Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 260: Đồ trong vali

Chương 260: Đồ trong valiChương 260: Đồ trong vali
Dưới cổng doanh trại thành phó Thanh, có mấy người mặc quần áo màu đen ngăn ở lối ra vào. Bên cạnh đó có hai người phụ nữ nhìn hiên ngang, một người tóc dài buộc gọn ra sau đầu, một người tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn.
Ngoài cửa có một nhóm người sóng sót đang tranh cãi cái gì đó.
"Chúng tôi cũng nhìn thấy tờ rơi nên mới đến, tại sao lại không cho chúng tôi vào?"
Một người đàn ông hỏi với vẻ mặt tức giận.
"Không phải tôi không cho mọi người vào, mà là cái vali này không thẻ vào."
Lý Ngôn Hè chỉ vào một người phụ nữ kéo một cái va li màu đen trong só bọn họ nói.
Mặt người phụ nữ tái nhợt, sau khi bị chỉ điểm thì khiếp sợ, nhưng cô ta lập tức trán định lại.
"Không phải các người nói không thu vật tư và phí vào thành ư?2 Tại sao vali của tôi lại bị giữ lại?"
Người phụ nữ hỏi.
Người đàn ông và đám người tức giận phía trước vừa nghe nói mình có thẻ tiến vào, lập tức thu lại thái độ, ngược lại còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người phụ nữ và cái vali trong tay cô ta.
"Lộ Lộ, rốt cuộc là cô để cái gì trong vali thế? Hay là bỏ lại đi, chỗ tôi cũng có quản áo, tôi có thể cho cô mượn."
Triệu Mỹ Hương khuyên nhủ.
Lâm Lộ Lộ là người sống sót bọn họ mới gặp mấy ngày trước, thấy cô ta lẻ loi một mình, cho nên bọn họ quyết định dẫn cô ta cùng đi tìm doanh trại thành phó Thanh.
Chỉ là máy ngày này cô ấy không rời cái vali một tắc, có hỏi thì cô cũng chỉ nói là đồ dùng cá nhân của mình, cho nên mọi người cũng chẳng đẻ ý.
Bây giờ lại có người chỉ ra vì cái vali mà bọn họ không thể vào doanh trại, mọi người lại đỏ dồn lực chú ý vào cái va li của cô.
"Không được, những thứ bên trong rất quan trọng, tôi không thẻ vứt đi được."
Lâm Lộ Lộ cự tuyệt, ôm chặt lấy cái vali, dường như đang sợ người khác sẽ cướp nó đi.
Liễu Hạo Quảng mặc đồng phục màu đen, bước tới nói:
"Néu cô không muốn vứt nó đi, thì không thể vào doanh trại. Chúng tôi sẽ không bắt ép cô làm gì cả."
"Chỉ là một cái vali thôi mà, các người không đến mức bát cận nhân tình đi? Môt mình Lô Lô ở bên ngoài cũng không dễ dàng." Triệu Mỹ Hương thây Lâm Lộ Lộ do dự, có chút không đành lòng nói với Liêu Hạo Quảng.
"Không được."
Lúc này có không ít người tụ tập quanh quanh cỏng doanh trại chờ vào trong, cũng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa hồ như cảm tháy đám người Liễu Hạo Quảng có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng thái độ của Lý Ngôn Hè vẫn không thay đổi, trực tiếp từ chối Triệu Mỹ Hương.
"Doanh đi thành phố Thanh hay thật! Chẳng qua là các người nhìn tôi không vừa mắt mà thôi, dựa vào đâu lại không cho tôi vào?"
Lâm Lộ Lộ nghĩ rằng không có ai biết trong vali của mình có gì, sau lưng Liễu Hạo Quảng có một đội mặc đồng phục, cho nên chĩa mũi nhọn về phía Lý Ngôn Hè.
Lý Ngôn Hè khá hài lòng với với Liễu Hạo Quảng và nhân viên trong đội trị an mới thành lập, bởi vì lúc này những người đó đã lựa chọn tin tưởng cô.
Có điều người phụ nữ này... Cô đã giữ cho cô ta ba phần mặt mũi rồi mà đối phương lại không hiểu lý lẽ như thé, vậy không cần thiết phải dây dưa với cô ta nữa.
"Cô mang tang thi vào doanh trại là định làm gì?"
Lý Ngôn Hè nhẹ nhàng ném ra một câu khiến những người có mặt ở đó khiếp sợ, Triệu Mỹ Hương đứng bên cạnh Lâm Lộ Lộ cũng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Tang thi?
Sao lại có người mang theo tang thi chứ? Nhưng cái nhìn cái vali bé xíu kia, thật sự có một con tang thi bên trong đó sao?
Gương mặt Lâm Lộ Lộ càng thêm tái nhọợt.
Không thể nào, đây là lằn đầu tiên cô ta đến đây, sao người phụ nữ kia lại biết trong vali của cô có tang thi?
"Lâm Lộ Lộ, mở vali của cô ral"
Người đàn ông tức giận lúc nãy nghe xong thì lập tức chỉ tay vào Lâm Lộ Lộ. Không phải hắn muốn chứng thực lời Lý Ngôn Hề nói, mà hắn nhớ tới một số chuyện đã phát sinh hai ngày này. Nhất định hắn phải nhìn xem trong cái vali kia chứa cái quỷ gì!
"Lâm đại ca, tôi đi, bây giờ tôi lập tức rời đi vẫn không được ư?"
Thấy Lâm Kiến Thành nói như vậy, Lâm Lộ Lộ lập tức nhắc vali lên, xoay người toan rời khỏi cửa thành.
Lâm Kiến Thành cùng họ với cô ta, trên đường đi hai người còn thường xuyên nói đùa rằng máy trăm năm trước bọn họ là người cùng nhà, bởi vậy dọc đường hắn tương đói khoan dung với cô ta. Bây giờ nhìn biểu tình của Lâm Kiến Thành, trong lòng cô ta lập tức dâng lên dự cảm không lành.
"Không được đi!" lôi quang từ trong tay hán hiện ra, đánh thăng vào cái vali trong tay Lâm Lộ Lội
Lý Ngôn Hè có chút ngoài ý muốn, dị năng hệ lôi của Lâm Kiến Thành thoạt nhìn thì có sức mạnh cắp 2, nhưng lực sát thương lại không nhỏ.
Lâm Lộ Lộ không ngờ Lâm Kiến Thành sẽ ra tay với mình, mà vali hành lý trong tay cô ta đã bị chém thành hai nửa, lộ ra đồ vật bên trong.
Mấy người Vạn Sự Hưng tới xem náo nhiệt cũng bị thứ bên trong làm cho chán động, bên trong vậy mà lại là một con tang thi trẻ con cả người thối rữa?
Tay chân con tang thi trẻ con bị trói bằng vải, miệng cũng bị dán máy tằng băng dính màu đen, nhưng tròng mắt trắng dã thình lình mở ra kia khiến cho mọi người tin tưởng, đó là một con tang thi còn sóng!
"Ai mà lại mang theo tang thi bên người chứ?”
Kiều Giai Nghiên không thẻ nào hiểu nỏi.
Mà Trần Thiên Duệ và Phó Cảnh Minh lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Ngôn Hè, làm thế nào mà cô áy biết trong cái vali bịt kín mít kia lại có một con tang thi nhỉ?
Nếu nói là đoán, vậy tại sao biểu tình lại chắc chắn như thế?
"Lâm Lộ Lội"
Lâm Kiến Thành hét lớn: "Cái chết của Tiệu Khả có liên quan đến cô, có đúng không?"
Tiểu Khả mà hắn nhắc đến chính là đồng nghiệp cũ của hắn. Từ lúc mạt thế tới nay hai người thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau nhau nên đã nảy sinh hảo cảm, nhưng buổi tối mấy ngày hôm trước Tiểu Khả bát ngờ bị phát hiện đã nhiễm virus tang thi.
Lúc ấy xung quanh bọn họ không hẻ xuất hiện tang thi, mọi người cho rằng tiểu Khả đụng phải thứ gì bị thương nên bị cảm nhiễm. Lúc bọn hắn rưng rưng hành quyết cô ấy, người khóc thảm thiết nhát là Lâm Lộ Lộ.
Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy Lâm Lộ Lộ và Tiểu Khả chỉ mới quen biết nhau được hai ngày, ánh mắt và vẻ mặt của cô ta lúc đó rõ ràng là áy náy!
Tang thi trẻ con bị mọi người vây xem, Lâm Lộ Lộ cũng biết bản thân không thể thuận lợi dẫn nó rời đi rồi. Bị Lâm Kiến Thành hỏi như vậy, cô ta cũng dứt khoát không giấu giếm nữa:
"Là tôi không trói chặt nó, lúc Tiểu Khả giúp tôi lấy đồ không cản thận bị nó đụng phải... Thực xin lỗi, anh Lâm, là tại tôi, thực xin lỗi mọi người"
Quả nhiên là như thế này.
Lâm kiến Thành hói hận, là hắn đã để cho Lâm Lộ Lộ nhập đội, cũng là hắn đã hại chét Tiểu Khả!
"Lộ Lộ, tại sao, tại sao cô lại muốn mang theo nói"
Triệu Mỹ Hương vẫn không thẻ tin nỏi. "Nó là con trai tôi, là tôi không báo vệ được nó, hại nó bị tang thi bát... Tôi không đành lòng vứt bỏ nó, cho nên..."
Lâm Lộ Lộ nói được máy câu thì bụm mặt khóc.
Liễu Hạo Quảng lắc đầu, đang muốn khôi phục lại đội ngũ ngoài cửa thành thì lại thấy một quả cầu sét xẹt qua, rằm một tiếng đánh trúng con tang thi đang giãy giua ở trong vali.
Con tang thi trẻ con lập tức không phát ra tiếng động nào nữa.
Lâm Lộ Lộ thấy thé bắt đầu gào khóc.
Lâm Kiến Thành đi tới bên cạnh Lâm Lộ Lộ, quả cầu sét trong tay hắn vẫn còn, nhưng hắn lại không cách nào xuống tay.
"Anh Lâm, đủ rồi. Giết cô ta thì người cũng không sóng lại được, anh giết cô ta cũng vô dụng”
Có máy gã đồng đội tới khuyên bảo, bọn họ cũng nhận ra Lâm Kiến Thành cũng không xuống tay được, dù sao đối phương cũng không phải tang thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận