Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 129: Thuận lý thành chương xuát hiện vật tư

Chương 129: Thuận lý thành chương xuát hiện vật tưChương 129: Thuận lý thành chương xuát hiện vật tư
Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cộng thêm việc thông thạo mọi ngóc ngách trong Đào Lý, Chu Phong đi sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
"Bây giờ kho hàng là nơi an toàn nhất, mọi người chịu khó một chút." Chu Phong nói.
Trên lầu ba kho hàng có văn phòng, hơn nữa sắp xếp trong phòng cũng coi như hợp lý, mỗi gian trong văn phòng đều vách ngăn, khá có tính riêng tư. Về phần chăn nệm và vật dụng, Chu Phong đã dẫn mọi người đến khu vật tư Đào Lý chuẩn bị để quyên tặng cho người nghèo.
"Chỗ này rất tốt, còn có cả toilet nữa. Không có gì phải phàn nàn cả."
Có Dao tán thưởng. Chỗ này còn tốt hơn ký túc xá ở trường bọn họ nhiều.
"Ngôn Hè, các em định quyên góp hét chỗ vật tư này à?"
Lê Hiểu Tình cũng tò mò hỏi, trong đống đồ quyên góp còn có cả giường gấp này nọ, cái gì cần có đều có cả.
"Đúng vậy, hàng năm Đào Lý sẽ quyên góp một khoản tiền hồi báo xã hội. Đồ quyên góp không giới hạn ở tiền tài, cho nên mình luôn chuẩn bị vật dụng khan hiếm bên đó, quyên tặng một ít đồ thiết thực." Sắc mặt Lý Ngôn Hề không thay đổi, giải thích.
"Những thứ này do Lý tiểu thư tự mình chọn lựa, cô ấy còn đích thân đến nhà xưởng khảo sát, chất lượng rát tót."
Lúc Chu Phong nhắc đến chuyện này còn có chút hoài niệm, bởi vì lần nào cô đi đến nhà xưởng hắn cũng đi cùng.
[ Lý Ngôn Hè thật sự rất tuyệt! ]
[ Là một xí nghiệp gia đình, phương thức quyên góp tận tay này thật sự đáng khen ngợi, hoàn toàn không có cảm giác làm láy lệ. ]
[Aaa, tôi cảm tháy chắc chắn ngoài đời thực Lý Ngôn Hè cũng là một người lương thiện. ]
[Trước đây tôi còn lo lắng đội nhân vật chính không có vật tư dùng, bây giờ lại có nhiều như thế, cứ như nằm mơ vậy! ]
[ Thực phẩm đóng gói sẵn này quá đỉnh, có cả thịt kìa. ]
[...]
"Đúng vậy, không ngờ những thứ này không thẻ quyên góp, ngược lại rất có ích cho chúng ta." Lý Ngôn Hề cười nói.
Đến tận lúc này cô mới cảm tháy trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng cũng buông xuống.
Suốt thời gian qua, cô phải nghĩ ra đủ các loại phương pháp hợp lý hóa mỗi một loại vật tư, mua bán, chuẩn bị và bảo quản để chúng thuận lý thành chương nhưng thực chât vân luôn thu thập.
"Ngôn Hè, đi theo cậu mình mới cảm tháy kỳ thật mình vẫn rát may mắn, dù sao mình cũng từng rất xui xẻo."
Phục Anh chân thành nói, Lý Ngôn Hề chính là nữ thằn may mắn của cô ấy, nếu không chắc chắn bây giờ cô ấy đã an nghỉ ở đâu đó rồi...
"Tuy rằng đồ đạc đều đang ở chỗ này, nhưng só lượng quá nhiều. Mình cảm thấy néu có thể chân chính thu vào thì mới tính là của chúng ta, cho nên... Mọi người cùng nhau có gắng nhé!"
Lý Ngôn Hề cỏ vũ. Néu ba lô được thăng cấp lên một bậc thì việc cất hết toàn bộ đồ vào sẽ không thành ván đề.
"Ừ, tuy không có tiền lương, nhưng vì có thể sống sót, tôi vẫn sẽ gắng sức ủng hộ Lý tiểu thư." Chu Phong nói.
"Được rồi, đừng nói nữa. Tôi chỉ hận không thẻ đi ra ngoài giết hàng ngàn con zombie ngay bây giờ."
Cao Viễn chỉ cảm tháy mục tiêu vô cùng lớn, phải tích lũy từng giọt từng giọt mới được.
"Nếu tài sản trước kia có thẻ đổi thành tinh thạch thì tót rồi."
Phục Anh nhớ đến tài sản và cỏ phần của mình trong nhà họ Phục, còn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Tài sản của Lý Ngôn Hè không ít, nhưng chí ít bây giờ cô áy cũng có rất nhiều vật tư ở chỗ này.
Mà cô lại chẳng có gì hét.
"Đừng nói nữa, nói nữa là tôi khóc đáy! Só tiền tôi vát cả tích cóp ở ngân hàng đều thành giấy lộn hét cả rỏi."
Cao Viễn khóc không ra nước mắt, cũng không biết về sau còn có hy vọng khôi phục lại như cũ hay không?
"Cũng may bọn mình là giai cáp vô sản, không cần phải lo lắng về phương diện này."
Có Dao lè lưỡi, đây là lần đầu tiên cô ấy và Trương Đào nhận thấy lợi ích của người nghèo.
Bảy người nhanh chóng cải tạo lại văn phòng ở kho hàng trên tầng 3 thành từng phòng ngủ riêng, thậm chí còn có thể dành ra một chỗ làm phòng khách để mọi người ăn cơm nói chuyện phiếm. Toàn bộ kho hàng đều có hệ thống phát điện, hơn nữa dị năng của Có Dao là hệ thủy, dự sức bảo đảm điện năng sinh hoạt hằng ngày.
Giải quyết xong xuôi mọi việc, bảy người cũng cùng nhau lên kế hoạch tiếp theo.
Tóm lại trước mắt chúng ta phải tiêu diệt hét zombie xung quanh, láy tinh thạch, thăng cấp ba lô, thuận tiện tăng thực lực của mỗi người.
"Một mình tôi đến khu nghỉ dưỡng thành Tây là được rồi." Quý Thành nhân tình là cô, chăng có lý do gì đê cô kéo mọi người đi mạo hiêm với mình cả.
"Nói gì thế, nếu cậu xảy ra chuyện thì bọn mình phải làm sao bây giờ? Huống hồ chúng ta còn là đồng đội." Phục Anh không tán đồng nói.
"Cùng đi đi, như vậy mới thú vị."
Lê Hiểu Tình cũng cho rằng như vậy, không được ở bên cạnh mọi người cô ấy sẽ cảm thấy rát nhàm chán.
"Được, vậy làm phiền mọi người." Lý Ngôn Hè cười nói.
Cô hẹn Quý Thành vào ngày thứ ba, ngày hôm sau là thời gian mọi người dự định cùng nhau giết zombie. Lý Ngôn Hề dậy không muộn nhưng lúc cô ra khỏi phòng đã tháy mọi người đều đã dậy, đang ngồi ở phòng khách chờ cô.
"Chào buổi sáng, bữa sáng mọi người muốn ăn gì nào?" Lý Ngôn Hè duỗi người nói.
"Thật sự có thể lúc nào cũng được xa xỉ như vậy sao?"
Vẻ mặt Có Dao không thẻ tin nhìn Lý Ngôn Hè, ăn một lần hai lần còn được, sao bây giờ cô ấy cứ có cảm giác quần áo đưa đến tay cơm bón tận miệng thé nhỉ?
Từ nay về sau, bọn họ thật sự không cần náu cơm mỗi này nữa ư?
"Thật sự, chúng ta chỉ có nhiệm vị duy nhát là giết zombie thôi." Lý Ngôn Hè bật cười mở ra ba lô.
Cô biết mọi người không thể xem được thực đơn của cửa hàng mỹ thực, vì thế liền bắt đầu tự đưa ra quyết định cho mọi người. Xem ra sau này có thời gian rành rỗi, cô phải viết hết thực đơn ra cho mọi người đọc mới được.
"Chỉ cần có thể ăn ngon, bắt mình giết bao nhiêu zombie cũng được."
Phục Anh không cảm thấy gì cả, bây giờ điều mà cô ấy mong đợi nhát mỗi ngày chính là cùng Lý Ngôn Hè ăn cơm.
Bên trong cửa hàng mỹ thực có rất nhiều đồ thích hợp để làm bữa sáng, tuy rằng đều ở phía sau một chút, nhưng thắng ở chỗ giá cả không đắt. Lý Ngôn Hè nhanh chóng chọn được máy món, rồi ấn nút đổi.
Một nồi cháo gạch cua với giá 30 tinh thạch khiến cho mọi người kinh hỉ, suất cháo này ước chừng đủ cho bảy người, cộng thêm máy phần sủi cảo chiên, mì xào và bánh bao xá xíu. Bữa sáng thịnh soạn, ngon miệng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Đây là lần thứ hai Chu Phong tháy Lý Ngôn Hè lấy đồ ăn từ trong không trung. Hắn vẫn cứ cảm tháy rất thần kỳ, nếu không phải bản thân có kinh nghiệm sóng phong phú, hắn thật sự sẽ bắt đầu hoài nghi tính chân thực của thế giới này.
"Anh Chu mau ăn đi, kẻo nguội." Cao Viễn nói.
"À, được, cảm ơn."
Chu Phong thu hỏi suy nghĩ của chính mình, mặc kệ như thé nào, điều duy nhát hăn không có mục tiêu gì, vậy cứ ở cạnh những người này thôi]...
Cánh cửa kho hàng kín mít không một kẽ hở tự động mở ra, đoàn người đi ra khỏi kho hàng. Cánh cửa này cũng là phòng vệ cơ bản nhát của kho thực phẩm.
Mục đích ban đầu là để ngăn chặn máy loài động vật nhỏ như sâu, chuột, .. đề bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm. Mà hiện tại, cũng thành cánh cửa bảo vệ an toàn nhất.
"Tại sao tôi lại cảm tháy không khí bên ngoài có mùi rất khó chịu nhỉ?" Phục Anh hỏi.
"Chắc là vì trong kho hàng có hệ thống lọc không khí." Lý Ngôn Hè giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận