Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 202: Đau lòng

Chương 202: Đau lòngChương 202: Đau lòng
Chương 202: Đau lòng
Hiện tại Lý Ngôn Hè là dị năng cấp hai, trước mắt phạm vi cảm nhận tinh thần không lớn. Trong lúc những người khác đã đi vào giác ngủ, cô vẫn có thể cảm giác được những con tang thi đang nghiêng ngả đi xung quanh. Nhớ ra trong phòng khách của tiệm tạp hóa chỉ có một tám cửa kính ngăn cách, cô lại xuống giường đi ra ngoài đại sảnh.
"Không ngủ được?"
Trong góc đại sảnh, một giọng nói trầm tháp thình lình vang lên làm Lý Ngôn Hề giật mình.
Là giọng của Phục Đình Du...
"Ừm, néu anh buôn ngủ thì đi ngủ một lát đi, tôi sẽ gác đêm." Lý Ngôn Hè giả vờ thoải mái nói.
"Tôi nghe nói dị năng giả hệ tinh thần thường xuyên bị khó ngủ, cô cũng thế à2"
Phục Đình Du nhìn thân ảnh yêu điệu trong bóng đêm hỏi.
Trước đó mỗi khi một mình đi giết tang thi trở về, lúc nào hắn cũng thấy Lý Ngôn Hề vẫn đang thức, hay cô luôn là người đầu tiên thức giác vào buỏi sáng.
"Thật sao? Vậy mới nói biết nhiều quá cũng không tốt. Ở đây có người, có tang thi, có tang thi động vật... Thời điểm này ở bên ngoài toàn là nguy hiểm."
Lý Ngôn Hè chỉ vào đầu mình cười khổ nói, những con tang thi động vật hoặc là tang thi sẽ đột nhiên nhảy vụt ra ở cách một khoảng xa. Đối với cô mà nói, đây đều là những thứ cần phải chú ý, nửa đêm tỉnh lại vài lần là chuyện thường xuyên.
"Cô ngủ ở đây... Không phải, ý tôi là tôi sẽ gác ca tiếp theo, cô có yên tâm ngủ ở đây một lát. Nếu có nguy hiểm gì tôi sẽ lập tức đánh thức cô dậy."
Ý thức được mình nói có chút đường đột, Phục Đình Du có chút bói rối bắt đầu giải thích. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến bình mình, cô có thể ngủ thêm một giác.
Đương nhiên cô không nghi ngờ dụng tâm của Phục Đình Du, Lý Ngôn Hè vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau lên đường cô còn phải duy trì tỉnh táo để dẫn đường, nên dứt khoát đồng ý.
"Cảm ơn, tôi sẽ thử xem có thể ngủ lại được hay không."
Cô đặt balo và giường ra sau quây, có quầy hàng ngăn cách, hai người cũng sẽ không cảm thấy xáu hỏ.
Tiểu Vũ Gia mới sinh, ăn no xong giờ đã ngủ say, dù bị Lý Ngôn Hè cho vào không gian tùy thân trong balo cũng không tỉnh lại. Điều này làm cho Lý Ngôn Hề vô cùng hâm mộ, dần dằn không biết có phải bởi vì có người canh giữ ở bên cạnh hay không mà Lý Ngôn Hè nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều từ sau quầy hàng cách đó không xa, khóe miệng Cũng chỉ có lúc ngủ, cô mới có thê buông bỏ lớp ngụy trang...
Trong bóng đêm, Phục Đình Du nhìn về phía kia quầy hàng, không biết có phải hắn đa nghi không mà hắn cứ cảm tháy hình như Lý Ngôn Hề đang cất giáu một bí mật nào đó. Có khả năng bí mật này chính là nguyên nhân khiến cô bị bó tay bó chân. So sánh với Phục Anh không tim không phổi dường như Lý Ngôn Hè chưa một lần cười thật sảng khoái...
Là bởi vì vấn đề từ gia đình sao? Nhớ tới người không có lợi lộc gì thì không dậy sớm, Tào Lệ cùng với Lý Tinh Hải không hề có ý thức trách nhiệm, Phục Đình Du cảm tháy đau lòng cho người phía sau quây.
Không biết đến khi bọn có địa bản đủ an toàn cho chính mình, liệu cô gái này có thể sóng thoải mái túy ý một chút không.
Lý Ngôn Hè tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Một giác này tuy chỉ ngắn ngủn hơn hai giờ, nhưng cô ngủ rất sảng khoái.
"Tối hôm qua cậu lại không ngủ được à?"
Phục Anh ghé vào trong quầy hàng nhìn Lý Ngôn Hề vừa mới tỉnh dậy, quan tâm hỏi. Mặc dù cô ấy muốn rủ Lý Ngôn Hề ngủ không được thì sang ngủ với mình, nhưng cô ấy ngủ không thành thật lắm. Lý Ngôn Hè ngủ cùng cô ấy chẳng thà ngủ một mình...
"Ừm, nhưng chỗ này có người gác đêm, mình ngủ khá ngon."
Lý Ngôn Hè duỗi eo, thấy Tiểu Vũ Gia trong balo bên cạnh vẫn đang ngủ, cô không khỏi bội phục.
"Đúng rồi, tên Chu Khải Duệ kia nói đoạn đường này bọn họ muốn đi cùng chúng ta. Để hồi báo, bọn họ đồng ý đưa toàn bộ tinh thạch còn lại cho chúng ta. Ngôn Hè, cậu tháy thế nào?"
Phục Anh tới tìm Lý Ngôn Hè là để hỏi việc này.
"Được thôi, có thể lấy tinh thạch cho bọn họ đi theo cũng không sao."
Lý Ngôn Hè không chút do dự đồng ý. Mấy người kia rất có chừng mực, sau khi giết tang thi bọn họ sẽ không đoạt tinh thạch, mà ngược lại còn nhường hét tinh thạch.
"Đúng vậy, bọn mình còn phải nuôi ba lo mà."
Phục Anh vừa lầm bằm vừa đi ra ngoài. Mặc dù hiện tại balo của Ngôn Hè không cần phải gắp gáp thăng cáp, nhưng đồ đạc của bọn họ ngày càng nhiều, về sau ô vuông trong ba lô lại không đủ dùng thì làm sao bây giờ, cho nên vẫn cần phải thăng cấp.
"Tối hôm qua cảm ơn anh." Lý Ngôn Hè đi đến bên cạnh Phục Đình Du nói.
"Ừ, cho tôi một ly cà phê nhé!"
Phục Đình Du cảm thấy nói máy lời không cần cảm ơn gì đó thì quá mức xa cách, vì thế đưa ra một yêu câu. một ly, đợi ăn sáng xong sẽ đưa cho anh."
Lời nói quan tâm tưởng chừng như vô tình của Lý Ngôn Hè làm Phục Đình Du sửng sốt, ngay sau đó anh bật cười.
"Được, tùy cô quyết định." Phục Đình Du trả lời.
"Con người - bổn thần thú cũng muốn ăn bữa sáng!"
Giọng nói thanh thúy truyền vào trong đầu, Lý Ngôn Hè cúi đầu nhìn cái ba lô, quả nhiên Tiểu Vũ Gia đã tỉnh, hơn nữa còn cực ỳ hưng phắn vỗ đôi cánh nhỏ.
"Tiểu Vũ Gia, mày gọi tao là Ngôn Hè, tao sẽ cho mày ăn cơm nhé!"
Lý Ngôn Hè cầm cục bông nhỏ nói.
Tiểu Vũ Gia do dự một lát, không tình nguyện trả lời:
"Được rồi, vì thịt bò khô, bổn thần thú sẽ miễn cưỡng gọi ngươi là Ngôn Hẻ!"
Đám Liễu Hạo Quảng vừa ra ngoài, nhìn tháy Lý Ngôn Hề nói chuyện với một nắm bông đáng yêu trong đại sảnh thì cảm thấy cực kỳ thú vị.
Có phải là thàn thú hay không không quan trọng, máu chốt là nó có thể đào tinh thạch cho bọn họ.
Đoàn người của Kim Thiện đích xác rất đúng mực, ăn cơm sáng cũng không hè tới quấy rằy đoàn người Lý Ngôn Hè. Lý Ngôn Hề nghĩ bọn họ cũng thu hoạch được tương đối trong chợ dầu và lương thưc, nên cũng không đưa đồ ăn qua. Chẳng máy chốc mùi cháo từ cách vách đã bay tới.
"Hôm nay mọi người ăn nhiều một chút. Chúng ta phải vào thị trần, không biết có gặp phải tang thi quy mô lớn hay không nữa."
Lý Ngôn Hề nói. Có lẽ vì ngủ ngon nên cô cũng ăn nhiều hơn bình thường một phần sủi cảo tôm.
"Huyện Cô có không ít người, chắc sẽ gặp được."
Triển Hào ăn nhồm nhoàm miệng đầy bánh bao thịt. Bôn ba mấy ngày nay, sau khi cạo râu sạch sẽ hắn không chỉ không có vẻ mệt mỏi, mà ngược lại thoạt nhìn càng có tinh thần, hơn nữa lệ khí trong mắt hắn cũng đã biến mát hơn phân nửa.
Cuối cùng cũng lên đường, Lý Tinh Hải có kinh nghiệm lái xe đâm tang thi không còn cảm thấy khó chịu, Tiểu Vũ Gia ngồi trên vai Lý Ngôn Hề nhìn thế giới bên ngoài cửa sỏ, mặt đầy ghét bỏ.
Bên ngoài thật quá dơ bản.
"Tiểu Vũ Gia, mày?"
Lý Ngôn Hề kinh ngạc nhìn số tinh thạch không ngừng tăng lên trong ba lô, tuy rằng chỉ gia tăng thêm một vài viên, đây không phải lại là công lao của Vũ Gia đáy chứ?
"Hừ, ngươi mời ta ăn sáng, ta thu cho ngươi một ít tinh thạch. Bỏn thần thú mới không thèm nợ nâần nhân loại." Phục Đình Du và Lạc Thời Vũ cũng thây được những viên tinh thạch không ngừng gia tăng.
"Đây là tinh thạch của máy con tang thi tài xế chúng ta đâm chét à2" Lạc Thời Vũ hỏi.
"Nó nói... Đúng vậy"
Lý Ngôn Hè quả thực yêu Tiểu Vũ Gia vừa kiêu ngạo lại đáng yêu này muốn chết.
Bên trong xe một mảnh thổn thức, trừ Lý Tinh Hải đâm chết tang thi ra, ngay cả tinh thạch của máy con tang thi bị hai chiếc xe phía sau đâm chết cũng được thu vào ba lô.
Lý Tinh Hải lập tức hưng phán, nói như vậy mỗi ngày hắn cũng có thẻ giết chét rất nhiều tang thi kiếm tinh thạch cho Ngôn Hề đúng không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận