Mạt Thế Nữ Xứng, Nàng Không Nghĩ Bạo Hồng

Chương 333: Tận thế có lối thoát

Chương 333: Tận thế có lối thoátChương 333: Tận thế có lối thoát
Hạ Dũng: "Tụi hắn tới rồi, mọi người nhanh lên!"
Lý Ngôn Hề nhìn tháy mọi người đột nhiên hăng hái như được tiêm thuốc gà, cô cũng phì cười: "Không sao đâu, bên kia chúng tôi đã đào hét rồi, tính ra chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì."
Phục Đình Du cũng biết máy người trong trại đã âm thằm quan sát tình hình bên ngoài, nếu không đã không mở cửa vào lúc này. Anh nhìn đám người đi tới, nhắc nhở: "Họ sang đây rồi."
Chương Bằng và những người khác ngưỡng mộ nhìn, đám người Lý Ngôn Hè thật sự giỏi, vừa đến doanh trại đã nỏi bật ngay, chắc chắn sẽ thuận lợi vào trại.
"Chào mừng các bạn gia nhập doanh trại Cao Trạch, tôi là trưởng trại Ngô Khang."
Ngô Khang đánh giá nhóm người trước mặt, họ có điểm chung là trẻ tuổi.
Ngô Khang vón cũng chỉ hai mươi bảy, tám tuổi, nhưng trước mặt nhóm này, anh ta chợt cảm thấy mình già nua vô cùng.
"Xin chào, tôi là trưởng trại Thành phó Thanh, Lý Ngôn Hè."
Khi Ngô Khang tưởng rằng đám người trước mặt sẽ vui mừng khôn xiết, thì câu nói của Lý Ngôn Hè khiến không khí im lặng vài giây.
[Ha ha ha ha, sững sờ chưa, chị ấy cũng là một trưởng trại, chứ không phải muốn gia nhập các anh đâu]
[Ngô Khang: Lúc đó tôi rất ngượng]
[Anh Ngô Khang này là nhân vật phản diện à2]
[Là tôi nhằm lẫn hay sao, tôi cảm tháy Ngô Khang... có vẻ hơi đẹp trai đáy!]
[..]
Lý Ngôn Hè và mọi người cũng nhìn Ngô Khang. Nét mặt Ngô Khang cương nghị, đôi mắt đào hoa khiến anh ta có vẻ nữ tính, thêm với dáng người cao gây, hoàn toàn khác hẳn với hình dung ban đầu của họ về một nhân vật tàn độc.
"Doanh trại thành phó Thanh... trưởng trại?"
Không chỉ Ngô Khang ngạc nhiên, phía sau Chương Bằng và Hứa Kiến An cũng sóc.
Cô gái này đùa à? Thành phố Thanh cách đây không gần, họ đến đây bằng cách nào?
Huống hỏ đâu có chuyện phụ nữ làm trưởng trại?
"Chào các anh, tôi là doanh trưởng binh đoàn Thanh Thành, Phục Đình Du."
Không đẻ ý nghỉ ngờ của mọi người, Phục Đình Du cũng tự giới thiệu.
Dù có chút choáng váng, Ngô Khang vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Các bạn ở thành phô Thanh đã đi xa tới đây, tôi cũng không ngờ tới, lân này các bạn lại giúp đỡ chúng tôi chiến đấu, thực sự khiến chúng tôi cảm kích, chúng ta nhát định phải vào trong trò chuyện một chút."
Lý Ngôn Hề không hiểu rõ Ngô Khang là người thé nào, nhưng đối phương có thái độ lịch sự, cũng không có gì đáng phàn nàn, với ý định hai bên doanh trại hữu hảo, cô cười nói:
"Chúng tôi mới tới tối hôm qua thôi, ban đầu cũng định hôm nay sẽ ghé thăm doanh trại."
"Thì ra là thế, Tiểu Trì, cậu vào trong sắp xếp đi, tôi dẫn cô Lý và anh Phục vào."
Ngô Khang gật đầu rồi chỉ thị cho Trì Tuần Tài phía sau.
"Vâng ạ."
Trì Tuấn Tài lại nhìn Lý Ngôn Hè và mọi người vài lần, mới nén xuống cơn choáng váng trong lòng, nhanh chóng chạy về phía cổng.
Cánh cửa đỏ rực của trại từ từ đóng lại, Chương Bằng và những người khác thất vọng đứng bên ngoài.
Ngô Khang thậm chí không liếc nhìn họ lấy một cái, chỉ có nhóm người trẻ tuổi kia được mời vào.
"Thôi, đi thôi anh Chương."
Mao Văn Tuyên dường như đã quen với chuyện này, ước muốn vào trại của anh ta không mạnh mẽ như Chương Bằng. Dù ở trong hay ngoài trại, anh vẫn cô độc một mình, không ai quan tâm.
"May là Lê tiểu thư đã cứu chữa cho máy người Trằn Sâm, chúng ta tuy mắt đi một số người, nhưng... cũng chẳng còn cách nào."
Hà Gia Ngôn cũng đi theo và nói.
"Hóa ra đám người đó từ thành phó Thanh tới, vậy cô ấy là trưởng trại thành phó Thanh sao? Tôi cứ nghi ngờ không tin được."
Mã Phàm Đông vẫn tự nói một mình.
"Họ chắc có việc gì đó nên mới tới, đi thôi."
Chương Bằng không nhìn cánh cửa phía sau nữa, quay người đi theo hướng ngược lại.....
Lý Ngôn Hè chưa từng thấy doanh trại nào như thế này. Lúc này là sáng sớm, thời điểm bận rộn nhát trong ngày ở trại thành phó Thanh của họ. Ngoài những người đang làm việc trong doanh trại, phần lớn là các đội nhận nhiệm vụ của trại ra ngoài tiêu diệt tang thi để kiếm tinh thạch.
Nhưng trong trại Cao Trạch lại yên bình đến bát ngờ .
Hai bên đường có bóng mát, đàn ông đàn bà đứng tụ tập trò chuyện cười đùa. Có trẻ con chạy tung tăng trên đường, phía sau còn có phụ huynh lo lắng sợ trẻ té Không ai chuân bị ra ngoài, đàn ông trân trụi ngực ngôi bên đường đánh bài, hoặc chơi các trò chơi đố vui.
"Ở đây... khá là an cư lạc nghiệp nhỉ?"
Chu Khải Duệ vốn tưởng doanh trại sẽ u ám ảm đạm, nhất định kém xa so với doanh trại thành phó Thanh của họ, không ngờ nơi này giống như vùng đát an lành của loài người vậy.
"Chỉ là bề ngoài thôi."
Hạ Quý Đồng nói chắc chắn.
"Khác hẳn so với lúc chúng tôi rời đi cách đây vài tháng."
Lý Lệ cũng nói.
Và khi Lý Ngôn Hề hiểu được cách vận hành của doanh trại Cao Trạch, cô lập tức sóc đến nỗi nói không nên lời.
Chẳng trách cổng thành không còn mở cửa, chẳng trách Chương Bằng và mọi người nhìn vào bên trong vẻ mặt đầy ao ước.
Ăn mặc trong trại Cao Trạch thậm chí còn miễn phí
"Cá nhân tôi thiên về giữ một bộ phận người sống sót lâu dài hơn, nên mới đóng cửa thành. Chúng tôi đã thu thập hét tài nguyên ở Cao Trạch và các khu vực lân cận, bây giờ mọi người chỉ dựa vào nguồn cung hạn ché đó đẻ sinh tôn."
Ngô Khang giải thích.
Giống như chiếc tàu Noah, nhất định phải hy sinh phần lớn nhân loại, chỉ giữ lại một bộ phận nhỏ để nhân loại còn cơ hội tổn tại.
Hiện tại đông người chỉ là gánh nặng cho doanh trại của họ.
"Vậy là bây giờ mọi người ở đây ăn chung một nồi, hoàn toàn trông chờ vào doanh trại cáp phát à2"
Trương Thiệu Nguyên khiếp sợ hỏi. Cách đây vài tháng không phải như vậy.
"Có thể nói là như vậy, hiện giờ doanh trại có thể đảm bảo mọi người trong doanh trại ăn hai bữa mỗi ngày. Hay là doanh trại thành phó Thanh còn cách làm tót hơn?"
Ngô Khang vẻ mặt không chịu thua tranh luận.
"Doanh trại chúng tôi không miễn phí, ăn mặc sinh hoạt đều phải dựa vào việc †ự mình đi tiêu diệt tang thi đề kiếm tinh thạch đổi lấy."
Phục Đình Du nói.
"Vô nghĩa, loài người chỉ còn sống sót một phần triệu, các anh biết trên thé giới có bao nhiêu tang thi? Có tiêu diệt hết được không? Cho dù còn một con tang thị, virus tang thi cũng sẽ không biến mát."
Ngô Khang dường như cảm tháy lời Phục Đình Du nghe rất buồn cười.
"Không sao cả, trại thành phó Thanh muón tiếp nhận những người sống sót dư về thành phô Thanh. Không biêt trưởng trại Ngô có ý kiên gì không?”
Lý Ngôn Hè biết lời Ngô Khang nói đều là sự thật, vài tỷ tang thi, nguồn lực khan hiếm, con người thực sự không thể chiến thắng. Cho đến khi kết thúc cốt truyện, nhân loại trên thế giới này cũng không giành được chiến thắng cuối cùng.
Tuy nhiên, cô cũng nhớ rằng, sau khi kết thúc cót truyện quay trở lại thực tại, Lương Mộng Gia từng nói với cô rằng, tận thé của thé giới này có lối thoát.
Chỉ là nhóm nhân vật chính quá tệ, nên đến cách giải quyết cũng không tiếp cận được mà đã kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận