Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 426: Từ đâu mà ra

Chương 426: Từ đâu mà raChương 426: Từ đâu mà ra
Ngoài nhóm Triệu Lượng, trong hàng người xếp hàng có khá nhiều người từng nghỉ chân ở các điểm dừng, Lý Ngôn Hề cũng không ngờ rằng hiện giờ ở Thanh Thành họ mới xây 10 cứ điểm vậy mà đã có nhiều người từng đi qua.
Nhưng tóm lại đây là hai chuyện khác nhau, Lý Ngôn Hè vẫn tặng vé ăn uống tại cửa hàng cho mọi người để bày tỏ lời xin lỗi, còn người bị chuột tang thi chui vào đầu có vẻ đi một mình, không bạn bè hay người thân.
"Đi thôi."
Phục Đình Du nói, ít nhất vẫn còn một tên phải thẳm vấn.
"Trưởng trại Lý, cô không sao chứ?"
Trong thành, một người đàn ông dựa vào tường hỏi.
Là Trang Ngôn.
"Cô áy không sao, vừa rồi có cảm ơn anh rồi."
Phục Đình Du trả lời, anh đã nghe chuyện Trang Ngôn khiêu khích Lý Ngôn Hề trên sân khấu hôm trước, thành thực mà nói anh không thích cái nhìn của hắn dành cho Lý Ngôn Hè.
"Ai có công với doanh trại sẽ được thưởng, anh có thẻ đến quày lễ tân tòa nhà hành chính để nhận phiếu ăn uống sau."
Lý Ngôn Hè cũng thấy Trang Ngôn giúp đỡ lúc nãy.
Cô từng cho Chu Phong điều tra người này, phát hiện hắn lại đến Thanh Thành một mình, không có đồng đội hay bạn bè, khiến ai cũng không rõ động cơ của hắn.
Tuy vậy, vì hắn có tham gia hỗ trợ nên không thẻ phân biệt đối xử.
Chỉ là sau sự có trên sân khấu hôm trước, cô cũng không muốn có thêm tiếp xúc nhiều với người này.
"Nên vậy đấy, nhưng tôi nghĩ trưởng trại sẽ tự tay trao phiếu ăn cho tôi chứ."
Trang Ngôn theo sau hai người, thất vọng nói.
Cuối cùng, Trang Ngôn vẫn có được phiếu ăn uống, chỉ là do Lý Ngôn Hề đưa cho Phục Đình Du, rồi Phục Đình Du mới trao cho hắn...
"Cô gái nhỏ này rất tốt."
Nhìn cảnh này trên màn hình, Phục Lỗi tán thưởng nói.
"Đúng rồi, không nịnh hót ai cả, cũng không tìm cách làm quen lung tung, Lạc Thiên Hoa hàng ngày cứ khoe với cha cô học trò này mà.”
Phục Tuần Hồng cười tươi đồng tình.
Một ngày làm việc két thúc, xem phim cùng nhau là hoạt động không thẻ thiếu của cả nhà, ai cũng xem say mê vì đó là con trai con gái của họ.
"Anh bế. hai người có thấy không. Đình Du có dì đó khác rồi " Đường Tuệ chăm chú nhìn Phục Đình Du trên màn hình, con trai bà ây có chút khác so với trước từ tập này.
"Mạnh hơn à?"
Phục Lỗi thì không tháy gì khác lạ.
"Ừ, có vẻ quan tâm Ngôn Hè nhiều hơn, rõ ràng là ghen đáy, ha hai"
Phục Tuần Hồng cười lớn.
Nhưng Đường Tuệ lắc đầu: "Không biết nữa, chỉ cảm giác ánh mắt và khí chất của thằng bé có chút thay đổi..."
"Có lẽ đã mở lòng rồi, việc tốt mà."
Phục Lỗi không đẻ ý lắm, tiếp tục xem cảnh Phục Đình Du đang thẳm ván tên muốn mang chuột tang thi vào thành. ...
Sài Chí Dũng biết mình chết chắc rồi, nhưng vẫn còn hy vọng sống sót, nên ngay khi Phục Đình Du hứa không giết hắn, lập tức khai ra tắt cả.
"Thì ra là từ doanh trại Thường Bình."
Lý Ngôn Hè nhíu mày, cô tưởng là âm mưu của Tạ Minh Đạt.
"Nhanh thế à, mình còn chuẩn bị roi da nữa cơ."
Phục Anh thất vọng nói.
"Em xem phim nhiều quá rỏi, thời tận thế như này ai cũng muốn sóng, không màng gì tiết tháo đâu."
Lạc Thời Vũ bật cười, muốn người khác làm việc cho mình vào lúc này thì điều kiện duy nhát có lẽ chỉ là vật tư mà thôi.
"Ké hoạch của chúng tôi là sau khi gặp nhau, chờ thời cơ thuận lợi sẽ gây rối trong trại, lúc các anh bận rộn sẽ đột nhập kho đỏ đem đi..."
Sài Chí Dũng bị trói hai tay sau lưng, trong phòng thẳm vấn máy lạnh bật, nhưng hắn chỉ cảm thấy rét buốt khắp người bởi cái nhìn của Phục Đình Du như đang nhìn một người chết.
"Anh có biết néu những con chuột tang thi kia thoát ra trong trại sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng không?”
Kim Thiện cũng có mặt trong phòng thẩm vấn, ông từng thấy chuột tang thị, hiểu sức tàn phá của nó còn kinh khủng hơn tang thi.
"Người của chúng tôi nói càng nhiều người chết... kế hoạch càng dễ thành công, nếu thát bại chúng tôi sẽ ở lại Thanh Thành, còn nếu thành công sẽ được đối xử đặc biệt khi về trại..."
Trước mặt mọi người, Sài Chí Dũng không còn suy nghĩ gì nữa, những gì nên nói và không nên nói đều thót ra hét.
"Thà giết đi cho rồi, để lại tên này cũng nguy hiểm."
Liễu Hạo Quảng nói. "Hai người các anh sắp gặp tên gì?”
Lý Ngôn Hè lại hỏi.
"Tôi chỉ biết có hai người tên Trương Tuần Tài và Ngô Hồng..."
Sài Chí Dũng run lẫy bảy, thật sự không muón chét.
"Yên tâm, sẽ không giết anh đâu."
Phục Đình Du dựa vào bên cạnh.
"Sao lại không giết hắn? Mới nãy còn có người bị hắn hại chết mà, mạng đền mạng chứ."
Phục Anh nói.
Lý Ngôn Hề cũng nhìn Phục Đình Du, cô tưởng anh sẽ trực tiếp kết liễu đói phương, dù sao xưa giờ anh cũng vẫn làm thé mà.
"Bởi vì... đôi khi còn sống lại đau khổ hơn chét. "
Phục Đình Du mỉm cười, thoáng chóc Lý Ngôn Hề còn tưởng anh đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ đó đi.
Phục Đình Du trước kia luôn phản đối Phục Anh tham gia chương trình này, nếu anh biết bản thân đang ở trong phim chắc đã sớm đưa Phục Anh ra ngoài rồi!
Lạc Thời Vũ lại rất đồng tình với Phục Đình Du: "Anh cứ ở đây đi, sau này sẽ được thả ra thôi."
Vì đã hỏi ra nguyên nhân, bốn người bị lực lượng an ninh theo dõi cũng có thẻ bắt giữ, chỉ là bước tiếp theo phải làm thé nào thì cần bàn bạc.
"Theo những gì Triển Hào họ nghe được lần trước, doanh trại Thường Bình rất thiếu nguồn cung, không ngờ giờ họ nhòm ngó đồ của chúng ta."
Lý Ngôn Hề nói, Sài Chí Dũng đã khai hết, sau khi thâm nhập thành công vào Thanh Thành và hội quân với 4 người kia, họ sẽ bàn kế hoạch tiếp theo. Lúc đó sẽ có thêm một nhóm người từ doanh trại chính đến tiếp ứng.
Ké hoạch tuy không quá tinh vi nhưng néu không có dị năng tinh thần và sự cảnh báo của Tiểu Vũ Gia thì toàn bộ Thanh Thành đều có thể chịu tổn thất nghiêm trọng.
"Nghĩa là bây giờ hai trại liên thủ diệt chúng ta àI"
Phục Anh vô cùng tức giận, bọn họ đã chọc ai vậy, còn làm ăn phát triển trại được nữa không?
"Sai rồi, là ba trại."
Lạc Thời Vũ ám chỉ đến doanh trại Lỗ Bắc.
"Doanh trại Lỗ Bắc thì thôi, còn doanh trại Thường Bình tôi không định bỏ qua đâu."
Từ chuyện của Tạ Minh Đạt đến việc chuột tang thi, mọi việc đều liên quan đén doanh trại Thường Bình, néu họ làm ngơ thì không biết đối phương còn âm mưu gì,
Bạn cần đăng nhập để bình luận