Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 145: Một câu bừng tỉnh

Chương 145: Một câu bừng tỉnhChương 145: Một câu bừng tỉnh
Phục Anh nhìn Phục Đình Du đột nhiên nỏi khùng thì có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô ấy lắc đầu mỉm cười, Ngôn Hè lại bất tri bát giác kích thích lòng nghiêm túc của người khác rồi.
Mấy người hợp lực giải quyết toàn bộ tang thi vây trên đường phó xong đã là chuyện một giờ sau.
Phục Đình Du không quấy rầy mọi người luyện tập, nhưng xác tang thi ngã xuống bên cạnh hắn vẫn nhiều nhát.
"Tôi chắc chắn bọn chúng đã chết sạch."
Lý Ngôn Hề thấy Phục Đình Du nhìn về phía mình liền biết hắn lại đang muốn mình xác nhận.
Phục Đình Du gật đầu, lúc này mới thu hỏi lôi quang kiếm trong tay.
Bởi vì không có chìa khóa cho nên Phục Anh phải dùng dị năng hệ kim mở cổng.
Nơi Lê Hiểu Tình và Đoạn Vũ ở được giữ gìn cực kỳ sạch sẽ, nhìn cây cỏ quen thuộc trong vườn ngày xưa, Lê Hiểu Tình nhịn xuống cái mũi cay cay, dẫn mọi người ra sau gafa.
Sau khi cổng gara được mở ra, máy chiếc xe đã được cải tiến và chiếc RV màu trắng đậu ngay ngắn trước mặt mọi người.
"Wow, ngầu ghê."
Cố Dao ngắm nhìn chiếc xe mà trước đây mình chỉ có thể nhìn tháy trên TV tán thưởng.
Mỗi một chiếc xe đều trông rát to lớn trong đôi mắt nhỏ xinh của cô ấy, hơn nữa trông chúng còn cực kỳ sạch sẽ, thoạt nhìn được bảo dưỡng rất tót.
"Đoạn Vũ thật đúng không hỏ fan cứng trong hội người mê xe." Phục Anh cũng cảm khái.
"Đây đều là những thứ anh áy thích nhất, néu anh áy có thể thấy chúng giúp ích cho chúng ta, chắc sẽ cảm tháy rát vui." Lê Hiểu Tình mỉm cười nói.
Cao Viễn thoáng sửng sốt, không giống với nụ cười hờ hừng ngày xưa, nụ cười này xuất phát từ nội tâm này của Lê Hiểu Tình, cười cũng thật đẹp...
Trong gara có ba chiếc xe đã được cải tiến, hai chiếc RV, Lý Ngôn Hề đã dọn ba lô của mình trước khi đến, cũng may hai chiếc RV giống nhau, có thể chiếm dụng một ô vuông. Bọn họ chọn chiếc xe cải tiến lớn nhát, hai chiếc còn lại cũng được thu Vào trong ba lô.
Tuy chiếm dụng bón ô vuông, nhưng có thể mang đi nhiều ô tô như vậy, khiến ai nấy đều cảm tháy vô cùng sảng khoái.
Rót cuộc Lê Hiểu Tình cũng có thể về nhà lấy một ít quần áo của mình. Nhìn “Tạm biệt Đoạn Vũ."
Lê Hiểu Tình đứng ngoài cửa nói với căn phòng khách trống trải.
Trong sân, Phục Anh và Lý Ngôn Hè đang nói cái gì đó, máy người Có Dao thì ngồi xổm một bên nhìn Cao Viễn giúp mầm cây kim ngân dưới gốc cây nảy mầm, Phục Đình Du chân dài dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, tựa như đang đề phòng...
Thấy Lê Hiểu Tình ra, Trương Đào và Chu Phong vội vàng tiến tới đỡ lấy rương hành lý trong tay cô ấy.
"Cảm ơn."
Lê Hiểu Tình nhìn hai người nói, các quý ông trong đội ngũ càng ngày càng có phong độ thân sĩ.
"Hiểu Tình, thế nào rồi? Đã lấy đủ đồ chưa? Chị có muốn lấy thêm đồ không, em thấy trên xe còn nhiều chỗ tróng lắm." Phục Anh hỏi.
"Mang theo chỗ này là đủ rồi, chúng ta đi thôi." Lê Hiểu Tình cười trả lời.
[ Cười chết mát, lúc nào cũng tháy Phục Đình Du căng thẳng. ]
[ Có lẽ đây đã là thói quen rồi, có vẻ trước đây đã xảy ra chuyện gì đó? ] [ Tôi có cảm giác bây giờ Hiểu Tình mới thực sự bước ra. ]
[ Có Dao ngồi xỏm ở đó thật đáng yêu, càng xem càng thích. ]
[ Phục Đình Du không biết Lý Ngôn Hà là hệ tinh thần sao? ]
[...]
Đoàn người hoàn toàn không biết mình đang bị người khác thảo luận, bọn họ chọn một chiếc xe việt dã 9 chỗ 6 cửa màu xám bạc.
Nghe nói đây là một chiếc xe nhập khẩu đã được cải tiến, không gian bên trong rất rộng rãi chưa nói, mà lốp xe gầm xe còn cực cao làm Cao Viễn ngồi ở ghé lái yêu thích không buông tay, loại xe này mới là chân chính vững chắc!
"Chiếc xe này xác thực không tỏi."
Chu Phong cũng nói. Sau khi bọn họ lên xe ngỏi một lúc, cho dù có đụng phải tang thi hay đi trên mặt đường gập ghềnh thì người bên trong cũng chỉ cảm thấy va chạm xóc nảy rất nhỏ mà thôi.
"Nói thế máy chiếc xe thể thao tôi mua trước đây bây giờ là rác rưởi sao?" Phục Anh buôn bực nói.
"Tính an toàn cực thấp, không phải rác rưởi mà là sắt vụn" Phục Đình Du trả lời nói.
"Máy chiếc xe của chị Hiểu Tình cũng đã đủ dùng rôi, lấy nhân số của chúng ta bây giờ sẽ không thiếu xe." Lý Ngôn Hẻ cười nói.
"Không phải sao, cái xe thoải mái như vậy, về sau chúng ta không cần đổi xe đâu, lái thích mà." Cao Viên vôn có chút không nỡ vứt bỏ chiêc xe bán tải bon họ đã dùng bây lâu nay. Giờ có xe mới rôi, hắn đã hoàn toàn ném chiếc xe kia ra sau đầu.
"Bên kia là cái gì thế?"
Phục Đình Du chỉ vào một tòa cao óc, hình như vẫn đang được xây dựng hỏi.
Sở dĩ hắn hỏi là vì phía trên đó vẫn có người đang tu sửa.
"Đó hẳn là doanh địa mới của Nam thành, nghe nói về sau sẽ đưa những người sống sót tới tập trung ở đây."
Cao Viễn trả lời. Hắn nhớ là lằn trước hình như cái người gọi là đội trưởng Thân kia nói doanh địa Nam Thành ở gần nơi này, nói vậy chắc chắn là bên đó không sai.
Lý Ngôn Hề cũng biết nơi đó, đời trước cô từng là một thành viên trong doanh địa kia. Có điều cô cũng chẳng có máy án tượng tốt về nơi đó, đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến cô không muón gia nhập đội cứu viện.
Tương lai rất nhiều người trong đội cứu viện sẽ trở thành nhân viên quản lý nòng cót trong doanh địa.
"Về sau bọn mình cũng sẽ đến đó à2?"
Có Dao nhìn về tòa nhà kia cầm lòng không đậu hỏi.
"Không biết, mình không định đến đấy. Cuộc sống tự do của bọn mình bây giờ cũng rất tốt."
Phục Anh nói. thành thật mà nói khi áy Lý Ngôn Hề nhận thù lao đáp ứng hợp tác với bọn họ, cô ấy có chút không tình nguyện, muốn ăn uống hay làm gì cũng không tiện.
"Không muốn đi thì đừng đi. Trong khoảng thời gian này mọi người cũng có thể suy nghĩ ván đề này."
Lý Ngôn Hè thu hồi ánh mắt, cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nơi đó.
"Không cần phải đi. Mọi người có năng lực, có thể tự mình xây dựng một cái doanh địa."
Phục Đình Du vừa dứt lời, tắt cả người trong xe đều ngây người.
Tự mình xây dựng doanh địa? Chỉ bằng mấy người bọn họ?
Chẳng lẽ phải đói đầu với doanh địa Nam Thành sao, chuyện này quá phi thực tế.
"Nếu không thích nơi này thì tìm một chỗ khác là được rồi."
Phục Đình Du nói, hắn phát hiện Lý Ngôn Hè đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.
"Xây dựng doanh địa của riêng mình?" Lý Ngôn Hè thực sự đã bị shock.
Nhưng đây cũng có thể xem là một giải pháp. Vốn dĩ cô định sau khi âm thầm hoạch của cô khi ây cũng chỉ là dân mọi người đi tìm một doanh địa khác mà thôi.
Về phần tự mình xây dựng một cái...
"Mình cảm thấy có thể làm được, nghe có vẻ rất thú vị." Phục Anh xoay người lại hưng phấn nói.
"Mọi người đừng đùa mà. Tôi thấy chúng ta cứ tìm một cái thôn nhỏ không có tang thi, sự dụng vật tư của chúng ta vượt qua năm tháng thì tốt hơn." Cao Viễn cảm tháy ý nghĩ của chính mình thực không tôi.
"Về sau rồi nói."
Lý Ngôn Hè cười, hiện tại cốt truyện khá đơn giản, tang thi cũng chỉ ở cáp thấp nhát. Dựa theo mức độ khó khăn dần dần gia tăng thì gần như là không có nơi nào an toàn, kể cả là trong doanh địa cũng không hoàn toàn an toàn. Suy nghĩ mơ mộng, hơi hướng điền văn kia của Cao Viễn, chắc sẽ không có khả năng thực hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận