Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 122: Ăn uống thỏa thích

Chương 122: Ăn uống thỏa thíchChương 122: Ăn uống thỏa thích
Tào Lệ nhìn một bao vật tư hàng thật giá thật, ánh mắt ngày càng sáng lên.
Đúng vậy! Nếu Lý Ngôn Hề đi theo bạn bè của nó tìm đỏ ăn, rồi định kỳ mang đồ đến cho bọn họ, bà ta không cần thiết phải ép nó ở lại chô này.
Chỉ cần bà và Lý Tinh Hải ở chỗ này, Quý Thành cũng không phải lo sau này không gặp được Ngôn Hè. Hai người gặp mặt nhau ít hơn một chút, lúc ẳn lúc hiện, chắc chắn tình cảm Quý Thành dành cho nó sẽ luôn mới mẻ hơn Tống Thanh Vận.
Thấy Tào Lệ quả nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trong mắt Lý Ngôn Hè cũng không xuất hiện biểu cảm như trút được gánh nặng mà là có chút hơi bi thương.
Khán giả lại bắt đầu đau lòng.
[Đứa nhỏ thật đáng thương, bà mẹ già chỉ biết nhìn chằm chằm vào đỏ ăn]
[ Thật ra, người thân có thích mình hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, Lý Ngôn Hè hẳn là cũng đã nhận ra ]
[ Mau chạy khỏi gia đình hút máu này đi ]
[ Chỉ vì nợ tiền cờ bạc mà bọn họ có thể tặng Lý Ngôn Hề đi một lần thì có thể vì vật tư lại tặng cô cho người ta lần thứ hai ]
"Chậc, bạn của Phục Anh thật sự khiến người ta đau lòng, không cha không mẹ." Phục Tuấn Hồng lắc đầu nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Phục Đình Du tháy Lý Ngôn Hề như vậy.
Thành thật mà nói trước đó hắn tháy Lý Ngôn Hề đưa tiền cho Tào Lệ để Lý Tinh Hải thành ông chủ, hắn nghĩ cô gái thật sự quá ngu ngóc.
Hai người này vừa nhìn đã thấy chẳng tót lành gì, lại còn đối xử với bản thân như vậy. Nếu đỏi lại là hắn, hắn đã sớm lấy gậy bóng chày đánh bọn hắn thành sao chói lọi trên trời rồi.
Nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Lý Ngôn Hè, trong lòng hắn có chút phiền muộn.
Thật đúng là đừng nói, ý thức thay thế* của bộ phim truyền hình mạnh thật, Phục Đình Du nghĩ thằm.
(*Ý thức thay thế: Nguyên văn là {È/## chỉ độc giả, khán giả hoặc game thủ nảy sinh cảm giác kỳ lạ như lạc vào thế giới trong game, tiểu thuyết hay tác phẩm truyền hình, thay thế nhân vật trong đó)
Không đúng, tên Phục Anh kia gần đây đâu có gặp nguy hiểm gì?...
Tống Thanh Vận có chút không yên tâm, vẫn quyết định đến chỗ Tào Lệ một chuyến, nhưng cô ta không ngờ Tào Lệ lại thay đổi nhanh như vậy, chưa gì đã đồng ý để Lý Ngôn Hề đi!
"Dì à, bên ngoài nguy hiểm như vậy, dì yên tâm để Ngôn Hè một mình ra ngoài "Vừa rôi Ngôn Hê cũng khuyên rât nhiêu, dì cũng nghĩ kỹ rồi, bây giờ hoàn cảnh bên ngoài thế này, dì không thẻ cản trở con bé phát triển được? Huống hồ Ngôn Hè học võ nhiều năm, con bé có năng lực tự bảo vệ mình. Chỉ cần nó có thẻ định kỳ tới thăm dì, dì đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
Tào Lệ từ ái nói, Tống Thanh Vận nhìn đồ ăn nhét đầy trong tủ bên cạnh, lập tức hiểu ra nguyên do trong đó.
Bọn họ đặt cược sai rồi, người mẹ này không đáng tin cậy chút nào...
Cô ta phải nhanh chóng nói với anh họ mới được. ...
Ba người bọn họ ở chung một phòng, Quý Thành còn đặc biệt cho người đưa tới một ít đồ ăn, tuy không thẻ nói là mỹ vị, nhưng Lý Ngôn Hè biết bánh bao háp với miền và rau khô ở nơi này cũng xem như là mỹ vị rồi.
Bởi vì nghe nói đội cứu viện số hai và đội cứu viện số ba đã trở lại, còn có cả thương vong, Lý Ngôn Hè cho rằng tình hình này không thích hợp tổ chức liên hoan nên bọn họ đã cự tuyệt đề nghị lời đề nghị tụ tập của Quý Thành. Quý Thành rất nhanh đã bị người gọi ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ như có chuyện quan trọng cần thương lượng.
"Cuối cùng lỗ tai cũng được yên lặng. Bánh bao nhỏ quá, không biết bọn họ có đủ hay không." Phục Anh nói.
"Mình vừa lấy một ít đồ ăn cho cô Quách và Trương Đào rồi, thêm chỗ này nữa chắc cũng đủ ăn rồi." Lý Ngôn Hè trả lời.
"Ngôn Hề Ngôn Hè, mình muốn xem đồ ăn ngon trong cửa hàng của cậu, nhưng mình không nhìn tháy. Có phải trên thế giới này chỉ có một mình cậu mới có thể nhìn thấy không?" Có Dao tháy chỉ còn lại ba người, liền hỏi.
"Chắc là vậy, nhưng các cậu muốn ăn gì mình có thể mua cho các cậu."
Lý Ngôn Hề vừa mở cửa hàng đỏ ăn, một đọc tên từng món khiến hai người chảy cả nước miếng. Dị năng của cô có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, bây giờ không có ai ngoài cửa sổ phòng bọn họ cả.
"Mình muốn một phần cơm với thịt xào ớt cay, mình nhớ cơm ở nhà ăn quá."
Có Dao giơ tay nói, thật ra cô ấy muốn nói trứng xào cà chua, nhưng cuối cùng vẫn đổi thành thịt xào ớt cay.
"Yêu cầu của cậu tháp thé thôi à? Ngôn Hè có nhiều món ngon lắm mà."
Phục Anh không thể nào hiểu nỗi nhớ đồ ăn căn tin đại học Nam thành của Có Dao, cô ấy chỉ biết, bây giờ cô áy muốn ăn uống thỏa thích một bữa, rất lâu rồi cô ấy chưa có một bữa ăn bình thường.
Lý Ngôn Hè tiêu tổng cộng hơn 90 tinh hạch ở cửa hàng mỹ thực. Cô đổi 3 món chính và 3 phần cơm: thịt băm xào ớt xanh, sườn cừu bóc tay* và rau xanh xào tỏi nhuyễn.
Lúc ba món ăn xuất hiện trên chiếc bàn gáp nhỏ trong căn phòng thô, ba người đều không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước miếng. “Không được rồi, mình ăn trước đây. ˆ
Phục Anh cằm lấy chiếc đũa Lý Ngôn Hề đưa, bưng bát cơm ăn từng miếng lớn.
"Ăn nhanh đi, ngộ nhỡ có người xuống thì không hay đâu." Có Dao cũng nói.
Lý Ngôn Hè nhìn nhìn bốn phía, kéo rèm ở cửa sỏ lên, rồi mới yên tâm ngồi xuống ăn cơm với hai người.
Đây là lần thứ hai ăn bọn họ ăn đồ ăn trong cửa hàng mỹ thực, không thể không nói mỗi một món ăn đều cực kỳ ngon miệng, ngay cả tay sườn dê cũng làm Có Dao nhịn không được mà gặm hai miếng lớn.
"Rau cải cũng rất ngon, rất giòn, vừa ăn là biết được đầu bếp nấu." Phục Anh tán thưởng.
"Ừ, cho nên mới nói cái balo này thật thần kỳ. Không biết đồ ăn trong balo đến từ đâu nhỉ2" Có Dao khó hiểu nói.
"Mình cũng không biết, nhưng đây là chuyện tốt, chỉ cần chúng ta nỗ lực giết zombie thì chẳng lo đói bụng"
Lý Ngôn Hè có chút buồn cười, dù máy người Có Dao có động não hét cỡ, thì cũng không thể nào tưởng tượng được chuyện mỗi người bọn họ chỉ là một nhân vật sống trong phim truyền hình.
Có điều đây đúng là nắng hạn gặp mưa rào, chương trình này thật sự quá lợi hại, thậm chí bọn họ có thể khiến người ta cảm nhận được hương vị món ăn, cũng không biết phim truyền hình phát sóng trực tiếp cảnh ăn cơm, khán giả có cảm thấy nhàm chán hay không nhỉ?
[Cửa hàng mỹ thực này đúng là một thiết kế tiện lợi]
[ Nước miếng tôi chảy ròng ròng rồi này, tôi vừa phải order thịt cừu]
[ ha ha ha, tôi cũng vừa gọi đồ nướng ]
[ Có thể cũng cho tôi xuyên vào được không, nhìn bọn họ ăn mà tôi cũng tháy đói bụng]
[...]
Ba người ăn sạch bong, Lý Ngôn Hè phát tay thu lại hết chén đũa lại. Lúc trước khi thu mâm bánh đậu đỏ về cô đã để ý tới công năng này. Chén bát trên bàn sau khi cô thu vào ba lô sẽ tự động biến mát, không chiếm diện tích trong balo.
Hơn nữa điều quan trọng nhát chính là các cô không cần rửa chén.
Phục Anh đi mở cửa sỏ thông gió, các cô đã ăn xong rồi, mùi hương không nồng, chỉ cần thông gió trong chóc lát là được.
Mà ba người ăn xong không bao lâu thì Triển Hào và Trương Cẳm Hàng tới. Có Dao không khỏi có chút chột dạ, trong phòng không bị ám mùi đấy chứ?
Trương Cẩm Hàng tiến vào thì cảm thấy phòng có một mùi hương như có như không, rồi lại nhìn thịt khô và đồ ăn vặt trên bàn thì cho rằng đấy là mùi của đống đỏ "Các cậu có kê hoạch gì cho tương lai không?” Triên Hào vừa vào thì hỏi thăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận