Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 142: Khinh thường nhìn lại

Chương 142: Khinh thường nhìn lạiChương 142: Khinh thường nhìn lại
Sáng hôm sau bọn họ dậy sớm, vừa dậy đã phát hiện ngoài sảnh chính phảng phát mùi khét lẹt. Lần theo mùi hương, bọn họ nhanh chóng nhìn tháy trong thùng rác đống đồ cháy đen thui cháy nhìn qua giống nhánh cây.
"Cái gì thế?"
Có Dao hỏi.
"Buỏi sáng trước cửa có bó hoa tươi, anh ta nghĩ hoa có khả năng bị người hạ độc, vì thé liền..."
Chu Phong chỉ vào tên đầu sỏ Phục Đình Du nói.
Mọi người: "..."
Bị người hạ độc?
Lý Ngôn Hề có chút cạn lời, nhưng vẫn là kỳ quái hỏi: "Có biết ai mang tới không?"
"Không biết, có giấy nhắn nhưng cũng bị hắn tiêu hủy ròi." Trương Đào bỏ sung.
"Trong tờ giấy viết cái gì thế?" Có Dao tò mò hỏi.
"Tôi biết ha ha ha, trên đó viết: Tặng cho người đẹp nhát. Chắc là kiệt tác của một chàng trai nhút nhát nào đó.”
Cao Viễn giành trước trả lời.
Vừa nhìn là biết tặng cho con gái, không biết mỹ nhân nào trong nhóm bọn họ được người ta để ý nhỉ! Người ta chỉ muốn tặng hoa tươi để tạo hảo cảm, không ngờ lại bị người phía trước tiêu hủy.
"Không có chữ ký, chỉ viết tặng cho người đẹp nhát... Đây không giống chuyện mà một chàng trai nhút nhát sẽ làm."
Lê Hiểu Tình cười khẽ một tiếng.
"Nhàm chán, không cần đẻ ý đâu."
Phục Đình Du hoàn toàn không cảm thấy áy náy.
"Nói đúng, mau ăn cơm rồi chúng ta đi giết tang thi."
Lòng hiếu kỳ vừa mới được gợi lên của Phục Anh cũng dần biến mát. Thật ra ngẫm lại cũng đúng, người tặng hoa bày trò lãng man trong thời buỏi thế này đầu óc đúng là có vấn đề?
Vì để phòng ngừa vạn nhát, Lý Ngôn Hè láy thùng mì gói lâu rồi chưa ăn, cùng với trứng kho và giăm bông cho mọi người ăn sáng. Bời vì nhiều ngày rồi mọi người không ăn đồ kiểu này nên ai nấy đều ăn uống ngon lành, ngay cả Phục Đình Du cũng ăn hét phần của mình.
Chà, xuyên đến đây lại thành công ăn trực một ngày. ... Sau khi nhóm Lý Ngôn Hê rời khỏi khu định cư tạm thời thì có một vài người bước vào phòng của bọn họ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
"Thé nào?" Phạm Bằng hỏi.
"Không có gì bát thường, đồ ăn đều là đồ ăn nhanh và các loại bánh, chỉ là tôi không biết đống đồ này là gì."
Một người khác nhặt một vật thể cháy đen xì bên trong thùng rác lên báo cáo, hình như là nhánh cây bị cháy gì đó?
"... Ừm, đi thôi"
Phạm Bằng nhìn thoáng qua chấm tròn màu hồng nhạt còn sót lại dưới tờ giấy đóng gói thoáng sửng sốt trong chóc lát, nhưng hắn bước thẳng ra ngoài mà không nói gì thêm, ...
Ngô Hạo Thiên đang luyện tập thì đột nhiên tháy chú mình tới tìm, hắn vội vàng thu hồi dị năng lại đứng lên.
"Cháu từng tiếp xúc với đám người Lý Ngôn Hè rồi à?"
Phạm Bằng hỏi.
Biểu tình Ngô Hạo Thiên có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Đúng ạ, nhưng cháu mới mới gặp lần đầu thôi. Hôm nay cháu định tặng chút quà nhỏ nhưng vẫn chưa gặp mặt."
Ngô Hạo Thiên tháy Phạm Bằng hỏi thì dứt khoát kể lại một năm một mười từ lần đầu tiên gặp mặt.
"Thé tại sao cháu không ký tên?" Phạm Bằng hỏi.
"Chú à, nhóm bọn họ có bón nữ sinh, nếu cháu không ký tên, các cô ấy sẽ nghỉ ngờ hoa kia tặng cho mình. Như vậy lần sau chau nói bó hoa đó là tặng cho Phục Anh mới có thể khiến cô ấy có cảm giác vui sướng, đúng không ạ2"
Ngô Hạo Thiên cười nói.
"Thôi thôi, món quà nhỏ của cháu đã bị người ta đốt cháy đen thui rồi kia kìa. Nếu cháu có thời gian rảnh thì nên luyện tập dị năng nhiều vào, đừng nghĩ máy chuyện không đâu, bên phía đội trưởng Thân sẽ tự khắc chú ý tới bọn họ"
Phạm Bằng lắc đầu nói, người cháu ngoại trai này của hắn cái gì cũng tót, chỉ là tâm tư quá nặng, nhưng hắn nào biết có đôi khi thông minh sẽ bị thông minh hại.
"Bị đốt ư?"
Gương mặt tươi cười của Ngô Hạo Thiên lập tức thay đổi, chuyện này khác hoàn toàn với những gì hắn tưởng tượng?
Bị đốt, có nghĩa là... Không thèm ngó tới?...
"Ha ha ha ha, Đình Du vừa vào đã làm được chuyện tốt, may mà có hắn."
Phục Tuấn Hồng vỗ đùi cười ha hả nói. Thấy cái tên Ngô Hạo Thiên bị ăn quả đắng, trong lòng ông miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái. chớp mát một cái đã đưa cháu trai của mình vào, xem ra ông phải học hỏi xin Phục Tuấn Hồng ít kinh nghiệm, xem làm cách nào mới có thẻ làm cho cháu trai không †ình nguyện đi vào.
[ Tôi cảm giác có Phục Đình Du ở đây vận đào hoa của cả đội sẽ không còn nữa]
[ Ngô Hạo Thiên kia cùng lắm cũng chỉ có thể coi là cánh hoa dập nát, Phục Anh không thể tạo CP với loại người này được. ]
[ Từ lúc nam chính gia nhập tôi cười không ngừng, đáng yêu quá hahaha... ]
[ Phục Anh đã thăng cáp rồi sao Lý Ngôn Hè vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ2 ]
[Cuối cùng Lý Ngôn Hề cũng biết dị năng của mình tên là gì... ]
[...]
Một đám tang thi tụ tập gần trạm xăng, nhóm Lý Ngôn Hè kinh ngạc cảm thán trước thực lực của đội viên mới.
Dị năng hệ lôi của hắn vừa lưu chuyển máy chục con tang thi trực tiếp bỏ mạng, đây là hắn còn chưa dùng đến lôi quang kiếm.
"Mạnh quá, anh cắp máy vậy?"
Ngay cả Trương Đào cũng không nhịn được hỏi.
"Cáp ba."
Phục Đình Du đúng sự thật trả lời.
Người vừa thăng cấp cho rằng mình mạnh nhát đội- Phục Anh: "..."
"Tôi thậm chí còn không biết là có cáp ba... Hâm mộ quá."
Có Dao hai mắt lắp lánh.
"Sao lại có dị năng cấp ba xuất hiện, như vậy thật không phù hợp với lẽ thường?"
Chu Phong tính tình thẳng thắn có chuyện thắc mắc sẽ hỏi thẳng, bất quá Phục Đình Du không hề tức giận, mà lại lấy lôi quang kiếm, nói: "Thiên phú dị bằm."
"Đúng là thiên phú dị bằm, bây giờ anh định làm gì?" Phục Anh hâm mộ nhìn thanh kiếm hỏi.
"Phải chắc chắn là chúng nó đã chét sạch."
Phục Đình Du vừa dứt lời, một tia sét lóe sáng giữa ban ngày phát ra từ thân lôi quang kiếm. Lưỡi kiếm chợt lóe lên giống như cầu vồng quét về phía thi thể đám tang thi đang nằm rạp trên mặt đất. Trong nháy mắt, xác máy chục con tang thi cuốn lên không trung, sau đó nhanh chóng cháy đen thui, rơi xuống...
Phục Đình Du nhíu mày, quả nhiên dị năng hệ lôi cáp ba chỉ có thể đạt được hiệu quả thế này, hắn cảm giác thật phí sức.
Mọi người đúng một bên trợn mắt há hóc: "..."
Lý Ngôn Hè đỡ trán. có cần phải cần thân đến mức này không? "Đây là quât xác?" Cao Viên vân không nhúc nhích nói.
"Vị này... Đồng đội Phục, kỳ thật anh không cần phải xác nhận theo cách này đâu. Dị năng của Ngôn Hề có thể phân biệt được tang thi đã thật sự chết hay chưa." Lê Hiểu Tình nói.
"À, tôi đã quên mất cô ấy có dị năng hệ tinh thần." Phục Đình Du trả lời.
Dị năng hệ tinh thần?
Ngoại trừ Lý Ngôn Hè, đây là lần đầu tiên những người khác nghe tháy loại này dị năng này. Có điều lúc này lại có tang thi vây đến, cho nên bọn họ không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu phối hợp chém giết.
"Hiện tại dị năng hệ tinh thần của cô chỉ có thể dò xét tinh thần và dịch chuyền đồ vật, có điều với một dị năng giả còn chưa đến bậc một thì như vậy đã không tôi rồi."
Phục Đình Du quan sát đấu pháp của Lý Ngôn Hè trong chóc lát, rồi dùng giọng tán thưởng nói.
"Cảm ơn."
Lý Ngôn Hè nghe xong gật gật đầu, hóa ra đây là tên gọi của chúng ư2
"Thầy Phục, anh cũng tới chỉ dẫn cho tôi đi." Cao Viên đột nhiên lên tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận