Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 254: Dây dưa

Chương 254: Dây dưaChương 254: Dây dưa
Lời của Phục Anh đã nhắc nhở cô, gần như bát cứ cái gì cũng có thể mua được trong cửa hàng đạo cụ, trước đó Lý Ngôn Hè còn phát hiện trong đó có một cái máy bay giao hàng tự động không người lái.
Sau khi đọc xong phần tóm tắt công năng của máy bay giao hàng tự động không người lái, mắt ba người lập tức sáng rỡ.
Máy bay không người lái.
Giới thiệu vắn tắt chức năng: Bay liên tục 9 giờ, hành trình 900 km, có thể đặt hàng trong bộ phận phân phối để tần suất thả hàng tự động được diễn ra liên tục.
Giá cả: 3000 ( sau khi giảm giá ).
"Mặc dù giá hơi đắt, nhưng giá gốc tận 5000. mua điI"
Phục Anh cảm tháy cho dù không dùng để rải đơn, thì về sau nhát định có chỗ để dùng đến, không đến mức sẽ lãng phí.
"Được rôi, lát nữa mình sẽ bảo lão Chu in một ít tờ rải thử xem hiệu quả thé nào."
Lý Ngôn Hè trực tiếp bám mua.
Bây giờ trong ba lô 32 vạn tinh thạch còn còn thừa đến 29 vạn, tháy tốc độ người máy xây dựng tường cực nhanh, cô lại mua thêm 100. 000 viên gạch đỏ đặt xung quanh người máy.
Gạch đỏ vốn có giá 10. 000 tinh thạch giờ cũng chỉ có giá 6. 000, nháy mắt khiến cho cô có cảm giác thành tựu. Kết thúc cốt truyện, ra ngoài cô nhất định phải cảm ơn người có đã lên ké hoạch giảm giá thật tốt mới được.
"Chị Ngôn Hè, mọi người tới rồi à?"
Vu Tịnh Trúc đang dùng dây leo kéo một cái xe đẩy nhỏ đi tới, thấy Lý Ngôn Hề và Phục Anh cô bé lập tức mặt mày hớn hở.
"Tĩnh Trúc, sao em lại ở đây?"
Lý Ngôn Hề cười hỏi. Vợ của Kim Thiện, Hồ Điệp vẫn chưa khỏi bệnh, mà mọi người lại bề bộn chuyện của doanh trại, vì thé Vu Tịnh Trúc xung phong nhận việc nói muốn chăm sóc bà ấy, cho nên máy ngày nay Lý Ngôn Hề không thấy mặt cô bé.
"Di Hồ Điệp đã khỏi rồi, em thấy mọi người rất bận nên cũng muón giúp đỡ một tay."
Khuôn mặt nhỏ của Vu Tịnh Trúc ửng hồng. Hầu như ai cũng được phân công nhiệm vụ, chỉ có mỗi cô bé rảnh rỗi, cô bé không muốn làm một người vô dụng đâu.
"Đúng vậy, Ngô Ưu Ngô Lự đều đã đi đăng ký rồi, bảo sao mà em thấy nhàm chán."
Phục Anh nhịn không được xoa mái tóc ngắn ngủn của Vu Tịnh Trúc. "Vậy em có muôn đên chô nào không?” Lý Ngôn Hê hỏi.
Vu Tịnh Trúc có chút buôn rầu: "Nếu em có thể giúp được chị Ngôn Hè thì tốt rồi." Cô bé cũng muốn đi đăng ký, nhưng người phụ trách nói cô bé còn nhỏ quá, không thích hợp làm việc.
Lý Ngôn Hề mỉm cười. Đúng là trước mắt có một vị trí tương đói hợp với cô gái nhỏ này: "Tịnh Trúc, em biết ở đây đang xây cái gì không?"
Vu Tĩnh Trúc chớp chớp mắt, nói: "Biết ạ, Lý đại ca nói phải xây cho chị Ngôn Hè một cái kho hàng hàng thật lớn", cho nên cô bé mới đi theo tới đây hỗ trợ.
"Đợi xây xong kho hàng, em tới giúp chị quản lý kho hàng được không?"
Dị năng hệ mộc thiên biến hóa vạn, cho dù làm ở đâu cũng thích hợp. Dừng nhìn Vu Tịnh Trúc còn nhỏ dáng người lại nhỏ nhắn, nhưng dị năng của cô bé lại phù hợp với một vài công việc đơn giản trong nhà kho.
"Được chứ ạ?! Em đồng ý!"
Vu Tĩnh Trúc vui mừng khôn xiết, lập tức nhảy nhót.
"Em gái, anh cũng muón đến kho hàng làm việc."
Lý Tinh Hải nghe xong thì bước tới nói. Tương lai đồ trong ba lô của Ngôn Hè sẽ đặt ở đây, lỡ như bị người ngoài trộm mát thứ gì thì làm sao bây giờ, không tới trông coi sao hắn có thể yên tâm được?
Biết Lý Tinh Hải lại tái phát bệnh giữ của, Lý Ngôn Hề cũng không từ chối, cho dù là Lý Tinh Hải xem thành đỏ của nhà mình thì ít ra đồ hắn bảo vệ cũng là đồ của cô.
"Anh, em không muốn anh quá mệt mỏi, nhưng nếu anh thích, đương nhiên nơi này rất hoan nghênh anh."
Lý Ngôn Hè đáp ứng.
"Vậy là tốt rồi, anh nhất định sẽ trông coi giúp em, không cho nơi này mát cái gì dù chỉ một sợi len."
Lý Tinh Hải không tin tưởng bát cứ ai, nhát là Vu Tĩnh Trúc thoạt nhìn yếu đuối kia, quả nhiên đồ nhà mình phải do mình quản lý mới yên tâm.
Vu Tĩnh Trúc nhận được nhiệm vụ truyền tin, lúc cô bé đang nhảy nhót đi tìm Chu Phong, thì phát hiện một người phụ nữ lạ mặt đang kéo cánh tay Chu Phong.
"Anh Chu, anh đang bận à?”
Ban đầu Chu Phong muốn máy đứa nhóc Vu Tĩnh Trúc và Ngô Ưu Ngô Lự gọi mình là chú, dù sao hắn cũng đã 30 tui rồi, nhưng hắn và nhóm Lý Ngôn Hề đều cùng một thế hệ, Vu Tĩnh Trúc cũng rát thoải mái gọi hắn là anh Chu.
Thấy vẻ mặt Chu Phong mát hét kiên nhẫn, Vu Tĩnh Trúc cũng đoán được hắn không thích người phụ nữ trước mặt.
"Anh không bận, sao thé?"
Chu Phong hát tay Điền Toa Toa ra. lúc nhìn Vu Tĩnh Trúc sư mất kiên nhẫn đã biên mất sạch sẽ.
"Chị Ngôn Hề bảo em tới truyền lời, tờ rơi mọi người làm lằn trước có thể in ra 500 bản ạ."
Vu Tĩnh Trúc bảo Chu Phong đưa lỗ tai đến, cô bé mới không thèm nói chuyện của đội ngũ trước mặt người ngoài đâu.
"Được, anh biết rồi, anh đi ngay đây."
Chu Phong trả lời.
"Anh không được đii Chu Phong, anh quên chuyện giữa chúng ta rồi à? Có phải anh có niềm vui mới rồi đúng không?"
Điền Toa Toa vất vả ngồi xỏm xuống trước mặt Chu Phong, kéo lấy góc áo hắn, sao cô ta có thẻ dễ dàng thả hắn đi được chứ.
"Điền Toa Toa, đối với tôi cô chỉ là người xa lạ mà thôi, xin đừng làm chậm trễ công việc của tôi, cảm ơn."
Chu Phong nhíu mày nhìn người trước mắt, trước kia sao hắn lại thích người như thế này được chứ?
"Người xa lạ vẫn có thẻ trở nên thân quen mà, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?"
Điền Toa Toa câu xin.
Cô ta chỉ là một người bình thường có vận khí tương đối khá mà thôi, cũng không dị năng phòng thân. Lúc gặp lại Chu phong sau hai tháng cực khổ, cô ta cảm thấy nhát định duyên phận của hai người chưa hét.
Trước kia Chu Phong đối xử với cô ta rất tốt, nếu có thể bám vào người hắn một làn nữa, hắn nhát định sẽ không để cô ta bị ủy khuất. Cộng thêm sự châm chọc mỉa mai của người xung quanh, khiến cô ta chỉ muốn nhanh nhanh làm Chu Phong hôi tâm chuyển ý.
"Không, tốt hơn hết là cô buông tay ra đi."
Trong tay Chu Phong thình lình bóc lên một ngọn lửa, làm Vu Tĩnh Trúc cũng phải lắp bắp kinh hãi, xem ra anh Chu thật sự chán ghét đối phương.
Điền Toa Toa cũng không ngờ Chu Phong lại là dị năng giả hệ hỏa, có điều cô ta không những không bị đả kích, mà ánh mắt ngược lại càng thêm nóng bỏng. Trước kia chắc chắn cô ta bị mù mới đi theo con trai trưởng thôn.
Doanh trại mới được xây dựng nên không có quá nhiều người, cho nên dù Điền Toa Toa có kêu gào cũng chẳng có người nào vây xem.
Ngọn lửa của Chu Phong bén vào quản áo của Điền Toa Toa khiến cô ta bị dọa té lăn quay trên mặt đát.
"Thời gian của tôi rất quý giá, lần sau tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Chu Phong khống ché ngọn lửa nên chỉ làm cháy góc áo của cô ta, chỉ là lúc này trong mắt hắn tràn ngập sát ý khiến cho Điền Toa Toa kinh hãi. “Đi thôi Tiêu Vu.”
Chu Phong xoay người rời đi, đẻ lại Điền Toa Toa sợ sệt ngôi bệt dưới đất. Cô ta cảm thấy nếu lằn sau mà còn tiếp tục dây dưa với Chu Phong, hắn thật sự sẽ xuống tay với mình.
"Vừa rồi anh Chu đẹp trai quái"
Vu Tĩnh Trúc đi ở phía sau Chu Phong nói.
"Em mới tí tuổi sao hiểu những chuyện này được?"
Chu Phong bật cười, thật ra Vu Tĩnh Trúc cũng chỉ mới có mười hai tuổi mà thôi.
"Em biết nhiều lắm đó, cái gì em cũng hiểu mà. Em còn biết người phụ nữ kia chắc chắn là muốn dựa vào anh Chu để được ăn cơm sống thoải mái trong doanh trại nữa kìa."
Vu Tĩnh Trúc lâm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận