tang thi chết ở một địa điểm nào đó mà bọn họ sẽ đi, đến lúc đó Tiểu Vũ Gia sẽ thực hiện thu, như vậy kế hoạch của bọn họ sẽ thành công.
Cho nên sau khi biết được máy người này muốn đi sân bay Thanh Thị, Thái An An lập tức liên hệ với bộ phận kỹ thuật đem tang thi chết đặt ở sân bay, mắt tháy Tiểu Vũ Gia quả nhiên thu thành công, thậm chí máy người còn giết một con tang thi biến dị cắp năm, người trong bộ phận ké hoạch đều cảm tháy kế hoạch hoàn thành hoàn mỹ, sao máy người kia thế nhưng lại vòng trở về?
Hơn nữa Lý Ngôn Hề còn mua một lượng lớn kíp nổ ở cửa hàng vật liệu, đây là tiết tấu muón có thêm tinh thạch sao?
Giờ phút này, Lý Ngôn Hè đã lấy kíp nỏ từ trong ba lô ra, cũng dùng tinh thần lực khống ché, chia ra đặt ở phía dưới những chiếc máy bay kia.
Kíp nỏ của cửa hàng vật liệu càng dễ sử dụng đến cực hạn, sau khi đặt xong chỉ cần ấn nút nhỏ điều khiển từ xa trong tay là được.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Lý Ngôn Hề hỏi.
"Sẵn sàng"
Phục Đình Du gật đầu.
Mọi người trong trực thăng càng khẩn trương lại kích động nhìn về phía dưới, không biết ngòi nổ kia rốt cuộc có hiệu quả mà bọn họ muốn hay không.
"Một, hai, ba."
Lý Ngôn Hè vừa dứt lời, Phục Đình Du lập tức điều hướng trực thăng, bay xa điểm nỏ.
Àm ầm.
Tiếng nỏ vang lên liên tiếp, Lý Ngôn Hè thậm chí còn mua cho mỗi người một cái tai nghe cách âm, bởi vì hoạt động giảm giá, một cái tai nghe cũng chỉ cần máy chục viên tinh thạch mà thôi.
"Trông có vẻ tốt."
Trương Đào hét lớn, phía sau làn khói lượn lờ, bọn họ giờ phút này cũng không nhìn thấy tình huống bên kia.
"Hiệu quả quả thật không tệ."
Lý Ngôn Hè nhìn tinh thạch trong ba lô lại tiếp tục tăng vọt cười nói, Tiểu Vũ Gia lại bắt đầu hát bài hát công việc của nó.
"Phát tài phát tài rôi!"
Phuc Anh bị ánh mặt trời sáng sớm che mắt. nhưng không ngăn được ánh sáng hưng phân trong mất cô ây. [Đoàn làm phim cũng quá thân mật rồi, một lần tặng nhiều tinh thạch như vậy]
[666 thực sự cảm tháy hạnh phúc cho họ]
[20 vạn tang thi: máy người các cậu đừng tới đây! ! ]
[Tiểu Vũ Gia là của tôi, không ai được cướp! ]
[Rết cuộc có thẻ tháy Lý Ngôn Hè chơi lớn, ha ha hai ] [ Quả thực quá hung tàn... ] [...]
Trong phim và khán giả tát nhiên không nhìn thấy, cũng càng không biết tâm tình của mọi người trong bộ phận ké hoạch đã ngũ vị tạp trằn, nhưng tâm tình của mấy người Lý Ngôn Hề lúc này lại vô cùng phán chán.
"Chuyến này tổng cộng nhặt được gần ba mươi vạn tinh thạch nha, chúng ta sắp phát tài rồi."
Phục Anh nói.
"Đúng vậy đúng vậy, mình kích động đến muốn khóc, về sau mỗi buỏi tối chúng ta đều đi ra ngoài có được không?"
Cố Dao thật sự kích động, cô ấy cũng nhịn không được muốn ôm lấy Tiểu Vũ Gia muốn hôn vài cái.
Triển Hào nhìn sân bay Thanh Thị gần như bị san bằng, nói: "Kíp nổ kia rất hữu dụng."
"Tôi cũng cảm tháy dễ dùng, hói hận vì không sớm phát hiện."
Lý Ngôn Hè nhìn ba mươi vạn tinh thạch cười ý vị thâm trường, vậy trong tỏ tiết mục rót cuộc là ai đã tốt bụng tặng bọn họ một phần đại lễ như vậy?
"Cho nên Ngôn Hè, cậu nên nghiên cứu cửa hàng vật liệu thật kỹ, ngay cả tai cách âm này cũng rất tốt, mình thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ bị điếc."
Phục Anh chỉ hận mình không nhìn thấy cửa hàng của Ngôn Hè, néu không cô ấy nhát định phải mua hét mọi thứ một lần.
"Hơn vạn thứ đấy, mua một lằn cũng không ít tiền."
Lý Ngôn Hè trả lời, cửa hàng vật liệu kia nếu có chức năng tìm kiếm thì tốt rồi, cô cũng không nhớ rõ bên trong có những cái gì, xem ra phải bỏ thời gian ghi chép mọi thứ bên trong mới được.
"Nói đi, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?" Tiểu Vũ Gia đắc ý đứng trên vai Lý Ngôn Hè hỏi.
"Lợn sữa nướng và cừu nướng đắt nhát trong cửa hàng ẩm thực thì sao?"
"Thành giaoll"
Con lơn sữa nướng này Tiểu Vũ Gia thèm ăn đã lâu: thế nhưng moi người vẫn luôn chạy đi không có chô yên ôn đê nó ngôi xuông ăn một bữa.
"Tiểu Vũ Gia ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không cùng ngươi cướp đỏ ăn nữa."
Phục Anh cười nói, bởi vì cô ấy cũng định để Lý Ngôn Hề gọi một phần heo sữa nướng cho mọi người ở cửa hàng ảm thực.
"Bản thần thú lần này muốn một mình đóng cửa hưởng dụng thật tốt, sẽ không cho ngươi có cơ hội thừa cơ, hừ!"
Tiểu Vũ Gia đến bây giờ còn nhớ rõ mảnh xương sườn bị gắp đi của mình, quả thực quá làm tỏn thương lòng tự trọng của chim. ....
Kim Thiện và Hạ Quý Đồng đều cho rằng Lý Ngôn Hề đi tìm vật tư suốt đêm, cho nên sau khi ăn điểm tâm xong cũng bắt đầu đến hiện trường kiến trúc bận rộn.
Không nghĩ tới bọn họ vừa đến chưa được bao lâu, máy người Lý Ngôn Hè cũng đã chạy về.
Hiệu suất của bảy robot kiến trúc vẫn cao như trước, nhớ tới tang thi hệ phong cấp năm kia, Lý Ngôn Hè lại nói ra suy nghĩ của mình với Lâm Hải.
"Thêm tường rào cao hơn? Có thể a, chỉ cần có đủ gạch và vật liệu thì không thành ván đề."
Lâm Hải trả lời.
"Vật liệu đều giao cho tôi, gạch tôi cũng tìm được một ít, yên tâm đi." Lý Ngôn Hè tự tin cười nói.
"Ngôn Hẻ, người máy này cũng quá dễ sử dụng rồi? Một đêm đã đắp được nhiều như vậy, cứ tiếp tục như vậy tường thành quanh doanh trại chẳng phải chỉ cần hơn nửa tháng là xong rồi sao?"
Tiết Đại Giang đi tới, hôm nay hắn vẫn cùng Đường Đức Vũ đi trộn xi măng, bao gồm cả Đàm Âm Vận hệ thủy cũng đi cùng bọn họ.
"Sẽ rút ngắn thời gian hơn, bởi vì đêm qua chúng tôi đã tìm thấy thêm máy con robot."
Lý Ngôn Hè phát tay lại lầy ra tám người máy.
Trong thực tế, bốn con đầu tiên cũng đủ để sử dụng, nhưng bởi vì cô muốn tường dày hơn và cao hơn, vì vậy cô dự định bắt đầu ở cả hai đầu, điều này sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Lúc nãy ở trên đường, cô đã đổi mười vạn viên gạch đỏ, mà những viên gạch này cô lại dựa theo yêu cầu của Lâm Hải chia đặt ở máy chỗ trên công trường.
"Ha ha ha, người phát minh ra robot này thật sự quá lợi hại.”
Tiết Đại Giang nhìn người máy kiến trúc vận chuyển chậc chậc khen ngợi.
"Đúng rồi Ngôn Hề, máy người lão Trịnh hôm nay cũng chuẩn bị bắt đầu lắp đặt hệ thống năng lượng mặt trời, chỉ là còn thiếu một ít công cụ."
Đường Đức Vũ đi tới nói. Lý Ngôn Hê nói xong lại lây từ trong ba lô ra mây thùng đô uông cùng với đồ ăn vặt đặt ở dưới mái che nắng cách đó không xa.
Đối với đồ ăn, cô chưa bao giờ hà khắc với những người xung quanh, máy ngày nay Hạ Quý Đồng cùng mọi người cũng có thể cảm nhận được thành ý của đoàn người Lý Ngôn Hè, cho nên cũng luôn trợ giúp hết mình, bảo vệ an toàn công trường, đây cũng là điều duy nhất bọn họ có thẻ làm...
Thời Hạo mang theo hơn bón trăm người sóng sót cùng với cáp dưới của mình đến trước cổng trường đại học Thanh Linh, cũng vừa vặn gặp được đoàn người Lý Ngôn Hề từ công trường kiến trúc trở về.
Khi bọn họ nhìn thấy chỉ mới qua một đêm tường vây đã nhiều hơn mười mét, cũng kinh ngạc nói không nên lời.
"Thời Hạo, đây thật sự là nơi mấy chục người đã làm xong?"
Một người đàn ông đầu trực có vóc người tương đối khôi ngô hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận